Trong ký túc xá học sinh.
“Tống Dương, ” vừa nhét một khối thịt lớn vào miệng, hắn há to giọng nói với Phong Diễm, “Ngươi xem sao cứ thất thần như vậy?”
Phong Diễm miễn cưỡng mở mắt ra, nhàn nhạt đáp: “Không có, ngươi nhìn nhầm rồi.”
Nói xong, hắn lại cúi đầu, lặng lẽ thở dài một hơi.
Ai, lần tranh tài này rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
Lần sau… hắn còn phải tìm cớ gì để có thể cùng đệ đệ lập đội đây?
Thật khiến người buồn phiền.
Tống Dương vốn không tim không phổi, “Nha” một tiếng, tiện tay mở diễn đàn tinh võng ra xem.
Lướt được một lát, hắn bỗng nhảy dựng, mắng to: “Má, Phong Diễm, mau mau nhìn đi, người thứ nhất của ngươi bị cướp mất rồi!”
Phong Diễm cũng chẳng mấy để ý, trong đầu vẫn chỉ quanh quẩn hình bóng đệ đệ, qua loa “ Ừ” một tiếng.
Tống Dương tiếp tục lải nhải: “Đế Thu vậy mà thiện cảm lại vượt qua ngươi, nhảy lên vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng độ yêu thích? Đám người kia mù hết rồi sao? Ngươi mới là người hoàn toàn xứng đáng ngồi ở chỗ kia a!”
Nghe thấy cái tên “Đế Thu”, tinh thần uể oải của Phong Diễm trong nháy mắt liền căng chặt.
Hắn lập tức đứng bật dậy, đi vòng ra sau lưng Tống Dương, ánh mắt dán chặt lên màn hình xanh u lam đang lóe sáng.
Trên bảng xếp hạng tuyển thủ được yêu thích, tên Đế Thu cùng hình ảnh của hắn che kín toàn bộ, trực tiếp áp đảo cái tên vốn dĩ chiếm hạng nhất – chính mình.
Đôi mắt Phong Diễm bất chợt sáng rực.
Đệ đệ thật sự quá ưu tú.
Quả nhiên, một người xuất sắc như đệ đệ hắn, cuối cùng cũng được nhiều người nhìn thấy, được càng ngày càng nhiều người công nhận. Tốt quá, khiến đệ đệ hài lòng mới là quan trọng.
Trong con ngươi xanh thẳm của hắn phản chiếu rõ rệt bức ảnh của Đế Thu. Tầm mắt dần dần trượt xuống, rơi vào hình ảnh của chính mình.
Hơn nữa, trên màn hình, hắn vẫn cùng đệ đệ đứng sát cạnh nhau.
Lần trước tên hai người sóng vai xuất hiện, là ở thời điểm công bố điểm đánh giết mẫu trùng. Khi đó, trong đầu hắn chỉ toàn suy nghĩ phải làm sao đánh bại Đế Thu, căn bản không biết quý trọng khoảnh khắc hiếm hoi kia.
Đến khi nhận ra thì đã quá muộn.
Không ngờ bây giờ lại có thể tiếp tục cùng đệ đệ chung khung một lần nữa.
Cảm giác này… thật sự rất tốt.
Thích nhất chính là khi tên hắn và đệ đệ sóng vai trên bảng xếp hạng.
Hài lòng.
Khóe môi Phong Diễm không tự chủ được mà nhếch nhẹ.
Ánh mắt hắn lại dịch chuyển, rơi xuống nửa bên phải màn hình.
Mà khi nhìn thấy cái tên Đế Thu chiếm vị trí đầu tiên ở bảng “Tuyển thủ bị ghét nhất”, sắc mặt hắn trong nháy mắt lạnh lẽo như băng.
Ai dám chán ghét đệ đệ hắn?
Không có mắt sao?
Phi!
“Ngươi đừng giận, ” Tống Dương quay đầu lại liền thấy gương mặt âm trầm của Phong Diễm, vội vàng an ủi, “Hắn có được hạng một kia nhất định là nhờ chiếm tiện nghi con rồng kia, chỉ là tạm thời thôi. Ngươi chắc chắn sẽ giành lại được vị trí đầu tiên. Huynh đệ tốt, ta tin ngươi mới là hạng nhất.”
Sắc mặt Phong Diễm càng thêm lạnh lẽo: “.”
Ngớ ngẩn! Đệ đệ ta mới chính là người hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất!
Ngươi mới mù mắt!
Ngay lúc Phong Diễm định mở miệng nói thêm gì đó, bộ đàm trên người bỗng vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông đặc biệt kia, gương mặt hắn lập tức biến đổi, nhanh chóng đi đến góc phòng mở thiết bị truyền tin trên cổ tay.
Điện thoại vừa kết nối, mọi mũi nhọn nơi hắn đều được thu liễm lại, nét mặt lập tức trở nên ôn nhu, “Đệ đệ, sao vậy?”
Thanh âm trầm thấp dịu dàng trong nháy mắt khiến Tống Dương sững sờ quay đầu liếc nhìn.
Do Phong Diễm mang bộ đàm trên người, giọng nói đối phương trực tiếp truyền thẳng vào đầu hắn, khiến Tống Dương không nghe rõ ai đang nói.
Hắn chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm Phong Diễm, nghe được giọng hắn mềm mại như sợ hù dọa đối phương: “Ngươi chờ một chút, ta ra ngoài nói với ngươi.”
Âm điệu dịu dàng đến mức khiến người ta nổi da gà.
Quái lạ, tình huống này là sao?
Chẳng lẽ Phong Diễm… lén quen người yêu?
*Ở đây Tống Dương nghĩ Phong Diễm lén quen người yêu nên mới xưng hô là “đệ đệ” để giấu ý
Tống Dương càng nghĩ càng kinh hãi. Từ trước đến giờ chưa từng thấy hắn thân thiết với cô gái nào, vậy mà giờ lại nói chuyện kiểu này?
Kinh ngạc dần biến thành hưng phấn.
Khá lắm! Hắn còn tưởng Phong Diễm là khối băng sống, cả đời chẳng biết yêu ai, chắc chắn sẽ cưới muộn nhất trong ba người.
Không ngờ, còn chưa thấy đối tượng đâu, mà Phong Diễm đã lén lút nói chuyện tình cảm rồi?
Rốt cuộc là ai?
Nhanh để hắn biết với!
Nhưng Phong Diễm rõ ràng không nghe thấy tiếng lòng gào thét kia.
Nói dứt câu, hắn liền nhanh chóng đẩy cửa phòng vệ sinh, khép chặt lại sau lưng.
Ánh mắt Tống Dương lóe sáng, hứng thú dâng trào, hắn nhẹ nhàng đứng lên, rón rén áp sát cửa nhà vệ sinh, cả người dán chặt tai vào.
Tiếng đối thoại mơ hồ từ bên trong truyền ra.
“…Lập đội? Được, đến lúc đó…”
“ Được, ba người… Ừ, không thành vấn đề…”
“Ngày mai… mang theo…”
“Được, đến lúc đó… không gặp không về.”
Trong lòng Tống Dương, ngọn lửa bát quái bùng cháy dữ dội.
Trời ạ, “không gặp không về”?
Rốt cuộc là ai khiến Phong Diễm nói vậy?
Ngay khi hắn còn đang hưng phấn thì cửa phòng vệ sinh bất ngờ bật mở.
Bốn mắt chạm nhau, Tống Dương xấu hổ cười cợt: “Ta… ta buồn tiểu, muốn đi một chút.”
Khóe miệng Phong Diễm khẽ kéo xuống, bước ngang qua hắn rồi rời đi thẳng.
Tống Dương vội vàng chui tọt vào nhà vệ sinh, trước khi đóng cửa còn đánh bạo hỏi: “Phong Diễm, bao giờ thì mang người ấy cho ta gặp mặt? Ta cũng muốn làm quen một chút.”
Phong Diễm hơi nhíu mày: “Người nào?”
Tống Dương giơ ngón tay chỉ lên tai mình: “Chính là người vừa rồi đó! Ngươi đừng có giấu, thân mật như vậy rồi thì nên công khai cho bọn ta biết chứ?”
Phong Diễm trầm ngâm hai giây, cuối cùng lắc đầu: “Chưa tới lúc, chờ thêm đi.”
Hắn vẫn chưa xác định được thái độ của phụ thân đối với đệ đệ, trong khi chưa thể đảm bảo tuyệt đối an toàn, hắn sẽ không để lộ mối quan hệ này. Hắn muốn âm thầm bảo vệ đệ đệ.
Mắt Tống Dương sáng rực, hắn cười hắc hắc: “Không vội, không vội. Chuyện này từ từ, ta chờ tin tốt của ngươi nha.”
Nói xong, hắn liền đóng sầm cửa, tự giam mình bên trong.
Trời ạ, Phong Diễm thật sự có bạn gái?!
Đây đúng là tin động trời!
Vừa rồi còn nghe hắn nhắc tới “lập đội”, chẳng lẽ người đó cũng tham gia giải đấu liên minh tinh tế?
Trong đầu Tống Dương bỗng lóe sáng.
Đúng rồi, gần đây Phong Diễm hoặc bế quan huấn luyện, hoặc bôn ba thi đấu, có cơ hội quen biết ai khác ngoài tuyển thủ đâu?
Không sai, người kia chắc chắn cũng là tuyển thủ.
Nói vậy, vừa rồi bọn họ chính là đang bàn chuyện hợp đội sao?
Tống Dương đứng trước gương, hưng phấn xoa tay.
Không chừng, ở trận đấu tiếp theo, hắn sẽ tận mắt thấy “đệ muội” rồi! Thật sự chờ mong quá!
Không biết khối băng lạnh lẽo kia rốt cuộc thích kiểu ngọt ngào hay kiểu mạnh mẽ nữa.
Thật khiến người mong đợi!
___
Trong xóm nghèo, Đế Thu cúp máy xong liền lấy trứng Trùng Vương từ trong balô ra.
Trên bàn hắn đặt sẵn mười khối tinh thạch năng lượng trong suốt. Trong đó năm khối ánh sáng đang dần ảm đạm, năm khối còn lại thì vẫn sáng rực.
Đó đều là cấp một năng lượng thạch, là hắn lúc rời khỏi Tống gia mang theo.
Năm khối kia bị hắn hấp thu, tổng cộng thu được khoảng 150 điểm ma lực.
Năm khối còn lại, hắn sắp xếp gọn gàng trên bàn để chuẩn bị thí nghiệm.
Dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng lúc đó trong túi hắn chỉ có trứng Trùng Vương và bốn mươi viên vật tiêu chí.
Ma lực trong vật tiêu chí không phải hắn hấp thu, vậy chắc chắn là do trứng Trùng Vương hút đi.
Bề mặt trứng giờ đã tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Trong ánh sáng, bóng đen bên trong vốn chỉ cỡ ngón tay, giờ đã to bằng cổ tay.
Hắn đặt trứng lên bàn, rồi lấy một viên năng lượng thạch đặt bên cạnh.
Ban đầu, trứng chẳng có phản ứng gì.
Nhưng khoảng ba phút sau, dường như xác định xung quanh không nguy hiểm, ánh sáng trắng bên ngoài trứng chợt tăng mạnh, viên năng lượng thạch bên cạnh nhanh chóng ảm đạm rồi tan biến.
Trong nháy mắt, một khối năng lượng thạch đã bị nuốt sạch.
Bóng đen trong trứng cũng lớn thêm một vòng.
Chỉ là, động tác vốn linh hoạt nay lại chậm chạp hơn.
Đế Thu thấy vậy liền thử đặt tiếp một viên khác.
Lần này, chưa đến ba phút, chỉ mười mấy giây sau, trứng đã bắt đầu hấp thu ma lực trong tinh thạch.
Hoặc nói đúng hơn… hấp thu năng lượng.
Dưới con mắt hắn, đó là ma lực. Nhưng trong mắt người tinh tế, họ lại cho rằng đó là “năng lượng”.
Tên gọi khác nhau, bản chất cũng khác biệt.
Cho dù hắn không muốn tin, nhưng sự thật là thời đại này đã không còn ma lực, con người của tinh tế thậm chí không biết ma lực là gì.
Dù hắn từng đường đường chính chính tự xưng Ma Vương, nói rằng bản thân dùng ma lực chứ không phải dị năng, bọn họ cũng chẳng tin.
Giống như chuyện long tộc – họ coi đó chỉ là truyền thuyết, chưa từng tồn tại thực sự.
Khoảng cách kiến thức, chính là bức tường ngăn cách.
Đế Thu đưa tay đặt lên vỏ trứng, nhưng không cảm nhận được chút ma lực nào.
Nếu hắn đoán không sai, Trùng Vương tuy hấp thu năng lượng từ tinh thạch, nhưng không phải ma lực.
Thế nhưng, trước đó khi đối mặt mẫu trùng và các chủng tộc côn trùng khác, hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức ma lực hắc ám. Điều này, hắn không thể nhận sai.
Nếu côn trùng không lấy ma lực làm thức ăn, vậy thì ma lực hắc ám trong cơ thể chúng từ đâu ra?
Nhìn bóng dáng ngày càng cồng kềnh trong trứng, hắn có linh cảm Trùng Vương sắp phá vỏ.
Suy nghĩ một chút, Đế Thu liền đặt cả ba viên năng lượng thạch còn lại bên cạnh.
Trứng lập tức hấp thu điên cuồng.
Trong chớp mắt, cả ba khối tinh thạch biến thành bụi vụn.
Bóng đen bên trong trứng cuối cùng cũng ngừng lại, nằm im, như đã no nê, hoặc như đang tích tụ sức mạnh.
Đế Thu nhìn chằm chằm nửa giờ liền, trứng vẫn không có biến hóa gì thêm.
Cuối cùng, hắn cũng mất kiên nhẫn, dứt khoát ném trứng vào góc, để mặc nó tự sinh tự diệt như thường ngày.
Xoay người đi tắm nước nóng, hắn nghĩ đến số tiền lớn sẽ nhận được vào ngày mai, tâm trạng liền vui vẻ mà tiến vào giấc mơ.
___
Đế Thu ngủ một mạch tới tận mười giờ sáng mới tỉnh.
Thể chất hắn vốn khác người, không phải như lúc ở khu núi cao chỉ ngủ bốn tiếng đã đủ. Khi đó vì cần gấp tìm long tộc, hắn đành chịu thiệt, giờ mới được ngủ bù.
Vừa mở mắt, bộ đàm đã vang lên.
Nhìn thoáng qua, là số của Phong Diễm.
Hắn nhận máy, giọng nói thấp trầm của Phong Diễm lập tức vang bên tai: “Đế Thu, ngươi dậy chưa?”
Đế Thu ngáp dài, dụi mắt: “Vừa tỉnh, ngươi gọi thật đúng lúc.”
Phong Diễm nhẹ nhàng thở ra: “Không quấy rầy ngươi là tốt rồi. Ta đã lấy được tinh tệ và năng lượng thạch từ chỗ Lục Ngọc, giờ mang qua cho ngươi được không?”
“Được.”
Bên kia im lặng hai giây, rồi giọng Phong Diễm hơi chua xót: “Ta còn không biết nhà ngươi ở đâu, có thể gửi ta định vị không?”
“ Ừ, được thôi.” Đế Thu nhanh chóng gửi định vị.
Phong Diễm: “Vậy lát nữa gặp.”
Chỉ một phút sau, phi thuyền của Phong Diễm đã đáp ngay trước cửa nhà hắn.
Đế Thu còn chưa kịp thay quần áo, tóc tai rối loạn đã mở cửa, liền thấy Phong Diễm trong bộ tây trang trắng chỉnh tề, tay xách hai túi lớn từ khoang phi hành khí bước xuống.
Vẻ mặt hắn nhạt nhòa, giọng điệu xử sự công việc, nhanh chóng đứng trước mặt Đế Thu: “Xin chào, ta có thể vào không?”
Đế Thu hơi sững, vội tránh sang một bên: “ Ừ, vào đi.”
Nhanh nhẹn đến vậy? Hắn chẳng lẽ vẫn luôn chờ ngoài xóm nghèo sao?
Vừa bước vào, Phong Diễm đã đặt hai túi nặng trịch xuống đất, sau đó móc từ ví ra một thẻ tinh tệ đặt lên bàn: “Ở đây có năm mươi viên năng lượng thạch cấp một, thêm một thẻ tinh tệ tám triệu, mật mã Lục Ngọc đã ghi ở mặt sau.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay vuốt tóc Đế Thu, mái tóc rối loạn trong chớp mắt trở nên mềm mượt.
“Ngươi có cần kiểm tra lại không?”
Đế Thu chỉ khẽ nhấn một cái, toàn bộ năng lượng thạch và thẻ tinh tệ biến mất vào không gian chứa đồ: “Không cần, ta tin ngươi.”
Nét mặt Phong Diễm ngay lập tức dịu xuống.
Đệ đệ nói tin tưởng mình… chẳng phải chứng tỏ hắn trong lòng đệ đệ chiếm vị trí rất quan trọng sao?
Sau khi thu xong đồ, Đế Thu liền chui vào phòng tắm rửa mặt, để lại Phong Diễm đứng một mình trong gian phòng nhỏ.
Hắn lặng lẽ quan sát căn nhà cũ nát này.
Đệ đệ… thật sự sống ở nơi như thế này sao?
Hắn biết đời sống của đệ đệ vất vả, nhưng không ngờ lại khốn khó đến mức ấy.
Những vết vá chằng chịt trên tường kia là để che chỗ hỏng ư? Trên mái nhà đầy bùn đất và rơm rạ, chẳng lẽ từng bị dột thảm hại?
Cái bàn, cái giường, đều phủ đầy vết xước cũ kỹ, chắc hẳn đệ đệ phải lượm lặt ngoài đường về.
Một nỗi chua xót dâng trào trong lòng.
Đúng rồi, thời điểm khó khăn nhất, ngay cả cây bút chì bình thường đệ đệ cũng không mua nổi, lấy đâu ra tiền sắm bàn ghế?
Từ sau khi trở về từ khu thi đấu, hắn liền xem lại đoạn chiếu trực tiếp cảnh Đế Thu nói chuyện với Lâm Mạn, lúc ấy hắn mới hiểu được trong khoảng thời gian mình rời đi, Lâm Mạn đã từng đối xử với Đế Thu như thế nào.
Phong Diễm vốn không phải kẻ ngu ngốc, hắn rất rõ ràng cảm nhận được sự bài xích mà Đế Thu dành cho Lâm Mạn. Khi ấy hắn còn chưa biết nguyên nhân, nhưng sau khi chứng kiến đoạn chiếu lại, hắn lập tức hiểu ra.
Hắn và Lâm Mạn thực chất giống nhau, đều chưa từng nếm trải sự khắc nghiệt thật sự của nhân sinh, vẫn luôn sống trong môi trường tràn ngập những tài nguyên tốt nhất mà hành tinh R20 có thể cung cấp.
Chỉ bởi vì xuất thân cao quý, mọi tài nguyên chất lượng cao liền đổ dồn hết thảy lên người bọn họ.
Lâm Mạn được mệnh danh là nữ thần hệ tinh thần, giỏi thấu hiểu lòng người, nhưng cái gọi là “thấu hiểu” kia càng giống như sự thương hại của kẻ đứng trên nhìn xuống kẻ ở tầng dưới. Nàng hoàn toàn không thể thật sự chạm tới và rung động bởi nỗi vất vả của những con người bình thường, đặc biệt là những người sống ở tận cùng xã hội.
Bởi vậy, nàng mới có thể thản nhiên thốt ra câu nói: “Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng lớn”, như thể đó là lẽ hiển nhiên.
Nhưng Đế Thu là một sinh mệnh tự do, hắn chưa từng được thế giới này yêu thương, dựa vào đâu mà hắn phải gánh vác trách nhiệm tiến về phía trước vì thế giới này?
Những kẻ đáng phải gánh vác trọng trách kia, chính là bọn họ – những người đã hưởng thụ quá nhiều tài nguyên.
Phụ thân luôn dạy hắn rằng: đã sinh ra ở Phong gia, thì từ ngày chào đời đã phải gánh trên vai tương lai của toàn bộ hành tinh R20, thậm chí cả thiên hạ tinh tế.
Tuổi thơ của hắn chưa từng có lấy một ngày vui vẻ buông lỏng, từ lúc còn ghi nhớ được chuyện đời, ký ức nhiều nhất của hắn chỉ toàn là những buổi huấn luyện, hoặc là đang trên đường tới nơi huấn luyện.
Thế nhưng, đến giờ hắn vẫn mơ hồ, không biết rốt cuộc mình nỗ lực đến thế để làm gì.
Chỉ vì mang họ Phong, liền nhất định phải bảo vệ cả hành tinh R20 sao?
Những cư dân kia, hắn thậm chí còn chẳng quen biết. Tại sao hắn phải liều mạng để bảo vệ họ?
Nói trắng ra, tuy hắn đã tiếp nhận tư tưởng của phụ thân, nhưng hắn vốn không có tín ngưỡng.
Hắn không có bất kỳ ai thật sự muốn dốc lòng bảo vệ.
Từ nhỏ đến lớn, hắn trưởng thành trong những lời tán dương, môi trường quá mức an nhàn trôi chảy ấy đã khiến hắn thiếu đi huyết tính.
Mãi cho đến khi hắn gặp được Đế Thu.
Một cái gai khơi dậy chiến ý tranh thắng của hắn, đồng thời cũng làm nảy sinh trong lòng hắn khao khát bảo hộ một tồn tại đặc biệt.
Một đệ đệ khác biệt với tất cả mọi người.
Một thiếu niên mang sắc thái tuyệt đối trong sinh mệnh của hắn.
___
“Ồ, sao ngươi còn ở đây?”
Cánh cửa nhỏ của phòng rửa mặt vừa mở ra, Đế Thu bước ra, mái tóc còn ướt sũng, trên người phủ hơi nước mỏng.
Phong Diễm ngẩn ra một thoáng, gượng gạo nở nụ cười: “Ta muốn cùng ngươi đi mua chút đồ.”
Chiếc khăn bông mềm quấn trên đầu, động tác lau tóc của Đế Thu thoáng dừng lại, ngẩng lên hỏi: “Mua cái gì?”
Phong Diễm: …
Mua cái gì? Trong lòng hắn, chẳng món nào không muốn đổi cho Đế Thu – từ bàn, ghế, giá sách, giường, thậm chí cả căn nhà này, hắn đều muốn thay mới hết.
"Giường." Phong Diễm suy tư hai giây, ngữ điệu nghiêm túc: “Lúc xem ngươi thi đấu, ta thấy giường của ngươi đã mài mòn, hơn nữa chất lượng cũng không tốt, ta nghĩ có lẽ ngươi nên đổi.”
Chưa đợi Đế Thu trả lời, hắn đã vội tiếp lời: “Tiền, ta trả.”
"Hả." Đế Thu vừa lau tóc vừa nói: “Được thôi, đúng rồi, ngươi có bao nhiêu tinh tệ?”
Phong Diễm khựng lại, không chắc chắn đáp: “Chắc khoảng… vài triệu tinh tệ.”
Động tác của Đế Thu dừng hẳn, kinh ngạc nhìn hắn: “Vài triệu tinh tệ?”
Ít như vậy? Vậy một ức tinh tệ của hắn phải tính thế nào?!
Phong Diễm căng thẳng: “Thật ra số có thể tự do sử dụng không nhiều, khoảng một phần mười thôi. Số còn lại đều phải dùng cho quỹ huấn luyện.”
Nói như vậy có nhiều quá không? Hắn đã cố gắng hạ thấp con số rồi.
Ngoài chuyện huấn luyện, phụ thân hắn hầu như chẳng quản đến sinh hoạt. Mỗi năm, phụ thân cấp cho hắn khoảng một triệu tinh tệ tiêu xài hằng ngày. Ngoài những chi phí cơ bản, hắn đem toàn bộ số dư gửi vào quản lý tài sản. Đến nay, vốn lãi cộng dồn đã gần vài chục triệu.
Chỉ sợ thiếu niên nghe nhiều tiền quá sẽ không thoải mái, hắn mới nói dối rằng mình chỉ có vài triệu.
Quả nhiên, có lẽ hắn vẫn lỡ lời. Ngay cả vài triệu cũng khiến thiếu niên khó chịu?
Dù sao, hắn từ nhỏ đã sống trong phủ lớn áo cơm không lo, còn thiếu niên thì từ Địa ngục phó bản bò ra, đến nay vẫn ở trong xóm nghèo.
Nhưng… hình như có gì đó không đúng.
Thẻ đen! Hắn nhớ rõ, lần trước phụ thân bảo hắn đưa cho Đế Thu một tấm thẻ đen.
Tuy không biết số dư chính xác, nhưng hắc thẻ – loại thẻ cao cấp nhất – tối thiểu cũng phải có 50 triệu tinh tệ.
Lại thêm lần này Lục gia chuẩn bị riêng cho thiếu niên tám triệu, trong tay Đế Thu ít nhất cũng phải có 60 triệu.
Có nhiều tiền như vậy, tại sao hắn vẫn sống trong xóm nghèo chật hẹp?
Số tiền ấy, lẽ ra hoàn toàn đủ để dọn đến một nơi thoải mái hơn!
Phong Diễm chợt nhớ đến câu thiếu niên nói ở núi cao, khi đứng trên lưng rồng:
—— “Ta muốn có một gia đình.”
Lúc đó, thiếu niên còn nhắc tới chuyện mua lại sân chơi Ma Huyễn. Hóa ra hắn không hề nói đùa, mà thật lòng muốn.
Sân chơi ấy, Phong Diễm từng đến một lần khi còn nhỏ. Ấn tượng mơ hồ trong ký ức là một thiên đường của trẻ con, chan chứa tiếng cười cùng vòng tay yêu thương của cha mẹ.
Phong Diễm bất giác thấy lòng nhói đau, nhìn Đế Thu: “Ngươi thật sự muốn mua lại sân chơi Ma Huyễn sao?”
Có nhiều tiền mà vẫn ở nơi đơn sơ này, chứng tỏ thiếu niên không hề tham lam tài vật. Hắn chỉ muốn một mái nhà, một gia đình tràn ngập ấm áp và tiếng cười.
Nguyện vọng của đệ đệ thuần khiết đến vậy.
Đế Thu gật đầu: “Đương nhiên. Chẳng lẽ ta đùa sao?”
Đây chính là Bổn Ma Vương – pháo đài Ma Vương!
Thấy tóc hắn vẫn ẩm, Phong Diễm tiến đến giúp hong khô, nhẹ giọng: “Yên tâm, tâm nguyện của ngươi nhất định sẽ thành.”
Ma Huyễn pháo đài…
Nguyện vọng này, ca ca nhất định sẽ giúp ngươi đạt được.
Chờ ta.
Đế Thu nheo mắt nhìn hắn: “Ngươi có một ức tinh tệ không?”
Phong Diễm khựng lại: “Không, ta chỉ có… vài trăm tinh tệ.”
Đế Thu: “…”
Một ức biến thành vài triệu, giờ lại rút xuống vài trăm?
Tên này thật sự không có tiền à? Chẳng lẽ còn muốn Bổn Ma Vương trả nợ giúp hắn?
Phong gia to lớn như thế, chẳng lẽ từng người một đều phải đi vay nợ sao?
Khó trách dạo gần đây Phong Diễm lại ân cần thế. Ra là vì không có tiền! Ngay cả muốn mua đồ cũng phải đóng vai chuyển phát nhanh?
Không có tiền mà còn thuê vệ sĩ làm gì?!
Muốn Bổn Ma Vương thanh toán hộ? Không đời nào!
Nghĩ tới đây, hắn càng tức, giận dữ vung khăn mặt lên bàn: “Đi! Đi mua sắm!”
Hôm nay, Bổn Ma Vương không tiêu sạch tiền của ngươi thì tên ta viết ngược lại!
Nói xong, hắn chỉ thẳng ra cửa: “Ngươi, ra ngoài. Ta thay đồ.”
___
Năm phút sau, Đế Thu đã ngồi vững vàng ở ghế phụ.
Phong Diễm lái phi thuyền, ánh mắt liếc thiếu niên đang mím môi, cẩn trọng hỏi: “Ngươi vừa rồi hỏi ta có một ức tinh tệ… thật sự cần nhiều như vậy sao?”
Thiếu niên nhíu mày, liếc hắn.
Biết rõ còn hỏi?!
Phong Diễm vội hắng giọng: “Ngươi cho ta hai ngày. Hai ngày sau, ta sẽ chuẩn bị đủ một ức tinh tệ, mang đến cho ngươi.”
Đế Thu tâm tình u ám thoắt cái sáng rỡ: “Thật sao?”
Phong Diễm lập tức gật đầu: “Ừ, thật.”
Nụ cười thiếu niên nở ra, rực sáng như chiếu thẳng vào đôi mắt Phong Diễm: “Vậy ta chờ ngươi.”
Đế Thu thở phào. Đứa nhỏ này hóa ra cũng không tệ, vừa rồi mình đã hiểu lầm hắn. Hắn không phải muốn đòi nợ, nhưng Phong Diễm lại có tiền trong người quá ít làm hắn lầm tưởng tên đó muốn quỵt nợ.
Phong Nhuệ lão tặc kia tuy không nuôi nguyên chủ, nhưng nuôi dạy một đứa con trai khác cũng coi như có thành tựu.
Đế Thu càng nghĩ càng thấy hắn có nhiều ưu điểm: giúp hong tóc, sưởi giường, không sợ hiểm nguy, cũng chẳng quỵt nợ.
Chính mình dường như cũng không còn chán ghét hắn như ban đầu nữa.
Phi thuyền lướt nhanh, chẳng bao lâu đã tới trung tâm đế đô.
Phong Diễm vừa dừng lại, thấy Đế Thu định bước xuống thì gọi lại:
“Cổ áo ngươi lệch rồi.”
Hắn bước đến, cúi xuống cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho Đế Thu, rồi kinh ngạc: “Ngươi… cao lên sao?”
Đế Thu vốn thản nhiên nhận sự hầu hạ, nghe vậy liền giật mình: “Thật sao?!”
Phong Diễm đặt tay l*n đ*nh đầu hắn, dò xét một thoáng: “Thật sự cao lên rồi. Trước kia, đỉnh đầu ngươi ngang với chỗ này.”
Hắn giơ tay ra, so ngang cổ mình, rồi chụm ngón cái và trỏ, ước lượng khoảng cách hai centimet: “Đại khái cao thêm chừng này?”
Đế Thu lập tức gọi hệ thống trong đầu: [ Hắn nói đúng không? ]
Hệ thống đáp: [ Đúng, Phong Diễm quan sát chuẩn xác. Ngài đã cao thêm 2,18cm. Nguyên nhân là khi cơ thể được cường hóa 1.0, độc tố bị loại bỏ hoàn toàn. Thời gian gần đây, cơ thể liên tục rèn luyện, hấp thụ dinh dưỡng đầy đủ, nên chiều cao vốn đình trệ bắt đầu phát triển trở lại. ]
Trên gương mặt Đế Thu nở nụ cười: [ Đây là tin tốt nhất ta nghe gần đây. ]
"Ngươi đã cao hơn," Phong Diễm khẽ cười, “y phục hiện tại có chút không hợp nữa. Nhân tiện đã đến đây, chúng ta cùng đi dạo tiệm quần áo, mua vài bộ mới. Ngươi thấy sao?”
Nói xong, hắn hồi hộp nhìn thiếu niên.
Thiếu niên gật đầu: “Được, đi thôi, xuất phát!”
Ngũ quan Phong Diễm trong thoáng chốc giãn ra, tươi sáng.
Từ nhỏ, trong phủ Nguyên soái lạnh lẽo, phụ thân lại thường xuyên vắng nhà. Hắn từng ảo tưởng, nếu có một đệ đệ hay muội muội, thì phủ lớn ấy sẽ bớt cô đơn.
Hắn từng ước được mua quần áo cho đệ muội, cùng chơi đồ chơi, cùng ăn cơm, cùng ngủ chung.
Không ngờ sau mười mấy năm, ảo tưởng thuở nhỏ lại thành sự thật.
Hai người thu xếp xong, cùng nhau đi vào trung tâm thành phố. Dù không phải cuối tuần, nhưng Thiên Đường mua sắm vẫn tấp nập người.
Đế Thu chọn đồ rất nhanh. Nếu là Phong Diễm trả tiền, hắn liền chẳng thèm nhìn giá, chọn xong liền gói lại, để Phong Diễm quẹt thẻ thanh toán.
Chỉ trong một tiếng, ngoài bộ giường chiếu mới, hắn còn sắm thêm bàn, giá sách và đủ loại đồ dùng khác.
___
Đế Thu có không gian chứa đồ vô cùng rộng rãi, bởi vậy bọn họ cũng không cần hao phí tinh lực đem đồ vật dọn lên phi cơ, hắn trực tiếp đem toàn bộ đồ mua sắm cất vào trong không gian chứa.
Chờ đến khi những thứ cần mua trong nhà đã gần như đầy đủ, thời gian cũng vừa đúng giữa trưa.
Đã đến lúc dùng bữa.
"Đế Thu, đói chưa? Có muốn nếm thử cái này không? Nghe nói hương vị cũng không tệ lắm." Khi đi ngang qua một nhà hàng trang trí theo phong cách cổ điển Trung Hoa, Phong Diễm liền dừng lại, xoay người hỏi thiếu niên bên cạnh.
Tinh tế chi vật đối với Đế Thu mà nói, vốn chẳng có bao nhiêu sức hấp dẫn. Hắn chỉ phân biệt được vị đắng cùng cái đắng hơn, còn lại ăn ở đâu cũng giống nhau. Vì thế, hắn chẳng cần cân nhắc nhiều, chỉ hơi gật đầu đáp: “Được, đi nếm thử.”
Đúng vào giờ cơm trưa, khách trong nhà hàng này cũng không ít. Hai người vừa mới bước vào đã lập tức thu hút không ít ánh mắt dò xét.
Phong Diễm đối với loại ánh mắt này sớm đã quen thuộc, nhưng vì lo lắng cảm thụ của thiếu niên, hắn nhanh chóng gọi ông chủ đến, yêu cầu một phòng riêng phong bế.
Nhà hàng này nổi danh với những món mỹ thực cổ pháp Đông Phương, chẳng bao lâu sau, một bàn đầy những món ăn tinh xảo đã được bày ra.
Thiếu niên lúc dùng cơm trông vô cùng biết điều, mỗi lần chỉ gắp một miếng nhỏ bằng đũa, chậm rãi đưa vào miệng, ăn mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?