Phong Diễm yên lặng quan sát, liền thấy thiếu niên hơi nhíu mày một thoáng, không khỏi mở miệng: “Sao vậy? Món ăn không hợp khẩu vị của ngươi?”
Đế Thu khẽ lắc đầu: “Không phải, chỉ là có chút đắng, đắng xen lẫn vị sáp. Nhưng đây không phải do kỹ thuật nấu nướng, mà là vấn đề từ chính nguyên liệu. Tay nghề của nhà hàng này đã rất tốt, trong số những món tinh tế ta từng ăn thì cũng được coi là thượng thừa.”
"A, thì ra là vậy." Trong mắt Phong Diễm thoáng hiện một tia bất đắc dĩ, rồi hắn nói tiếp: “Ngàn năm trước, R20 tinh cầu từng trải qua đại nạn tận thế, khi ấy một loại virus zombie hiếm thấy bao phủ toàn bộ thế giới. Về sau tuy rằng zombie bị tiêu diệt sạch, nhưng thứ vật chất tai hại kia lại thẩm thấu qua tầng đất nền, tiến vào sâu bên trong tinh cầu, đến nay vẫn không cách nào hoàn toàn trung hòa.”
“Hậu quả là vị của thức ăn trở nên nghèo nàn, ngoài điều đó ra thì tính an toàn không có vấn đề gì.”
“Chính phủ cũng luôn tìm cách trị tận gốc, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra biện pháp.”
"Hiện tại rõ ràng đã là thời đại tinh tế, tại sao không nhập khẩu lương thực từ các tinh cầu khác?" Đế Thu không khỏi lên tiếng.
“Đương nhiên từng thử qua, nhưng cư dân nơi này đối với rất nhiều đồ ăn từ tinh cầu khác lại có sự bài xích. Hơn nữa, việc nhập khẩu dài hạn vốn không phải cách giải quyết triệt để. Dân lấy ăn làm gốc, nếu chúng ta mãi dựa vào tiếp tế từ bên ngoài mà không thể tự sản xuất lương thực, một khi thế lực khác chặn đứt nguồn cung, R20 hành tinh sẽ lập tức bị bóp chặt yết hầu sinh tồn.”
“Ngươi đã từng nghe đến quy tắc hắc ám tùng lâm chưa? Trong tình huống không biết rõ thứ ngươi đối mặt là gì, lựa chọn sáng suốt nhất chính là im lặng, không phát ra âm thanh để chọc giận đối phương.”
“Nhưng vào ngàn năm trước, R20 hành tinh cũng không hề làm ra lựa chọn sáng suốt nào. Quá khứ của R20 chính là một vết nhơ, một nỗi khuất nhục, khi nó trong thời khắc yếu ớt nhất lại bị các nền văn minh tinh tế phát hiện.”
Phong Diễm chậm rãi mở miệng, giọng mang theo chút nặng nề:
“Ở thời điểm R20 hành tinh rơi vào tận thế zombie cuồng triều, nó đã lấy dáng vẻ vô cùng yếu ớt mà xuất hiện dưới ánh nhìn của các nền văn minh tinh tế.”
“Lúc đó, toàn bộ hệ tinh tế còn chưa hoàn toàn kiện toàn. Có những tinh cầu mang huy hiệu cao quý, yêu chuộng hoà bình, nhưng đồng thời cũng tồn tại không ít tinh cầu man rợ, giống như hải tặc, chỉ biết cướp bóc và chém giết.”
"Khoảng thời gian ấy không chỉ là thời kì hỗn loạn nhất của R20, mà còn là giai đoạn cả tinh tế rung chuyển dữ dội. Trong hoàn cảnh như vậy, hễ bị động là sẽ phải chịu đòn. Khi ấy, không ít nền văn minh tinh tế đã triệt để biến mất, vĩnh viễn bị xoá tên khỏi tinh đồ." Phong Diễm khẽ cười khổ, “Cũng không biết là phúc hay hoạ. Chính bởi vì dịch bệnh zombie lan tràn, những nền văn minh khác mới cho rằng tinh cầu chúng ta không còn giá trị để cướp đoạt. Nhờ thế mà R20 mới có thể may mắn sống sót trong kẽ hở nhỏ nhoi ấy.”
“Sau khi mối hoạ zombie dần dần bị tiêu diệt, tinh tế liền bước vào một cuộc phân tranh kéo dài đến hai trăm năm. Trong chiến tranh triền miên ấy, không có kẻ nào là người thắng lợi, gần như tất cả các nền văn minh đều chán ghét cảnh ngày qua ngày không ngừng chém giết. Vì vậy, về sau, vào một ngày, từng nền văn minh cử ra đại biểu, cùng nhau ký kết 《Tinh tế văn minh hiệp ước》, chính thức ngưng hẳn chiến tranh. Nhưng để ngăn chặn những kẻ hiếu chiến thỉnh thoảng lại dấy loạn, liên minh tinh tế quyết định, cứ cách ba năm sẽ tổ chức một lần Liên minh tinh tế giải.”
“Họ đem thế hệ thanh niên ưu tú của các nền văn minh tập hợp lại một nơi, để bọn họ thi triển hết sức mạnh của mình. Giải đấu này không chỉ đơn thuần là để chọn lựa nhân tài, hay mang tính chất biểu diễn nhằm thu hút ánh nhìn, mà càng giống như một lời uy h**p, một tín hiệu mạnh mẽ gửi thẳng ra ngoại giới: Tinh tế vẫn còn cường thịnh, vẫn còn sức chiến đấu.”
Phong Diễm xoay đầu, nhìn Đế Thu: “Ngươi có biết tại sao giải đấu liên minh ấy lại được chọn tổ chức ở R20 hành tinh không?”
Đế Thu chỉ lắc đầu.
Phong Diễm tiếp tục: “Không một nền văn minh nào lại muốn biến chính tinh cầu quê hương mình thành một đấu trường cả. Nhưng khi ấy, R20 hành tinh chỉ vừa mới bước vào thời kì vạn vật thức tỉnh, ở trong liên minh tinh tế gần như chẳng có bất kỳ tiếng nói hay quyền lợi nào. Chúng ta chỉ có thể bị ép buộc tiếp nhận, căn bản không có quyền phản kháng.”
“Thế nhưng, R20 chúng ta cũng không hề ngồi chờ chết. Suốt mấy trăm năm sau đó, chúng ta liên tục rèn luyện, không ngừng nâng cao thực lực của mình.”
“Văn minh tồn tại là để ràng buộc kẻ trí giả, chứ không thể trói buộc được kẻ điên cuồng. Chỉ khi trở nên đủ mạnh, chúng ta mới có thể thực sự bảo vệ quê hương.”
“Ẩn dưới những biểu tượng hoà bình, ngọn lửa d*c v*ng hiếu chiến chưa bao giờ bị dập tắt. Chỉ có càng mạnh hơn, mới có thể khiến kẻ khác phải dè chừng, mới đủ sức uy h**p những mối đe doạ tiềm tàng.”
Phong Diễm khẽ dừng lại, nâng chén nước uống một ngụm, rồi mới tiếp tục:
“Những điều này đều là phụ thân ta kể cho ta nghe. Người đời gọi ông là ‘Đế quốc binh khí’. Ta cho rằng chút nào cũng không phải phóng đại. Trong ký ức của ta, từ khi ta biết ghi nhớ, ông không hề rời xa chiến trường, hoặc là đang chiến đấu, hoặc là đang trên đường bước tới một cuộc chiến khác.”
“Năm đó, hải tặc tinh nhân từng âm mưu phản bội 《Tinh tế hoà bình điều ước》, đem quân tiến công R20. Chính là phụ thân ta – Dương Lâm tướng quân cùng binh sĩ đã dùng chính thân thể mình dựng thành tường thành, đánh tan quân địch. Trận chiến đó đã khiến phụ thân ta bước thẳng lên hàng Phong Thần, và cũng nhờ nó mà những nền văn minh hiếu chiến kia buộc phải tạm thời dừng tay.”
“Nhưng nguy hiểm chưa từng kết thúc. Khiêu chiến vẫn luôn tồn tại.”
“Có lẽ là vì lo lắng cho tương lai của R20, phụ thân ta đối với sự huấn luyện của ta nghiêm khắc đến cực điểm. Ông không hề nói rõ, nhưng ta biết rất rõ, ông muốn một khi thân thể không còn giữ được, thì ta phải thay thế ông, trở thành ‘sống lưng mới’ của R20 hành tinh.”
Đế Thu vừa ăn, vừa chăm chú lắng nghe, chợt mở miệng:
“Nghe ngươi kể, ta cảm thấy ngươi cũng thực sự quá thảm. Phụ thân ngươi cứ như vậy, không hề hỏi đến ý nguyện của ngươi mà đã sắp xếp tất cả? Ông ấy thật sự có coi ngươi là con trai ruột của chính mình không?”
Phong Diễm khẽ há miệng, suy nghĩ một hồi rồi đáp:
“Phụ thân… trong lòng ông ấy, vĩnh viễn chỉ có R20. Nếu như ông có thể mãi mãi trẻ trung, không già đi, ta thậm chí nghĩ rằng ông sẽ chẳng bao giờ cưới mẫu thân ta, cũng sẽ không sinh ra ta.”
“Mẫu thân ta đã mất ngay khi sinh ta ra đời. Trong trí nhớ của ta, phụ thân chưa từng một lần nhắc đến mẹ.”
“Hắn lúc đó, có lẽ… chỉ là muốn có một kẻ thừa kế, một người có thể thay thế ông tiếp tục bảo vệ tinh cầu.”
Nói đến đây, Phong Diễm bất giác thở ra một ngụm trọc khí thật dài:
“Không ngờ nói chuyện với ngươi, ta lại lỡ lời nói ra nhiều như vậy, thật có lỗi.”
"À, không sao." Đế Thu khoát tay áo, thản nhiên, “Vậy mẫu thân ngươi… bà ấy chết thế nào?”
Phong Diễm khẽ lắc đầu: “Ta không biết. Nhưng nghe quản gia bá bá kể lại, là do khó sinh mà mất ngay khi sinh ta.”
Đế Thu: “……”
Không trách trong ký ức nguyên chủ chỉ lưu lại điều tra về Phong Nhuệ, thì ra mẫu thân bọn họ đã qua đời ngay khi hạ sinh.
Chợt nhớ đến một chuyện, Đế Thu bèn nói:
“Trước kia ở khu hoang dã, lúc ta cùng Tống Dương cãi vã, hình như ta có lỡ nói với ngươi một câu: ‘Mẹ ngươi khẳng định đã dạy ngươi’. Chuyện đó… ngươi đừng để trong lòng.”
Phong Diễm ngẩn người, ánh mắt đờ đẫn một thoáng, vài giây sau mới phản ứng lại:
“À… khi đó là bọn ta thất lễ trước. Hơn nữa, lúc ấy ngươi cũng không biết tình huống của ta. Người nên xin lỗi phải là bọn ta mới đúng. Xin lỗi.”
Đế Thu thờ ơ phất tay:
“Được rồi. Xem ngươi thành thật như vậy, ta đây là người bụng dạ rộng lớn, tha thứ cho ngươi.”
Trong lòng hắn cười thầm: Ta là ai chứ? Chính là Ma vương đại nhân! Lòng dạ của Bổn ma vương làm sao lại nhỏ như lỗ kim được?
Phong Diễm không ngờ rằng, mâu thuẫn đã giằng co suốt bao lâu, cuối cùng lại nhờ một bữa cơm mà hoá giải hết.
___
Sau bữa trưa, Phong Diễm liền đi cùng Đế Thu mua quần áo.
Nhìn y phục trên người Đế Thu, hắn thuận miệng hỏi:
“Y phục này ngươi mua khi nào?”
"À… cái này à." Đế Thu kéo kéo tay áo, đáp:
“Đây là Tống gia tặng cho ta, mặc cũng khá tốt.”
Trong nháy mắt, tâm tình vốn đang phơi phới sau bữa cơm của Phong Diễm lập tức cứng lại, bước chân cũng khựng lại, ngay cả vẻ mặt cũng thoáng đờ ra.
Tống gia?
Lại là Tống gia!
Đệ đệ của hắn, dĩ nhiên lại phải mặc quần áo do Tống gia đưa!
Không chút do dự, Phong Diễm trực tiếp lấy vài bộ quần áo từ giá xuống, xoạt xoạt nhét hết vào trong ngực Đế Thu:
“Những bộ này rất hợp với ngươi, mau vào thử đi, ta chờ ngoài này.”
Một đống quần áo lớn nhét đầy trong ngực, suýt chút nữa Đế Thu không ôm nổi.
Tuy không hiểu vì sao Phong Diễm đột nhiên nhiệt tình đến vậy, nhưng dù sao người khác trả tiền, bản thân chẳng tốn gì, không mặc thì phí.
Đế Thu giơ hai cánh tay, ôm cả đống quần áo bước vào phòng thử.
Phong Diễm tuy mới mười sáu, nhưng vóc dáng đã cao lớn, vai rộng lưng thẳng, đường nét cơ thể mạnh mẽ, khí tràng uy nghiêm. Hắn tuỳ tiện ngồi xuống ghế salon cũng đã khiến nơi đó áp suất như hạ thấp đi mấy phần.
"Ai, kia có phải là Phong Diễm không?" Từ xa, hai nữ sinh đi ngang qua, một người trong đó chợt nghiêng đầu, vừa nhìn thấy chàng thiếu niên ngồi trên ghế liền kinh hô.
Nam sinh kia, gương mặt anh tuấn, dung mạo xen giữa vẻ thiếu niên và nét trưởng thành, vừa mang theo sự thuần khiết non nớt, lại vừa ẩn chứa khí chất trầm ổn chín chắn của một nam nhân.
"Đúng là Phong Diễm!" Hill công chúa khẽ chọc chọc người bên cạnh – Lâm Mạn, “Thật trùng hợp, hắn cũng đến mua y phục sao? Chúng ta qua chào hỏi nhé?”
Đáy mắt Lâm Mạn thoáng ánh lên tia lạnh, nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng:
“Được, đi thôi.”
Hill kéo tay Lâm Mạn, cả hai mới vừa đi được vài bước, màn che gần chỗ Phong Diễm bất ngờ được vén lên. Người bước ra khiến cả hai đồng thời sững sờ.
"Là… hắn?" Hill công chúa bật thốt kinh ngạc.
Lâm Mạn khẽ nghiêng mắt nhìn nàng:
“Công chúa điện hạ biết người này?”
"Biểu tỷ, ngươi còn nhớ ta từng kể, ở dạ hội có một nam sinh mang đi Nhã Nhã không? Chính là hắn!" Hill tức tối chỉ thẳng về phía Đế Thu, “Ngươi có biết hôm đó ta chật vật đến mức nào không?”
"Hoá ra kẻ mang đi Nhã Nhã chính là hắn?" Khóe môi Lâm Mạn khẽ nhếch lên nụ cười mơ hồ, “Vậy thì ngài cũng phải cẩn thận một chút.”
Hill ngẩn người: “Ý ngươi là…?”
Lâm Mạn chậm rãi nói: “Sonja Nhã dường như rất thích người này. Hắn còn thường xuyên lui tới Tống gia. Ta lo rằng… Nhã Nhã bên cạnh ngài cũng có thể bị hắn đoạt mất.”
"Nhã Nhã là của ta!" Trong đáy mắt Hill loé lên tức giận, ánh nhìn hung ác xuyên qua lớp pha lê, chằm chằm gắt gao vào chàng thiếu niên kia.
Mà ngay lúc nàng nhìn về phía hắn, Đế Thu đang trò chuyện với Phong Diễm. Vẻ mặt lãnh đạm thường thấy của Phong Diễm vậy mà lại hiện lên nụ cười.
Không phải kiểu gượng gạo lấy lòng, mà là nụ cười chân thật, phát ra từ tận đáy lòng.
Phong Diễm, hắn thực sự rất mạnh.
Còn mục tiêu của Lâm Mạn là trở thành nữ quốc sư tương lai của R20 hành tinh. Thế nhưng, võ lực của nàng lại không đủ.
Chỉ khi Phong Diễm trở thành chỗ dựa, nàng mới có thể từng bước, từng bước đi đến vị trí kia.
Hiện tại Phong Diễm cùng Đế Thu đã đi chung một quãng đường khá dài, nếu tình hình vẫn tiếp tục phát triển như thế này, thì rất có khả năng Phong Diễm sẽ thật sự đổi phe, lựa chọn chuyển biến trận doanh. Mà một khi điều đó xảy ra, thì khoảng cách giữa mình với mơ ước trong lòng, vốn đã mờ mịt, e rằng sẽ càng thêm xa vời, sự bất định lại một lần nữa gia tăng.
Lâm Mạn nghiêng đầu, khẽ liếc nhìn công chúa Hill, chậm rãi mở miệng:
“Hill công chúa, ngài không muốn nhã nhã bị người khác cướp đi đúng không? Vậy thì hãy cứ làm giống như trước đây là được rồi. Chỉ cần ngài đem toàn bộ những kẻ giống như ruồi nhặng cứ vo ve quanh nhã nhã kia đuổi hết đi, như vậy nhã nhã sẽ chỉ còn là một mình ngài.”
Hill nghe vậy, trong đầu lập tức thoáng hiện lên dị năng kỳ lạ khó lường của Đế Thu, trong lòng có chút kiêng kỵ, do dự lên tiếng:
“Nhưng… hắn hình như thật sự rất lợi hại.”
"Rất lợi hại thì đã sao?" Lâm Mạn đáy mắt ánh sáng lóe lên, mang theo vài phần kiêu ngạo, “Ngài đừng quên, ngài chính là công chúa cao quý, địa vị dưới một người nhưng trên vạn người. Hắn rốt cuộc là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một kẻ tiện dân không cha không mẹ, xuất thân thấp hèn. Dù hắn có mạnh mẽ hơn đi chăng nữa, thì cũng có thể sánh được với thiên quân vạn mã trong hoàng cung sao? Hơn nữa, hắn liệu có dám thật sự động đến ngài không? Một khi ngài bị tổn thương, ngài nghĩ xem, bệ hạ liệu có thể tha cho hắn được chăng?”
“Nói cho cùng, với thân phận thấp hèn như thế, hắn lấy tư cách gì mà tranh giành cùng ngài? Vậy mà hắn còn dám không biết trời cao đất dày, ngang nhiên theo sát bên ngài, ý đồ đoạt lấy nhã nhã—thật sự là kẻ không biết tự lượng sức mình. Với cái thân phận rác rưởi đó, ngay cả nếu để hắn giúp ngài xách giày, chỉ sợ ngài cũng sẽ thấy dơ bẩn đôi giày của mình rồi.”
“Ngài thử tưởng tượng mà xem, một tên tiện dân hèn mọn đến thế, lại có thể cùng ngài, vì nhã nhã mà tay trong tay chơi đùa, cùng nhau cười, cùng nhau chơi game… Ngài chẳng lẽ sẽ không thấy phẫn nộ sao? Chẳng lẽ sẽ không cảm thấy đó là sự mạo phạm, là một sự sỉ nhục đối với thân phận cao quý của mình sao?”
“Lùi lại mười ngàn bước mà nói, Jill lão sư không phải vẫn đang ở trong hoàng cung đó sao?”
Nghe đến đây, ánh mắt công chúa Hill thoáng chốc rơi vào hỗn loạn, trở nên hoảng hốt, nhưng chỉ trong giây lát đã lấy lại sự kiên định, đôi mắt trở nên sáng tỏ, giọng nói cứng rắn hẳn lên:
“Ngươi nói đúng! Một kẻ thấp hèn như vậy, dựa vào cái gì mà tranh giành nhã nhã với ta? Chúng ta đi thôi, biểu tỷ!”
Khóe miệng Lâm Mạn khẽ nhếch, nụ cười càng thêm rõ rệt, “Không phải ngươi vừa nói muốn đi mua quần áo sao? Không đi dạo phố nữa à?”
Hill quả quyết lắc đầu: “Không đi, còn có việc quan trọng hơn. Ta phải mau chóng trở về hoàng cung. Biểu tỷ, ngươi đi cùng ta.”
Lâm Mạn ngoan ngoãn theo sau, từng bước một đi cùng Hill: “Tốt, ta sẽ theo ngươi.”
Khi đến gần chỗ ngoặt, Lâm Mạn cố ý quay đầu lại, liếc nhìn thoáng qua hai người còn đứng phía sau, rồi mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó mới dứt khoát xoay người rời đi.
Đế Thu đứng yên tại chỗ, trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu.
Ta nếu không đánh lại, chẳng lẽ sẽ không biết tìm người giúp đỡ sao?
Hill công chúa sau lưng vốn có cả một hoàng thất hùng mạnh làm chỗ dựa. Hắn muốn xem thử lần này, Đế Thu ngươi có thể làm được gì đây?
Sau khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất ở góc rẽ, Đế Thu mới ngẩng đầu, thản nhiên đưa mắt nhìn về hướng bọn họ vừa rời đi, chỉ một thoáng, rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt, quay sang hỏi:
“Vậy còn bộ này?”
Phong Diễm chăm chú nhìn đệ đệ, trong ánh mắt vô thức lộ ra sự cưng chiều mà ngay chính hắn cũng không nhận ra. Hiện tại, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt cả lên người em trai này, nên đối với những gì vừa mới xảy ra xung quanh, hắn hoàn toàn không hay biết:
“Được, thử thêm vài bộ nữa đi.”
Đế Thu gật đầu, không hề khách khí: “Được, chờ ta thử.”
Trong khoảng thời gian kế tiếp, kéo dài suốt một canh giờ, Đế Thu đã thử tổng cộng hơn hai mươi bộ quần áo khác nhau.
Mỗi bộ trang phục khoác lên người hắn đều khiến hắn như biến thành ma nơ canh sống động, một cái giá treo quần áo biết đi. Bất kể là bộ nào, hắn đều mặc đẹp đến mức khó tin. Mỗi lần Đế Thu vừa thay xong, Phong Diễm lại lập tức mua trọn một bộ, không hề do dự.
Về giá cả, hắn thậm chí không thèm nhìn qua, trực tiếp quẹt thẻ, dứt khoát gọn gàng.
Cuối cùng, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, không gian chứa đồ của Đế Thu đã chất đầy những bao lớn bao nhỏ, mang theo một chiến lợi phẩm khổng lồ trở về.
___
Khi đưa Đế Thu trở lại khu xóm nghèo, thì mặt trời cũng đã gần lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời.
Phong Diễm còn cẩn thận giúp đỡ hắn dọn dẹp, từng món đồ nội thất mới được đặt chỉnh tề trong căn nhà, rồi lại phụ hắn treo toàn bộ quần áo mới mua lên giá. Mọi việc xong xuôi, lúc này hắn mới cáo từ, rời đi.
Chờ Phong Diễm rời khỏi, Đế Thu lập tức điều chỉnh ý thức, chìm sâu vào không gian Đinh Thai.
Ở một góc tối trong không gian, những món đồ gia cụ cũ của nguyên chủ vẫn được hắn đặt gọn gàng, tuyệt nhiên không hề bỏ đi. Nhìn những thứ ấy, trong lòng hắn khẽ dâng lên một ý nghĩ táo bạo—hắn muốn thử xem, liệu có thể dùng phép thuật phục sinh để làm nguyên chủ sống lại hay không.
Thế nhưng, ngay trước mắt, lại có một vấn đề nan giải hơn đặt ra.
Hiện tại hắn đang ch**m l** th*n th* của nguyên chủ. Dù có phục sinh nguyên chủ đi nữa, thì cũng phải đợi đến sau khi hắn hoàn thành sứ mệnh cứu thế, rồi rời khỏi thân xác này mới được.
Nếu muốn phục sinh nguyên chủ, việc đầu tiên hắn cần làm là tìm được linh hồn của nguyên chủ trong không gian này.
Thực tế, ngày hôm qua hắn đã thử triệu hoán linh hồn nguyên chủ, nhưng đáng tiếc vẫn chưa thể tìm thấy.
Trong lúc lang thang trong bóng tối, không lâu sau, hắn liền gặp lại Thao Thiết.
So với lần đầu tiên hắn nhìn thấy, lúc này con thú nhỏ đã hiền lành hơn nhiều, bộ lông cũng trở nên bóng mượt, chắc là do đã được ăn no sợ hãi giá trị.
Vừa nhìn thấy Đế Thu—người hiện tại chính là áo cơm cha mẹ của nó—nó lập tức lắc mạnh cái đuôi, thuần thục giơ hai chân tạo thành hình trái tim.
Mỗi khi thân thể nó đung đưa, những xiềng xích quanh người lại phát ra những tiếng keng keng lanh lảnh, vang vọng trong không gian.
"Đừng giở trò với ta," Đế Thu nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nó, giọng trầm thấp, “Ta hỏi ngươi, cần bao nhiêu giá trị sợ hãi mới có thể thăng cấp lên năm?”
Cấp năm—đó chính là mốc có thể đặt được sinh vật còn sống vào không gian.
Việc tạm thời gửi Nguyệt Quang bọn chúng ở nhà họ Tống chỉ là bất đắc dĩ. Hắn không thể để bọn chúng mãi trông chờ ở nơi đó.
Nguyệt Quang và đồng bạn tuy rất mạnh, nhưng đúng như Phong Diễm đã nói, bên ngoài luôn có vô số ánh mắt dòm ngó.
Kỵ sĩ vừa mới xuất hiện, ngay lập tức đã bị treo giải thưởng tại chợ đêm. Công chúa và Nguyệt Quang chắc chắn cũng không tránh khỏi bị để ý.
Có trọng thưởng tất có kẻ liều lĩnh. Dưới sự tham lam khổng lồ, tất nhiên sẽ có kẻ không ngại liều mạng bắt giữ bọn chúng.
Mà quá trình bắt giữ, tất yếu sẽ liên lụy đến người nhà họ Tống, khiến họ bị thương tổn.
Người nhà họ Tống chính là người chăn nuôi Nguyệt Quang và công chúa. Một khi người chăn nuôi gặp chuyện, thì ai sẽ lo cho bọn họ?
Nếu là khi hắn còn ở thời kỳ toàn thịnh, hắn tuyệt đối có đủ tự tin để bảo vệ Nguyệt Quang bọn họ. Nhưng bây giờ thì không.
Cho nên, lúc này, không gian chứa đồ chính là nơi an toàn nhất để bọn chúng lánh nạn.
Đợi đến khi hắn hoàn thành sứ mệnh cứu thế, lấy lại Ma Vương Pháo Đài, hắn sẽ đưa bọn chúng đi, sắp xếp ổn thỏa rồi sau đó mới quay về quá khứ.
Đối diện hắn, Thao Thiết ngốc nghếch nghiêng đầu, tựa như hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì.
Đế Thu khẽ nhếch môi, cười lạnh:
“Ta có thể ban cho ngươi giá trị sợ hãi, thì cũng có thể cắt đứt nó, vĩnh viễn bỏ mặc ngươi trong bóng tối ẩm ướt. Sự kiên nhẫn của ta không vô hạn đâu.”
Lời vừa dứt, con thú vốn còn ngốc manh lập tức ngồi thẳng dậy, trong khoảnh khắc, từ sâu trong bộ lông, nó lộ ra một mái tóc bạc trắng, rồi một giọng nói già nua vang lên trong đầu Đế Thu:
“Ngươi hãy ký khế ước với ta. Nếu như ngươi không đáp ứng đủ nhu cầu về giá trị sợ hãi của ta, thì ngược lại, ta sẽ nuốt chửng ngươi.”
“Ta là Thao Thiết, thượng cổ thần thú. Một nhân loại nho nhỏ như ngươi mà cũng dám vọng tưởng khống chế ta sao? Nói chuyện viển vông!”
"Nhân loại?" Khóe miệng Đế Thu cong lên, hiện rõ nụ cười điển hình của kẻ phản diện, “Ngươi đã nhận nhầm rồi. Ta vốn không phải là con người.”
“Ngươi bị xiềng xích quấn quanh, không chỉ trói buộc hành động mà còn phong ấn cả sức mạnh. Ngươi không chạy thoát nổi ta, đánh cũng không lại ta. Vậy ngươi lấy cái gì để ăn ta?”
“Thượng cổ thần thú? Ta xem ngươi chẳng qua chỉ là một lão miết thượng cổ mà thôi.”
"Ngươi—!" Thao Thiết giận dữ đến mức toàn thân run lên, hai mắt lập tức biến thành màu đỏ tươi, bộ lông trên người vọt dài ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành hình dáng kh*ng b* mà lần đầu Đế Thu từng gặp. “Được, bất kể thế nào, ta sẽ ăn ngươi ngay bây giờ!”
Vừa dứt lời, nó há to miệng, lộ ra một khoảng tối đen ngòm như vực sâu.
Chỉ trong một giây, Đế Thu liền cảm nhận được sức hút khủng khiếp đang kéo mình vào.
Thế nhưng, hắn vẫn ung dung, dửng dưng như không, chỉ khẽ búng ngón tay, một tiếng "tách" vang lên.
Trong suốt đoạn thời gian tiếp theo, mặc cho Thao Thiết liều mạng dùng toàn bộ sức mạnh, Đế Thu vẫn đứng đó vững vàng, căn bản không hề bị hấp lực nuốt chửng làm lay động chút nào.
Cuối cùng, Thao Thiết đành ngậm miệng lại, thân thể nhanh chóng thu nhỏ trở về hình dạng thú nhỏ ngốc manh ban đầu, rồi nằm bẹp xuống đất, thở hồng hộc:
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy? Tại sao ta không thể nuốt được ngươi? Đáng ghét! Ta không cam tâm!”
Đế Thu đứng trên cao, cúi mắt nhìn xuống Thao Thiết, một cước nặng nề giẫm lên lưng nó, lạnh giọng quát:
“Ngươi có phục hay không?”
Thao Thiết thở hồng hộc, đôi mắt trừng lớn, gầm lên:
“Ta không phục!”
Đế Thu cười nhạt, bàn chân hơi dịch chuyển, bước tới mép miệng của Thao Thiết, rồi thẳng tay đạp mạnh lên.
Ngay sau đó, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của Thao Thiết, hắn chậm rãi móc ra một ngàn điểm giá trị sợ hãi, ném thẳng trước mặt nó:
“Ngươi có phục hay không?”
Mùi vị đặc trưng của giá trị sợ hãi lan tỏa, theo từng luồng khí chui thẳng vào mũi Thao Thiết. Trong khoảnh khắc, yết hầu nó giật giật một cái, suýt nữa không nhịn được mà nuốt xuống. Nhưng ánh mắt vẫn rực lửa, nộ khí ngút trời, hung hăng trừng chằm chằm Đế Thu.
Đế Thu chẳng buồn quan tâm, tiếp tục móc ra.
Một ngàn, lại một ngàn, rồi lại một ngàn…
Giá trị sợ hãi nhanh chóng chất đầy xung quanh Thao Thiết, hương vị càng lúc càng nồng đậm đến mức khó mà kháng cự.
Cuối cùng, khi con số lên đến một ngàn lần nữa, Thao Thiết rốt cuộc gật đầu khó nhọc.
“Ta phục, ta phục rồi!”
— Thần thú vốn dĩ không bao giờ chịu làm nô lệ, trừ phi được ăn no mặc ấm!
“Anh Anh, mau thả lão tử ra, lão tử đói bụng rồi!”
Đế Thu hờ hững nửa nhắm mắt, khẽ động ngón tay, tất cả giá trị sợ hãi lại quay về trong lòng bàn tay hắn.
Hắn buông lỏng, thả Thao Thiết ra, rồi lặp lại một lần nữa:
“Có phục hay không?”
Thao Thiết ngước đôi mắt tròn xoe, chết sống nhìn chằm chằm số giá trị sợ hãi trong tay hắn, cuống quýt gật đầu:
“Phục, phục, phục! Ta phục rồi!”
“Nếu đã phục,” Đế Thu bình thản nói, “thì chúng ta lập khế ước.”
Dứt lời, trong chớp mắt, một tờ giấy trắng bỗng nhiên hiện ra trước mặt một người một thú.
Đế Thu nhìn Thao Thiết, hỏi:
“Ngươi có biết chữ không?”
Thao Thiết lắc đầu nguầy nguậy:
“Không biết.”
“Không biết cũng không sao, ta đọc cho ngươi nghe.”
Giọng hắn thong thả vang lên:
“Khế ước song phương: Ma Vương Đế Thu, thần thú Thao Thiết.
Kể từ hôm nay, Thao Thiết phải phụng Ma Vương Đế Thu làm chủ nhân, trở thành thần thú phụ thuộc của Đế Thu.
Với tư cách là thân thuộc, Thao Thiết không được có bất cứ hành vi nào gây tổn hại tới Đế Thu.
Với tư cách là thân thuộc, Thao Thiết phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của Đế Thu.
Chủ nhân Đế Thu sẽ không được ra lệnh khiến Thao Thiết bị nguy hại đến tính mạng.
Khế ước này là khế ước phụ thuộc. Một khi ký kết, trừ khi chủ nhân Đế Thu tự giải trừ, bằng không Thao Thiết vĩnh viễn vẫn là thần thú phụ thuộc của hắn.”
Đế Thu chỉ tay vào chỗ trống phía cuối tờ giấy:
“Đây là nơi ký tên. Được rồi, tới lượt ngươi.”
Thao Thiết lập tức xụ mặt, không muốn ký. Nó vô lại nói:
“Chúng ta chẳng phải đã có một khế ước rồi sao?”
“Đó là khế ước của ngươi, không phải của ta. Giờ đây ta là kẻ chăn nuôi ngươi, phụ trách cho ngươi ăn uống. Nhưng ở đây ngươi chẳng có lấy một lợi thế nào. Quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay ta. Hoặc chết đói, hoặc ký tên, chính ngươi chọn.”
Thao Thiết cắn răng chịu đựng một hồi, nước mắt lưng tròng nhìn Đế Thu, uất ức thốt lên:
“Nhưng mà… ta không biết viết chữ.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?