[ Giới thiệu: Hung thú ăn thịt, số lượng không nhiều trong khu vực núi cao, nhưng lại thường chủ động phát động công kích. Trên thân ngạc xỉ thú ngoài lớp vảy dày che phủ, còn có những chiếc vây sắc bén như lưỡi dao, đủ để trở thành vũ khí tấn công chí mạng. Không chỉ như vậy, hàm răng của nó cũng vô cùng cứng rắn, sắc nhọn, mạnh mẽ chẳng khác nào hàm cá sấu. Bởi vậy, nó mới được gọi là ngạc xỉ thú. ]
[ Nhắc nhở hữu nghị: Ngạc xỉ thú sở hữu sức tàn phá khủng khiếp, hệ số nguy hiểm cực cao. Khi tuyển thủ gặp phải loài này, phải tận lực phòng ngừa, tuyệt đối không nên đối đầu trực diện. ]
Đế Thu vừa mới đọc xong phần giới thiệu liên quan đến ngạc xỉ thú, thì ngay lập tức phía sau nham thạch truyền tới một tiếng gầm giận dữ. Con hung thú khí thế hùng dũng, oai phong hiên ngang, mạnh mẽ lao thẳng về phía hắn.
Tống Dương giật mình thốt lên: "Vaix sh*t!" Rồi trong khoảnh khắc ngạc xỉ thú nhào tới, hắn lập tức nhảy sang bên cạnh tránh né.
Trong bóng tối, đôi mắt của Lâm Mạn bừng sáng một thoáng, rồi nhanh chóng tắt đi.
Ngạc xỉ thú vồ hụt, đứng tại chỗ bực bội lắc lư vài lần, sau đó đột nhiên quay đầu, tiếp tục lao về phía Đế Thu.
Đế Thu thấy thế liền linh hoạt bật ngược về phía sau, lại một lần nữa thoát khỏi đòn tấn công.
Tống Dương vừa định xông lên trợ giúp, nhưng liền nghe thấy giọng gấp gáp vang lên từ lưng mình. Lâm Mạn cất tiếng:
“Ngươi xông lên thì có ích gì? Hiện tại ngươi đang cõng ta, hành động vốn đã không thuận tiện. Hơn nữa áo giáp trên thân ngạc xỉ thú vô cùng cứng rắn, thứ mà nó không sợ nhất chính là sấm sét. Tinh thần lực của ta lúc này không thể sử dụng, mà sấm sét của ngươi cũng chẳng phát huy được bao nhiêu tác dụng.”
“Giờ mà chúng ta xông tới không phải giúp đỡ, mà là chỉ làm Đế Thu thêm vướng bận.”
Tống Dương cau mày: “Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?”
"Tình huống đặc thù phải xử lý đặc biệt." – Lâm Mạn tiếp tục: “Đế Thu là dị năng giả hệ niệm lực, mà dị năng ấy đối với ngạc xỉ thú lại có tính khắc chế. Ngươi không nhìn ra sao? Hắn đang cố ý dẫn dụ ngạc xỉ thú ra xa, để tranh thủ thời gian cho chúng ta rút lui.”
Ở đằng xa, Đế Thu khẽ liếc mắt nhìn về phía Lâm Mạn và Tống Dương, rồi lặng lẽ bật lùi thêm một bước, kéo giãn khoảng cách với con thú dữ.
Lâm Mạn mím môi, trong giọng nói mang theo sự kiên quyết: “Chúng ta mau đi, đừng để Đế Thu phải gánh thêm trở ngại.”
Tống Dương thoáng sững người, rồi gật đầu: “Ừ, ngươi nói đúng.”
Dứt lời, hắn lập tức cõng Lâm Mạn chạy nhanh về hướng ngược lại.
Đế Thu chỉ yên lặng nhìn bóng dáng hai người khuất xa, sau đó ánh mắt lần nữa đặt lên con ngạc xỉ thú trước mặt.
Hắn không hề vội vàng ra tay kết liễu con hung thú này, mà như mèo vờn chuột, dẫn dắt nó chạy quanh dãy núi hiểm trở.
Cứ thế chạy chừng nửa canh giờ, ngạc xỉ thú cuối cùng cũng chịu dừng lại, không còn sức mà rượt đuổi. Nó đứng yên, phì phò th* d*c, từng luồng khí trắng nóng bỏng liên tục phụt ra từ lỗ mũi.
Đế Thu chỉ liếc qua một cách thờ ơ, khẽ phất tay: "Tạm biệt." Rồi xoay người bỏ đi.
Hệ thống vang lên: [ Kí chủ đại nhân, ngài không giết nó sao? ]
Đế Thu đáp: [ Không giết. ]
Hệ thống nghi hoặc: [ Tại sao lại không giết? Nó vừa mới công kích ngài mà. ]
Đế Thu thản nhiên: [ Cần gì phải hỏi tại sao nhiều thế? Ta lười giết. Vừa rồi nó vốn đã bị Lâm Mạn khống chế. ]
Hệ thống: [ Vậy tại sao ngài không giết luôn Lâm… à à, đúng rồi, không thể giết, giết thì sẽ bị đào thải. Ngài chẳng lẽ cố ý kéo giãn khoảng cách với bọn họ sao? Ngài muốn tách ra hành động một mình ư? ]
Đế Thu cười lạnh: [ Một kẻ thì quá ngu ngốc, một kẻ thì đầy tâm cơ. Phong Diễm lại không ở trong đội, ta chẳng đời nào chịu mang theo hai kẻ khiến ta chán ghét để cùng tìm rồng cả. ]
Nói xong, hắn lập tức xoay người tiến về phía sau núi Kình Thiên Phong.
Ngọn núi này chia thành mặt trước và mặt sau. Trong ký ức, con rồng đó từng dẫn hắn đến nơi có vách đá dựng đứng hiểm trở, tám chín phần là ở phía sau núi.
Nếu cứ để hai người kia trói buộc, hắn e rằng sẽ chẳng bao giờ tìm được tung tích của long.
Đế Thu liền đưa tay lấy ra vật nhỏ từ trong găng tay, vỗ mạnh một cái. Trong nháy mắt, dưới chân hắn như sinh ra cơn gió mạnh, thân thể liền phóng vút đi với tốc độ cực nhanh.
___
Ngày thứ hai, khi ánh sáng mờ mờ bắt đầu le lói nơi chân trời, Phong Diễm rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc phía trước.
Hắn ngày hôm qua bị bầy áo giáp thú liên tục bức bách, ép thẳng đến sau núi. Loài thú này sức chịu đựng cực mạnh, lại đi thành đàn, hắn chỉ có thể vừa chống đỡ vừa tránh né, đồng thời kiên nhẫn chờ cứu viện.
Do sau núi chỗ đặt chân không nhiều, lại còn bị hung thú truy kích, nên trong lúc chờ đội cứu viện tới, hắn chỉ có thể liên tục trao đổi tin tức, tìm kiếm vị trí thích hợp nhất để ứng cứu.
Đợi đến khi đem người bị thương giao cho đội cứu viện đưa đi, tính ra hắn và mọi người đã tách ra hơn sáu giờ đồng hồ.
Sau đó, hắn lại gặp phải một trận lở núi, khiến thời gian chậm trễ thêm nữa.
Đến khi hắn nghỉ ngơi sơ qua một chút, liền lập tức xuất phát, không ngừng đuổi theo, cho đến tận khi trời sáng mới kịp hội ngộ với đội ngũ.
Nhìn rõ bóng dáng trước mặt, Phong Diễm lập tức nhíu chặt mày.
— Đệ đệ?
Đệ đệ của hắn đâu rồi?!
Đệ đệ của hắn tại sao lại không thấy?!
Trong nháy mắt, bước chân Phong Diễm càng nhanh hơn, hắn gấp rút đuổi kịp hai người phía trước.
"Tống Dương, Lâm Mạn!" – Hắn cất giọng, chạy đến bên cạnh.
Thấy Phong Diễm trở lại, trong mắt Tống Dương và Lâm Mạn đồng loạt hiện lên vui mừng, hai người gần như cùng lúc kêu lên:
“Phong Diễm, ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi!”
Phong Diễm thở hổn hển, hỏi thẳng: “Đế Thu đâu?”
Đệ đệ của ta đâu?!
Đám đồng đội như heo các ngươi, đã đem đệ đệ của ta đi đâu rồi?!
Tống Dương chần chừ vài giây, rồi mới đem toàn bộ chuyện ngày hôm qua kể lại.
"Cho nên nói… các ngươi coi Đế Thu là mồi nhử để chính mình trốn chạy?!" Trong khoảnh khắc, giọng nói lạnh lẽo của Phong Diễm vang lên, tức giận ngập tràn. “Các ngươi làm sao có thể làm ra loại chuyện như thế?!”
Tống Dương và Lâm Mạn trước nay chưa từng thấy Phong Diễm lộ ra tâm tình mãnh liệt như vậy. Lâm Mạn không dám hé môi, chỉ âm thầm huých Tống Dương một cái.
Tống Dương vội vàng nói: “Phong Diễm, ngươi đừng giận. Đế Thu mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Phong Diễm trầm giọng quát: "Đây là chuyện mạnh hay không mạnh ư?!" Giọng hắn lạnh như băng: “Thứ nhất, hắn là đồng đội của các ngươi. Trong tình huống nguy hiểm lại bỏ rơi đồng đội mà chạy trốn, trên chiến trường chẳng khác nào đào binh! Chỉ là một con ngạc xỉ thú, chứ đâu phải cả đàn. Các ngươi đánh không lại, liền mặc nhiên cho rằng Đế Thu nhất định đánh thắng được sao?! Lời ngươi vừa nói rõ ràng là vô trách nhiệm, chỉ để tìm cớ che đậy cho sự nhút nhát và sai lầm của mình.”
Đệ đệ của hắn, đương nhiên có thể đánh thắng!
Đệ đệ của hắn, cường đại vô song, không ai sánh bằng!
Nhưng đệ đệ của hắn, bọn họ dám bỏ rơi đệ đệ của hắn lại.
Thấy Phong Diễm xoay người chuẩn bị rời đi, Tống Dương hoảng hốt, vội nhắm mắt gọi với theo:
“Phong Diễm, ngươi định đi đâu?”
Phong Diễm lạnh nhạt đáp: “Đi tìm đồng đội bị các ngươi bỏ lại. Con đường phía sau để chính các ngươi tự đi, chúng ta tạm thời tách ra.”
"Phong Diễm!" – Lâm Mạn rốt cuộc không nhịn nổi, bật thốt: “Chúng ta mới thật sự là đồng đội! Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng nhau được sư phụ huấn luyện. Vậy mà giờ ngươi lại vì một kẻ từng sỉ nhục chúng ta mà bỏ mặc chúng ta sao? Ngươi gần đây rốt cuộc bị gì vậy? Ngươi điên rồi sao?!”
Phong Diễm khựng lại, xoay người nhìn thẳng vào nàng:
“Thứ nhất, Đế Thu chưa từng sỉ nhục chúng ta. Ngược lại, hắn đã cứu chúng ta.”
“Thứ hai, đúng là chúng ta là một đội, nhưng với tư cách đội trưởng, ta không muốn các ngươi quá ỷ lại vào ta. Lần này ta rời đi, không chỉ vì Đế Thu.”
“Ta hy vọng đội ngũ này sẽ trở thành một tập thể ngang hàng, các ngươi cũng phải học cách trưởng thành. Các ngươi phải dựa vào chính sức mình mà leo lên Kình Thiên Phong, chứ không phải mãi trông chờ sự che chở của ta.”
“Ta đi trước, chúng ta gặp lại nhau trên đỉnh núi.”
Nói dứt lời, Phong Diễm chẳng buồn quay đầu lại nữa, xoay người thẳng tiến về phía sau núi.
Tống Dương và Lâm Mạn bị bỏ lại, đưa mắt nhìn nhau đầy lúng túng. Một lát sau, Tống Dương chột dạ chớp mắt:
“Ta cảm thấy Phong Diễm nói rất có lý. Chúng ta cần trở thành một sức mạnh ngang hàng, chứ không thể mãi dựa dẫm. Ngươi không thấy gần đây chúng ta quá ỷ lại Phong Diễm sao? Ngươi yên tâm, kỳ thực ta cũng rất mạnh. Có ta ở đây, chúng ta chắc chắn cũng có thể leo l*n đ*nh núi. Nếu không làm được, ta không xứng làm đồng đội của Phong Diễm!”
Lâm Mạn nghiến răng ken két: “…”
Nói như đánh rắm!
Phong Diễm tuy ngoài mặt lạnh lùng, không phải kẻ quá để tâm đến thành tích thi đấu, nhưng trong xương tủy hắn lại có khát vọng chiến thắng mãnh liệt.
Hắn muốn trở thành người số một trong trận đấu này – nàng rõ ràng biết rất rõ!
Vậy mà giờ đây, hắn lại vì Đế Thu mà chậm trễ bước tiến của chính mình.
Nàng vốn cho rằng, sau khi đuổi đi Đế Thu, Phong Diễm sẽ mặc kệ hắn tự sinh tự diệt. Nào ngờ hắn lại quay đầu, bỏ mặc cả đội để đi tìm Đế Thu?!
Rốt cuộc Đế Thu là gì đối với hắn?!
Chẳng lẽ hắn đã quên chuyện lúc trước, khi Đế Thu từng phách lối bắt bọn họ phải quỳ xuống sao?!
Hay là hắn bị thứ mê hoặc gì đó từ Đế Thu rồi?!
Nghĩ đến đây, Lâm Mạn tức giận đến mức suýt phát điên!
___
Đế Thu đã đi được năm canh giờ, từ khi màn đêm phủ xuống cho đến lúc tờ mờ hừng đông.
Tất nhiên, cái gọi là hừng đông ở vùng núi cao này thật sự chẳng xứng đáng gọi là bình minh. Mây đen dày đặc quanh năm che khuất ánh Thái Dương, bầu trời u ám mịt mù, ngay cả ban ngày cũng chỉ miễn cưỡng sáng hơn đôi chút, tầm nhìn có xa hơn nhưng tuyệt đối không thể coi là sáng sủa.
Đúng như Phong Diễm từng nói với hắn, phía sau núi so với mặt trước quả thật dốc đứng và hiểm trở hơn nhiều, địa hình cũng càng thêm gập ghềnh khó đi.
Trên đường men theo triền núi phía sau, Đế Thu có gặp rải rác vài tuyển thủ khác. Nhưng càng tiến sâu về phía sau, số lượng người tham gia càng ngày càng thưa thớt.
Ở sườn núi phía trước, độ dốc khoảng chừng ba mươi độ, càng leo lên cao thì càng dốc thêm. So với cùng một độ cao, phía sau núi chênh thêm mười lăm đến hai mươi độ nữa.
Hiện tại chỗ hắn đang đứng, triền núi đã đạt tới độ dốc bốn mươi lăm độ, thậm chí có những khúc cua gấp mà độ dốc có thể chạm đến sáu mươi độ.
Trong loại địa hình như vậy, dưới tác dụng của quán tính, các tuyển thủ không còn cách nào khác ngoài việc phải vừa tay vừa chân bám vào đá mà leo lên. Nhưng việc dùng cả tay lẫn chân đồng nghĩa với việc tiếp xúc với sấm sét càng nhiều, nguy hiểm càng lớn.
Tất nhiên, trong vũ trụ này vẫn có vài loại sinh mệnh không hề bị ảnh hưởng bởi trọng lực, ví dụ như mấy tuyển thủ mà Đế Thu đang trông thấy ngay trước mắt.
___
“Ê, tiểu huynh đệ, ngươi cũng tới phía sau núi sao?”
“Khặc khặc, có phải bị phong thái của mấy ca ca đây làm cho rung động rồi đúng không? Ngươi chưa từng thấy ai anh tuấn tiêu sái như bọn bạch tuộc tinh nhân chúng ta chứ?”
“Tiểu tử, sao lại cứ nhìn chằm chằm vào xúc tu của ta thế? Làm ta cũng ngại rồi đó, khặc khặc khặc…”
“Ngươi bớt ba hoa đi. Đây là liên minh tinh tế thi đấu, cấm dùng công cụ phiên dịch, hắn đâu có đeo máy dịch, nghe hiểu ngươi nói gì được mà lảm nhảm nhiều thế?!”
Đế Thu lặng lẽ nhìn bốn kẻ trước mặt, toàn thân là thịt nhão, tám xúc tu bám chặt trên đá nham thạch… Hắn im lặng: “…”
Xin lỗi, nhưng hắn thật sự nghe hiểu đấy, kinh ngạc không?
Đế Thu thầm kêu khổ: Cái này cũng tính là người tinh tế sao?
Ánh mắt hắn dán chặt vào một tên có đầu bạch tuộc to tướng, từ trên xuống dưới đánh giá.
Tổng thể mà nói, hình dáng của chúng rất giống loài bạch tuộc trong trí nhớ của hắn. Tám xúc tu bám sát vào đất, mặt trên phủ đầy giác hút. Những giác hút kia dễ dàng dính chặt vào bề mặt gồ ghề của nham thạch, khiến cho chúng bò lên vách đá nhanh gọn đến khó tin.
Khoan… phải sửa lại. Không phải “nó”, mà là “bọn họ”.
Đế Thu xoa xoa huyệt thái dương, thầm chỉnh lại từ ngữ trong lòng. Thật sự cũng khó trách hắn, bởi vì nhìn mấy sinh vật trước mặt quá giống… món ngon trên bàn ăn.
Chúng tự xưng là “bạch tuộc tinh nhân”, vậy thì hắn tạm thời cũng gọi như thế đi.
Bốn bạch tuộc tinh nhân này đều mọc một cái đầu bạch tuộc to, dưới đầu là cổ cùng thân thể vạm vỡ. Bọn họ có hai cánh tay như nhân loại, nhưng từ eo trở xuống lại biến thành tám xúc tu thô kệch.
Bốn tên bạch tuộc này hình dáng cũng không giống nhau: kẻ thì đầu nhọn, kẻ thì tròn trịa, có tên toàn thân đen bóng trong suốt, lại có kẻ mang hoa văn rực rỡ loang lổ.
Khi bọn chúng không dựng thẳng người lên, chiều cao trung bình cũng khoảng hai mét. Trên người mặc một lớp y phục đơn giản, phần dưới để lộ hết xúc tu, mà dường như chẳng hề sợ sấm sét đánh.
Ánh mắt Đế Thu dừng trên những xúc tu đang bám trên đá. Nơi xúc tu chạm đất đều tiết ra một loại chất lỏng sền sệt, tạo thành một màng cách ly, tách biệt thân thể bọn chúng khỏi nham thạch chứa điện.
Có lẽ cũng nhờ lớp dịch thể bảo vệ đó mà chúng chẳng hề e dè sấm sét?
___
Hệ thống lên tiếng: [Kí chủ, bọn họ đến từ tinh cầu Al-Them, cũng là một trong những chủng tộc sinh mệnh cổ xưa nhất của tinh tế. Người ngoài hay gọi bọn họ là bạch tuộc tinh nhân, mà bản thân họ cũng rất thích danh xưng này. Bởi trong nhận thức chung, bạch tuộc được coi là loài trí tuệ khai ngộ sớm nhất. Với họ, cái tên này là một sự tán dương.]
[Trong tinh tế, bạch tuộc tinh nhân nổi tiếng là hiền lành,] hệ thống tiếp tục, [bọn họ hiếu khách, yêu chuộng hòa bình, không thích chiến tranh.]
[Nhưng chính vì bản tính thân thiện ấy, thường có kẻ nghĩ rằng họ dễ bị bắt nạt. Trên thực tế, bạch tuộc tinh nhân lại là một trong những tộc mạnh mẽ nhất. Một khi tức giận, bọn họ sẽ phun mực đen tấn công. Ngài có để ý con có hoa văn sặc sỡ kia không? Hoa văn càng đẹp thì độc tính càng mạnh. Chỉ cần 1mg độc tố của nàng cũng có thể g**t ch*t một con hung thú.]
Hệ thống hơi ngập ngừng: [Xin lỗi, ta nhìn nhầm, hẳn phải xưng là “nàng”. Vị bạch tuộc mang hoa văn rực rỡ kia là nữ.]
Đế Thu liếc nhìn “nữ tử tao nhã” ấy, chỉ thấy nàng đang loạn xạ vung xúc tu, miệng bô bô không ngừng. Hắn: “…”
Tao nhã? Chỗ nào tao nhã vậy trời?!
___
Hoa văn bạch tuộc tinh nhân nghiêng đầu: “Ơ? Tuyển thủ hành tinh R20 này sao lại ngây ngốc đứng một chỗ thế? Trông nhỏ xíu, lẽ nào bị lạc mất đội hữu rồi sao?”
Bạch tuộc đầu nhọn phụ họa: “Có lý đó. Đi qua xem thử thôi.”
Đế Thu giật mình, chỉ thấy bốn bạch tuộc quẹo hướng, ầm ầm bò thẳng tới chỗ hắn.
Dưới chân toàn là lớp d*ch nh*n, hắn theo bản năng lùi lại hai bước, lòng trào dâng cảm giác ghê tởm.
Nhưng tốc độ của mấy con này lại cực nhanh, chẳng mấy chốc đã vây kín hắn ở giữa.
Bốn cái đầu bạch tuộc to đùng đồng loạt cúi xuống, tò mò đánh giá hắn như đang nhìn con thú nhỏ.
Hoa văn bạch tuộc reo lên: “Ôi, đáng yêu quá đi mất! Đây rốt cuộc là con non nhà ai thế, nhìn chỉ muốn ôm ngay thôi.”
Bạch tuộc đầu tròn cũng chen lời: “Hắn yếu ớt như vậy, cứ bỏ mặc ở nơi này, liệu có bị sấm sét đánh chết không? Hay là bị hung thú húc chết?”
Đế Thu: “…”
Ngươi mới yếu! Ngươi mới bị húc chết! Bổn Ma Vương ta vô cùng cường đại, được chưa?!
Nhưng tiếc là hắn không thể nói thứ ngôn ngữ bạch tuộc đó.
Hắn định tìm cơ hội thoát, song xung quanh toàn là dịch nhớp, dính dấp chẳng thể nhấc chân nổi.
Trước mặt bốn “vị khách hiếu khách” này, Ma Vương đại nhân chỉ thấy uất ức muốn phát hỏa.
Tên bạch tuộc phun mực nghiêm nghị nói: “Đã gặp rồi thì không thể bỏ mặc. Chúng ta hộ tống hắn thêm một đoạn đi.”
Hoa văn bạch tuộc lập tức xua xúc tu: “Các ngươi tránh ra, để ta!”
Đế Thu bỗng trừng to mắt, kinh hoàng nhìn nàng ta thò tay qua, thẳng thừng bế hắn lên như nhặt một con mèo nhỏ, ôm gọn vào lòng.
Xúc tu dưới kia thì nhớp nháp, may mắn nửa thân trên khô ráo, quần áo cũng sạch sẽ. Nhưng vừa chuẩn bị giãy, hắn liền thấy chân mình suýt nữa chạm vào xúc tu trơn nhớt kia.
Đế Thu: “…”
Aaaa! Dính dính nhão nhoẹt! Mau cứu mạng!
Nữ bạch tuộc ôm hắn xoay vài vòng, vui sướng reo rắc: “Dễ thương quá đi mất! Thế gian sao lại có tiểu nhân loại manh như vậy? Ta thích quá, ôi ta yêu chết mất thôi!”
Đế Thu cả khuôn mặt cứng đờ. Ngày hôm nay, chính là ngày sỉ nhục của Ma Vương!
___
[ Trời má! Này nữ bạch tuộc kia, thả ngay manh thần của chúng ta xuống! Ai cho ngươi bắt cóc manh thần chứ? Không thấy ngài ấy hoảng loạn sao?! ]
[ Ô ô ô, ta muốn được ôm bảo bối giống nàng ta quá! ]
[ Tuy thế… nhưng mà ta ghen chết mất, nữ bạch tuộc kia chính là bản thể thay ta thực hiện giấc mơ đây! ]
___
“Xin chờ một chút.”
Ngay lúc Đế Thu sắp mất hết phong độ Ma Vương, phía sau vang lên giọng nói khác bằng ngôn ngữ bạch tuộc.
Lẽ nào lại có thêm một “vị hiếu khách” nữa?
Đế Thu choáng váng quay đầu nhìn, khi thấy rõ người đến thì càng thêm kinh ngạc.
Người đó không phải bạch tuộc, mà là nhân loại R20 giống hắn.
Không những thế, hắn còn nhận ra kẻ này.
Để nghĩ lại… hình như tên là Lục Ngọc thì phải?
Chỉ thấy thanh niên đeo kính không gọng từ tốn bước tới, đứng trước mặt mấy bạch tuộc, lễ phép nói bằng ngôn ngữ của họ:
“Xin thứ lỗi, vị này là đội hữu của ta. Chúng ta vừa tách nhau ra, có thể nhờ các vị trả hắn lại cho ta không?”
Hoa văn bạch tuộc lưu luyến nhìn Đế Thu lần cuối, rồi mới cẩn thận đặt hắn xuống nham thạch khô ráo, còn tranh thủ xoa mái tóc mềm của hắn, dịu giọng:
“Tiểu tử, đội hữu ngươi tới rồi. Đây là khu vực thi đấu cực kỳ nguy hiểm, đừng chạy loạn nữa.”
Đế Thu toàn thân cứng ngắc: “…”
Bạch tuộc đầu to lại bô bô với Lục Ngọc: “Ngươi cũng quá bất cẩn! Đứa nhỏ thế này mà dám để lạc, lỡ bị sét đánh hay thú dữ cắn thì sao? Lần sau chú ý một chút, đừng để hài tử thất lạc nữa, nơi này nguy hiểm lắm đó!”
Lục Ngọc mỉm cười, gật đầu nói xin lỗi:
“Vâng vâng vâng, ta sau này nhất định sẽ chú ý.”
Đầy Đầu lúc này mới vừa lòng gật gù, vỗ vỗ lên cánh tay bên cạnh Hoa văn Bạch tuộc tinh nhân, nói:
“Đi thôi, Hoa Hoa, đồng đội người ta đều tới rồi.”
Hoa văn Bạch tuộc tinh nhân lại quay đầu, ánh mắt sâu xa dừng lại trên người Đế Thu một lát. Trong giây lát, nàng như nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt tròn xoe chợt trừng lớn, nhìn thẳng sang Lục Ngọc:
“Nhìn dáng vẻ, các ngươi cũng định từ sau núi mà đi lên Kình Thiên phong phải không? Nếu đã cùng đường, không bằng đi chung?”
Đế Thu: “?!”
Không được, tuyệt đối không muốn!
Lục Ngọc vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, ánh mắt như có như không liếc về phía Đế Thu. Nhìn thấy bộ dáng sắp hóa thành trống bỏi của Đế Thu, hắn hơi cười cợt, lễ độ từ chối:
“Đa tạ hảo ý của ngài. Nhưng chúng ta vẫn muốn tự mình đi thì hơn.”
Hoa văn Bạch tuộc tinh nhân nghe vậy, trong mắt thoáng hiện một tia thất vọng, chỉ khe khẽ đáp: "Nha…" rồi bị ba đồng đội lôi kéo, lưu luyến không rời mà tiếp tục hướng về phía đỉnh núi.
Đợi bọn họ đi xa, Lục Ngọc mới thong thả tiến đến trước mặt Đế Thu, vẫn giữ nụ cười lễ phép thường trực:
“Ngươi không sao chứ, Đế Thu tuyển thủ?”
Đế Thu vẫn còn sợ hãi, liếc mắt nhìn bóng lưng nhóm bạch tuộc rời xa, rồi mới vỗ vỗ ngực, từ trên tảng nham thạch nhảy xuống. Hắn cố sức giương mặt lên để giữ phong độ Ma Vương đại nhân:
“Không sao, thực ra ta hoàn toàn có thể ứng phó.”
Lục Ngọc khẽ mỉm cười:
“Đương nhiên, ta tin ngươi có thể.”
Đế Thu ho nhẹ một tiếng để che đi chút bối rối, rồi vội chuyển đề tài:
“Không ngờ ngươi lại biết ngôn ngữ Tinh Ngữ của tộc cá?”
Lục Ngọc đáp:
“Ta chọn học Tinh tế ngữ, chỉ cần không phải loại ngôn ngữ ngoại tộc quá phức tạp, thì ta cơ bản đều có thể dùng.”
Hắn ngừng một chút, ánh mắt sau tròng kính trong suốt nhìn chằm chằm vào Đế Thu:
“Đội hữu của ngươi đâu rồi, Đế Thu tuyển thủ? Ta nhớ không lầm, ngươi vốn cùng Phong Diễm bọn họ lập thành một đội mà?”
Đế Thu vừa khom lưng vừa sửa sang lại y phục, thản nhiên đáp:
“Nha, chúng ta tạm thời tách ra hành động. Bọn họ đi đường phía trước núi, ta thì muốn vòng từ sau núi.”
Lục Ngọc khẽ gật đầu:
“Thế thì thật trùng hợp. Ta cũng định đi từ sau núi. Ngươi hiện giờ chỉ có một mình, không bằng kết bạn mà đi?”
Đế Thu vốn định từ chối, nhưng trong đầu lại lập tức hiện ra hình ảnh bốn vị "nhiệt tình hiếu khách" bạch tuộc tinh nhân vừa rồi.
Trong nháy mắt, hắn rùng mình.
“Được, cùng đi vậy.”
Vạn nhất đi một mình rồi lại chạm mặt bạch tuộc tinh nhân, bị bọn họ lần nữa "nhiệt tình" bao vây, thì hắn đúng là chết ngay tại chỗ!
Lục Ngọc liếc nhìn Đế Thu đang chăm chú chỉnh lại quần áo, trong mắt ánh lên một nụ cười nhàn nhạt:
“Vậy, chúc chúng ta đồng hành vui vẻ. Đế Thu tuyển thủ, ta sẽ khiến ngươi có một trải nghiệm thật thư thái.”
Đế Thu chỉnh tề lại trang phục, ưỡn thẳng lưng, vác cặp màu quất lên vai, trịnh trọng nói:
“Đi thôi, xuất phát!”
Bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản bước tiến tìm kiếm Long Long của ta! Ngay cả bạch tuộc tinh nhân cũng không được!
Trên đường đi, quả nhiên như lời Lục Ngọc tự xưng: hắn là dị năng giả S cấp hệ Lôi. Khi hành động, thủ đoạn của hắn so với Tống Dương mạnh hơn không chỉ một bậc.
Tống Dương muốn dẫn sấm sét phải giơ tay hấp dẫn thiên lôi. Nhưng Lục Ngọc chỉ cần nhẹ nhàng phất tay, như vung quạt trong gió, đã có thể ung dung dọn sạch lôi điện dư thừa phía trước.
Cường giả như vậy, l*n đ*nh hoàn toàn không chút áp lực. Hắn còn tìm mình lập đội làm gì?
Đế Thu nhướng mày tò mò, hỏi thẳng:
“Ngươi… thầm mến ta?”
Đang tao nhã mở đường, bước chân Lục Ngọc thoáng lảo đảo, vẻ mặt điềm tĩnh rốt cục xuất hiện một vết nứt.
"Xin lỗi," hắn nghiêm túc đáp, “Trong lòng ta chỉ có sự nghiệp cùng vinh quang đế quốc. Ta không có bất kỳ tình cảm đặc biệt gì đối với chuyện nhi nữ tình trường.”
Đế Thu xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ:
“Thế thì ngươi tìm ta lập đội làm gì? Với thực lực này, chẳng phải ngươi hoàn toàn có thể một mình l*n đ*nh sao? Ngoài lý do kia, còn có nguyên nhân nào khiến ngươi – một kẻ trung lập – chủ động tới tìm ta lập đội?”
Lục Ngọc khẽ đẩy kính, giọng điềm đạm:
“Ta tìm ngươi… chỉ là muốn biểu đạt sự cảm tạ.”
Đế Thu khẽ động:
“Cảm tạ?”
Lục Ngọc trầm ngâm chốc lát rồi nói thấp giọng:
“Chuyện này ta chỉ muốn lén nói với ngươi thôi. Ngươi yên tâm, ta đối với ngươi tuyệt không có ý đồ bất chính, cũng chẳng hề có ác ý. Ta chỉ muốn, trong khả năng của mình, cung cấp cho ngươi một chút trợ giúp.”
Thấy Lục Ngọc nói đến đây thì dừng lại, Đế Thu cũng không hỏi thêm, thu lại hiếu kỳ:
“Tốt.”
Có Lục Ngọc mở đường, hành trình trở nên dễ dàng hơn hẳn.
Đế Thu một mình tách khỏi Tống Dương bọn họ, đã đi đơn độc suốt năm tiếng. Nhưng khi đi cùng Lục Ngọc, mới chưa đầy hai canh giờ, hắn đã mệt rã rời.
"Lục Ngọc, ta không đi nữa. Mau tìm cho ta cái hố, ta muốn nghỉ!" — Ma Vương đại nhân chỉ cần mệt là tuyệt đối không muốn bước tiếp.
Lục Ngọc hơi sững lại:
“Chỗ này chỉ có thể nghỉ tạm tại chỗ thôi. Chung quanh dường như không có hố. Phía sau núi số lượng hang động ít hơn nhiều so với trước núi. Có lẽ phải đi thêm mười mấy tiếng nữa mới gặp được một cái. Vừa rồi hai chúng ta mới đi ngang một hang, hiện tại muốn gặp lại chắc chưa đến lúc.”
Đế Thu ngẩng đầu nhìn tầng lôi vân trên trời, bình thản nói:
“Không có hố cũng được.”
Hắn quan sát bốn phía, rất nhanh tìm thấy một khối nham thạch cực lớn gần đó. Chỉ tay, hắn nói:
“Ngươi có thể giúp ta hút sạch điện tích trên tảng nham thạch kia không?”
Lục Ngọc thoáng ngẩn ra, rồi gật đầu:
“Được, đi thôi.”
Một lát sau, bọn họ đến bên khối đá dài chừng hai mét. Lục Ngọc đặt tay lên bề mặt, tỉ mỉ hút sạch lôi điện còn sót.
“Xong rồi, Đế Thu tuyển thủ.”
Nhưng ngay giây tiếp theo, vẻ mặt bình tĩnh tự tin của Lục Ngọc triệt để vặn vẹo.
Hắn trơ mắt nhìn Đế Thu… lôi ra một cái giường?!
Lục Ngọc cứng họng đứng bên cạnh. Nhưng Đế Thu vẫn chưa dừng lại. Sau khi bày giường xong, hắn lại tiếp tục lấy ra thảm lông, gối, chăn, chỉnh từng món một cách cẩn thận.
Chờ mọi thứ đâu vào đó, Đế Thu mới mỉm cười hài lòng, ngẩng đầu nói với hắn:
“Lục Ngọc, ngủ ngon. Sau bốn tiếng nữa gặp lại.”
“???”
Lục Ngọc ngẩng nhìn bầu trời đang sáng rõ — ban ngày rành rành, chẳng tối chút nào.
“…Ngủ ngon?”
Xin hỏi, đây là đêm tối từ đâu rớt xuống? Hay là mặt trăng bị què chân?
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?