🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 102: Chương 102

Tống Dương cau mày hỏi:

“Vì sao hắn phải làm như vậy?”

Chu Lệ đáp, giọng trầm xuống:

“Nếu hắn thật sự có ý định ẩn mình, chúng ta tuyệt đối sẽ không tìm được. Còn nếu hắn muốn nghe chúng ta nói, tự nhiên sẽ chủ động tới Tống gia gặp.”

Ba người vẫn đang trò chuyện, chợt từ ngoài cửa có mấy người bước vào.

Đi đầu là Tống Huyền Trương, bên cạnh ông là một nam nhân khoác trang phục tế ti, phía sau còn có hai thị vệ hoàng gia theo sát.

Thấy nhóm người đột nhiên xuất hiện, cả ba lập tức dừng câu chuyện đang nói dở.

Tống Huyền Trương thu lại vẻ ôn hòa thường ngày, giọng nghiêm túc:

“Tiểu Thu, Quốc sư có việc tìm ngươi.”

Ba người đưa mắt nhìn nhau. Đế Thu bước lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt vị tế ti.

Người này hắn từng gặp qua — lần trước khi bị chọn đến Phong Linh Sơn cầu phúc, cùng đoàn đi có hai tế ti, và một trong số đó chính là người đang đứng trước mặt hắn.

Tế ti lễ phép gật đầu, khóe môi khẽ cong, nụ cười ôn hòa nhưng xa cách:

“Đế Thu tiên sinh, thật vinh hạnh được gặp lại ngài. Ta nhận mệnh của Quốc sư Jill, đặc biệt đến mời ngài vào hoàng cung một chuyến. Mong ngài vui lòng chấp thuận lời mời này.”

Chu Lệ và Tống Dương lập tức tiến lại. Tống Dương nôn nóng hỏi:

“Các ngươi bắt Phong Diễm chưa đủ hay sao, giờ lại muốn mang Đế Thu đi? Rốt cuộc các ngươi định làm gì?”

Tế ti vẫn giữ nụ cười không đổi, giọng nói trầm ổn như tủ kính trưng bày một bức tượng vô tri:

“Xin các vị chớ hiểu lầm. Quốc sư đại nhân chỉ muốn mời Đế Thu tiên sinh tới gặp, thuần túy là vì ngưỡng mộ tài năng, mong được kết giao làm bạn vong niên*.”

*Vong niên: mối quan hệ bạn bè không quan trọng tuổi tác, già trẻ.

Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đồng loạt toát lên ý “Ngươi nghĩ ai ngốc đến mức tin lời đó sao?”.

Tế ti vẫn đứng im, sắc mặt không chút biến đổi, ngũ quan y như được đúc bằng sáp — không hề nhúc nhích.

Sớm không mời, muộn không mời, mà lại đúng lúc này đến gọi Đế Thu — chẳng phải quá trùng hợp hay sao?

Trong khi mọi người còn đang do dự, Đế Thu đã lên tiếng trước:

“Được. Khi nào xuất phát?”

Tế ti nhẹ nhàng đáp:

“Nếu ngài đã sẵn sàng, chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”

Chu Lệ vội chen vào:

“Chúng ta có thể cùng đi không?”

Tế ti khẽ lắc đầu:

“Xin thứ lỗi. Hoàng cung hiện nay đang trong tình huống đặc biệt, Quốc sư đại nhân chỉ mời một mình Đế Thu tiên sinh. Mong các vị thông cảm.”

“Ta đi một chuyến rồi sẽ về.” – Đế Thu quay lại nhìn mấy người, ánh mắt bình tĩnh. – “Đi đây.”

Thật ra, hắn cũng mang lòng hiếu kỳ với Quốc sư. Dù người kia không tìm hắn, sớm muộn hắn cũng sẽ chủ động tìm đến thôi.

---

Đây là lần thứ ba Đế Thu bước chân vào hoàng cung — cũng là lần duy nhất hắn đến nơi này vào ban ngày.

Khác hẳn hai lần trước, hoàng cung giờ đây không còn vẻ huy hoàng náo động. Một bầu không khí nặng nề, vắng lặng bao trùm khắp nơi.

Dọc đường, những dải vải trắng được treo lên khắp nơi; cờ xí tượng trưng cho hoàng quyền cũng được hạ xuống nửa cột.

Đế Thu đi sau vị tế ti, từ bãi đáp đi xuyên qua hành lang dài. Thỉnh thoảng vài người hầu tụ lại thành nhóm nhỏ vội vã lướt qua, nét mặt đầy sợ hãi, từng bước đều dè chừng, như thể chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng sẽ gây họa.

“Xin mời đi theo ta, Đế Thu tiên sinh. Quốc sư đại nhân hiện đang tiếp khách, đang chờ ngài.” – tế ti nói, tay khẽ chỉ phương hướng, rồi dẫn hắn đi xuyên qua hành lang và quảng trường rộng lớn.

Nơi ở của Jill Gia không cùng khu với hoàng đế. Vòng qua một tòa pháo đài cổ kính, họ tiến đến trước một tòa kiến trúc mang đậm sắc thái tôn giáo.

Trên mặt tòa điện treo biểu tượng mặt trời và mặt trăng khổng lồ. Những tia sáng từ kim loại phản chiếu rực rỡ, chói lòa hơn cả ánh mặt trời thật trên cao.

Đế Thu hơi nheo mắt, ngước nhìn đồ đằng nhật nguyệt trên đỉnh, đến khi bóng đổ của nó in xuống trong mắt mình, hắn mới thu hồi tầm nhìn. Phía trước, tế ti đã đứng sẵn trên bậc thang cao, lặng lẽ chờ đợi.

Bước vào đại điện, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là pho tượng khổng lồ trước mặt.

Pho tượng khắc hình một nam nhân với dung mạo nghiêm nghị và thánh khiết. Đôi mắt nhìn thẳng phía trước, tay phải nâng mặt trời, tay trái giơ mặt trăng. Quanh thân ông là vô số tinh cầu xoay quanh — “chúng tinh củng nguyệt”, tôn vinh vị thần giữa bầu vũ trụ.

“Đây là thần linh mà chúng ta tín ngưỡng — Quy Tắc Chi Thần.”

Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc vang lên sau lưng Đế Thu. Hắn quay lại, liền thấy Jill Gia Quốc sư, chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.

Jill Gia nói tiếp, giọng ôn hòa:

“Truyền thuyết kể rằng, đôi tay ngài nâng nhật nguyệt, vạn tinh vờn quanh. Ngài nắm giữ mọi quy tắc của thế giới — là vị thần mạnh nhất trong vũ trụ này.”

Nói xong, ông đứng trước pho tượng, cúi người hành lễ cung kính, rồi mới quay lại, mỉm cười với Đế Thu:

“Đế Thu, đã lâu không gặp.”

Đế Thu đáp, giọng bình thản:

“Thật ra cũng không tính là lâu.”

Với người hắn chẳng mấy hứng thú, cho dù xa cách bao lâu, cũng chẳng thể gọi là “lâu”.

Jill Gia liếc nhìn vị tế ti và hai tên thị vệ hoàng gia đang đi cùng, giọng nói ôn hòa nhưng mang theo ý không thể cãi:

“Các ngươi lui xuống trước đi. Ta có vài lời muốn nói riêng với Đế Thu.”

Đợi đến khi mấy người kia cúi đầu hành lễ, rồi lặng lẽ lui ra ngoài, trong đại điện chỉ còn lại hai người. Jill Gia lúc này mới chậm rãi mở miệng:

“Ngươi thấy nơi này thế nào? Có hứng thú chăng? Nếu muốn, ta có thể dẫn ngươi đi dạo quanh tòa kiến trúc này một chút. Ta nghĩ, nhìn kỹ rồi, ngươi nhất định sẽ thích nơi này.”

Đế Thu khẽ nhướng mày, xua tay đáp, giọng nhàn nhạt:

“Thôi khỏi. Ta đối với mấy thứ thần thánh gì đó, từ trước đến giờ đều… dị ứng.”

Khôi hài thật.

Muốn hắn — kẻ bị xem là đại ma vương, một nhân vật phản diện đến tận xương tủy — lại đi yêu thích thần linh? Thôi đi, đừng đùa nữa. Hắn chỉ thấy buồn nôn thôi.

Jill Gia nghe vậy cũng không hề tức giận. Tính khí ông ta vẫn như trước — điềm đạm, từ tốn, gương mặt luôn mang theo nụ cười ấm áp tựa ánh mặt trời.

“Đã vậy thì thôi, chúng ta sang phòng khách đi. Vì chờ ngươi đến, ta đã chuẩn bị sẵn một buổi trà chiều tinh mỹ.”

Đế Thu lặng lẽ đi theo sau Jill Gia, ánh mắt âm thầm quan sát người đàn ông phía trước.

Tư thái tao nhã, bước đi trầm ổn, khí chất thánh khiết, dáng vẻ đoan trang mà ôn hòa — như thể tín đồ hoàn mỹ nhất dưới chân của vị thần, vừa thành kính vừa mỹ lệ, khiến người ta không thể đoán được trong nụ cười đó ẩn chứa điều gì.

“Hồng trà hay cà phê?”

Vừa mới cùng Đế Thu ngồi xuống ghế sofa trong phòng tiếp khách, Jill Gia đã tự nhiên mở lời, giọng điệu thuần thục như đã quá quen với việc tiếp đãi người khác:

“Hoặc là... sữa tươi?”

Đế Thu thản nhiên đáp:

“Nước trái cây.”

Động tác cầm ly của Jill Gia khựng lại một thoáng, nhưng rất nhanh ông vẫn điềm tĩnh cầm lấy tách sứ trắng.

Khi ông nhẹ nhàng đặt bộ trà cụ lên khay, nước sôi bốc khói trắng, Jill Gia vừa tao nhã rót trà vừa mỉm cười nói:

“Hồng trà có hương cam thanh thuần, ngươi nếm thử một ngụm, nhất định sẽ thích.”

Đế Thu nhìn chằm chằm ly trà còn bốc hơi nóng được đẩy tới trước mặt, ánh mắt dừng lại vài giây, rồi chậm rãi mở miệng:

“Quốc sư đại nhân có phải rất thích ép người khác phải làm theo ý mình?”

Jill Gia vừa định bưng tách trà lên, nghe vậy liền bật cười khẽ:

“Ngươi vì sao lại nghĩ thế?”

Đế Thu bình tĩnh đáp:

“Lần đầu gặp, ngươi cố tình dụ ta gia nhập các ngươi. Ta tới nơi này, ngươi nói ta nhất định sẽ thích. Bây giờ lại phớt lờ ý kiến của ta, ép ta uống hồng trà. Nếu ngay từ đầu ngươi đã muốn ta uống hồng trà, thì hỏi ta chọn gì chẳng phải chỉ là hình thức thôi sao?”

Ngón tay thon dài của Jill Gia dừng lại bên thành tách.

“Ngươi quá nhạy cảm rồi, Đế Thu. Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, không cần nghĩ nhiều như vậy. Mời ngươi uống hồng trà, đơn giản là vì nơi này không có sẵn nước trái cây tươi. Nhưng nếu hành động của ta khiến ngươi cảm thấy không thoải mái, vậy ta xin thành tâm nhận lỗi.”

Ông hơi nghiêng đầu, nụ cười vẫn hiền hòa như cũ:

“Dù sao thì hồng trà cũng có lợi cho sức khỏe hơn, đúng không?”

Đế Thu liếc mắt nhìn ông một cái, rồi im lặng không đáp.

“Đế Thu, ta có thể gọi ngươi như vậy chứ?” – Jill Gia hỏi tiếp.

“Không thể.” – Đế Thu đáp gọn lỏn.

“Ha, ngươi thật hài hước.” – Jill Gia bật cười khẽ, giọng đầy vẻ thích thú. – “Đế Thu, lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã có một cảm giác kỳ lạ — như thể đã quen từ rất lâu. Từ khi chia tay ở Phong Linh Sơn đến nay cũng gần hai tháng, ta vẫn luôn mong chờ ngày được gặp lại.”

Đế Thu: “…”

Người này quả thật có sở thích tự nói một mình — mà nói cái gì cũng đầy vẻ dạy đời.

Jill Gia khẽ lắc đầu, nụ cười dịu đi:

“Không ngờ lần tái ngộ này lại trong hoàn cảnh nghiêm trọng như vậy. Nhưng đừng lo, lần này ta tìm ngươi không phải để mời gia nhập gì cả. Ta chỉ muốn nói với ngươi vài chuyện.”

Ông ngừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:

“Ta biết ngươi lớn lên trong cô nhi viện, nên hẳn ngươi vẫn luôn tò mò về thân thế của mình, đúng không?”

Đế Thu thản nhiên:

“Cũng chẳng tò mò lắm.”

“Ta hôm nay tìm ngươi đến,” – Jill Gia đặt tách trà xuống, nét mặt từ ôn hòa chuyển sang nghiêm túc – “là để nói cho ngươi biết sự thật về việc ngươi bị bỏ rơi.”

Giọng ông trầm xuống, chậm rãi thuật lại:

“Ngươi hẳn cũng biết, Phong Nhuệ là kẻ tàn nhẫn. Khi bệ hạ hoàn toàn mất cảnh giác, hắn đã ra tay tập kích. Trong lúc điều tra Phong gia, ta tình cờ phát hiện ra một chuyện — một bí mật bị chôn vùi suốt mười bảy năm.”

“Mười bảy năm trước, có một người đàn ông, vợ hắn mang song thai. Sau khi tiến hành đo lường năng lực tinh thần cho hai đứa trẻ, hắn phát hiện cả hai đều chỉ có cấp B và cấp C — quá yếu so với mong muốn của hắn.”

“Người đàn ông đó không thể chấp nhận được. Hắn chọn cách cực kỳ tàn nhẫn: ép chuyển toàn bộ năng lượng tinh thần của đứa trẻ cấp C sang đứa cấp B. Nhờ vậy, hắn ‘tạo ra’ được một đứa trẻ có năng lực cấp A — do chính tay hắn bức ép mà thành.”

“Còn đứa trẻ cấp C thì sao? Nó trở thành vật hi sinh. Sau khi năng lượng tinh thần bị rút cạn, nó hoàn toàn mất năng lực, trở thành một kẻ yếu đuối vô dụng.”

“Nhưng bi kịch không dừng ở đó. Mẹ của hai đứa bé cũng bị cuốn vào. Dù là ở thời đại tinh tế, việc chuyển đổi năng lượng tinh thần vẫn là một nghi thức cực kỳ nguy hiểm, gây tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể người mẹ. Vì thế, thân thể của bà nhanh chóng suy kiệt, cuối cùng qua đời ngay sau khi sinh đôi hai đứa bé ấy.”

Jill Gia hạ giọng, từng chữ như lưỡi dao cắt qua không khí:

“Để tạo ra một dòng máu ‘hoàn mỹ’, người đàn ông đó đã hy sinh ba mạng người — hai đứa con và cả vợ mình.”

“Đứa trẻ cấp B vốn có thể trưởng thành cùng anh em ruột của mình, thay vì cô độc một mình. Đứa trẻ cấp C vốn có thể lớn lên trong vòng tay ấm áp của gia đình, chứ không phải bị vứt ở cô nhi viện lạnh lẽo. Còn người mẹ, vốn dĩ có thể sống để nuôi nấng hai đứa con, lại phải chết vì lòng tham của chồng.”

“Người đàn ông đó ích kỷ và máu lạnh. Chỉ cần đạt được mục đích, hắn có thể hy sinh tất cả — kể cả chính người thân của mình.”

Jill Gia dừng lại, ánh mắt trầm tĩnh mà sâu thẳm dừng trên gương mặt Đế Thu.

“Đứa trẻ trong câu chuyện ấy... chính là ngươi, Đế Thu.”

Nói xong, ông lặng im. Trong phòng chỉ còn hơi trà lượn lờ giữa khoảng không, cùng ánh nhìn sắc bén của Quốc sư đang găm chặt vào người đối diện.

Đế Thu chỉ lười biếng ngồi đó, nhấp một ngụm hồng trà trước mặt, biểu cảm nhàn nhạt như chẳng hề có gì đáng chú ý.

Jill Gia nghiêng đầu nhìn hắn, giọng mang theo chút tò mò:

“Ngươi không thấy kinh sợ sao?”

Đế Thu gật đầu, bình thản đáp:

“Có chứ, kinh ngạc lắm.”

Jill Gia khẽ nhíu mày, giọng mang chút nghi hoặc:

“Nhưng trên mặt ngươi… chẳng có chút biểu hiện nào của sự kinh ngạc cả.”

Đế Thu thản nhiên nói:

“Mặt ta đơ.”

Hệ thống: [……]

Ánh mắt Jill Gia từ đầu đến chân quan sát hắn trong vài giây, rồi mới nhẹ nhàng nói:

“Thì ra là thế. Ta còn tưởng ngươi đã biết trước rồi.”

Đế Thu hờ hững đáp:

“Thực ra ta là người tính cách rất hoạt bát, tâm tư lại cực kỳ mềm mại. Nhưng vì mặt ta cứng ngắc, người khác thường hiểu lầm ta là kẻ lạnh lùng. Việc đó khiến ta rất khổ não.”

Hệ thống: [???]

Tính cách… hoạt bát? Tâm tư… mềm mại?

Ngài đang nói ai thế, Đế Thu đại nhân? Ta chưa từng nghe đến nhân vật nào như vậy cả!

Jill Gia khẽ thở dài, giọng mang chút thương cảm:

“Thân thế của ngươi thật khiến người ta đau lòng, Đế Thu à.”

“Ừ.” Đế Thu chỉ hờ hững đáp một tiếng, giọng lạnh như không mang theo chút dao động nào.

 “ Hoá ra đây là thân thế của ta à? Thú vị thật. Vậy người đàn ông kia với đứa bé kia sau đó ra sao?”

Hệ thống: [.]

“Thú vị thật”? Ngài có thể đừng nói kiểu như đang nghe kể chuyện cổ tích được không!

Jill Gia khẽ xoa mi tâm, ánh mắt hiện lên một thoáng xúc động rồi mới kể tiếp:

“Sau đó… người đàn ông kia trở thành đại anh hùng được người người kính ngưỡng trên hành tinh R20. Còn cậu bé kia, đúng như mong muốn của hắn, đã trở thành dị năng giả có tiềm lực nhất của thế hệ mới.”

Ông ta mỉm cười. Ánh nắng nhạt chiếu lên mái tóc vàng của ông, sáng rực như dát một lớp ánh kim.

“Ngươi cũng chẳng xa lạ gì với họ cả.”

Ông khẽ nghiêng đầu, giọng dịu nhẹ:

“Nghe đến đây, hẳn ngươi cũng đoán được họ là ai rồi, phải không?”

Đế Thu mở mắt, cố gắng làm ra vẻ giật mình:

“Phong Nhuệ và Phong Diễm?”

Giọng Jill Gia chợt trầm xuống:

“Không sai, chính là bọn họ.”

“Nhưng ngươi cũng đừng quá đau lòng.”

“Phong Diễm tuy rằng từ nhỏ thiếu thốn tình thân, lớn lên giữa những tràng vỗ tay và vinh quang, năng lực mạnh mẽ, nhưng chuyện này… không phải lỗi của hắn.”

“Ta từng xem các ngươi thi đấu. Nhìn ra được, quan hệ giữa các ngươi rất tốt.”

“Ta nói ra những điều này hôm nay, chỉ vì muốn ngươi biết rõ thân thế thật sự của chính mình.”

Đế Thu vốn đã biết chuyện này từ lâu, nên chỉ có thể bình thản đáp lại:

“Cảm ơn ngươi.”

Trước mặt hắn, Jill Gia nở nụ cười đầy thương xót, ánh mắt chứa chan nỗi đồng cảm hiền từ:

“Không cần cảm ơn ta, hài tử. Khi biết chuyện, lòng ta chỉ còn lại đau đớn.”

“Ta thật sự rất đau lòng cho ngươi. Mỗi khi nghĩ đến việc Phong Nhuệ vì tư tâm mà thay đổi quỹ đạo đời ngươi — kéo ngươi từ bầu trời rực rỡ rơi xuống vũng bùn — ngực ta lại nhói lên từng cơn.”

Người đàn ông nhu hòa ấy nói đến đây, đôi mắt bỗng ửng đỏ. Ông ta chậm rãi đứng dậy, tà áo choàng trắng buông nhẹ, rồi cúi người ngồi xuống bên cạnh Đế Thu:

“Hài tử đáng thương… Khi đó, trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ — ta muốn cho ngươi một mái nhà.”

Hệ thống: [……]

“Cho ngươi một mái nhà”? Câu nói này mà lại thốt ra trước mặt Ma vương đại nhân?

Tên phàm nhân ngu ngốc này, ngươi không biết mình đang chạm vào lửa sao!

Đế Thu nghe vậy, chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vài phần khó hiểu, nhìn người trước mặt với vẻ mặt kỳ quái:

“Ngươi muốn cho ta một mái nhà? Nói thử xem, làm sao ngươi định làm vậy?”

Jill Gia mỉm cười, giọng thành kính:

“Tổ tiên ta có câu ngạn ngữ — ‘Một ngày làm thầy, cả đời làm cha’.”

“Ta biết ngươi xưa nay đều tự mình tu luyện. Nếu ngươi không chê, có thể gọi ta một tiếng sư phụ.”

“Ta sẽ đối đãi ngươi như con trai ruột của mình, tận tâm dạy bảo, đem tất cả sở học trong đời truyền lại cho ngươi.”

“Nếu ngươi muốn, ngươi có thể ở lại hoàng cung này, coi nơi đây là nhà của mình.”

Hệ thống: [?!]

Ta khuyên ngươi một câu, mau thu hồi cái ý nghĩ nguy hiểm kia đi!

Để Ma vương đại nhân gọi ngươi là “sư phụ”? Hay còn muốn làm “phụ thân”?

Ngươi điên rồi sao, phàm nhân to gan!

Sắc mặt Đế Thu càng lúc càng vi diệu. Hắn nhìn chằm chằm Jill Gia vài giây, rồi lạnh nhạt buông một câu:

“Ta từ chối.”

Jill Gia không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ dừng lại chốc lát rồi gật đầu:

“Không sao. Ta đã nói rồi, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi. Quyền quyết định nằm ở ngươi.”

Ông đứng dậy, đi tới bên cửa sổ sáng rực, hai tay chắp sau lưng, lặng im nhìn ra ngoài.

Đế Thu vẫn im lặng nhìn theo, ánh mắt khó dò.

Qua khoảng nửa phút, Jill Gia mới xoay người lại, nhẹ giọng nói:

“Đúng rồi, ta muốn dẫn ngươi đi gặp một người.”

“Gặp ai?” Đế Thu hỏi.

Jill Gia: “Một người ngươi không xa lạ. Đi thôi, ta sẽ dẫn ngươi tới.”

……

Đế Thu lặng lẽ đi sau Jill Gia, rời khỏi tòa cung điện thánh khiết. Càng đi, con đường càng trở nên vắng vẻ và u tối.

Mãi đến khi họ dừng lại trước một kiến trúc cũ kỹ, tối tăm, có phần tàn tạ, Jill Gia mới dừng bước.

Trước tòa nhà là hàng vệ binh hoàng gia đứng nghiêm, trên tay đều cầm vũ khí. Bọn họ đồng loạt cúi người hành lễ với Jill Gia, rồi mở cánh cổng sắt dày cộm, rỉ sét loang lổ.

Ngay khi bước vào, Đế Thu lập tức ngửi thấy mùi rỉ sắt và máu tanh trộn lẫn, nồng nặc đến khó chịu.

Jill Gia cất giọng ôn tồn:

“Nơi này là địa lao của hoàng cung. Những kẻ phạm tội đều bị giam giữ tại đây.”

Đế Thu hỏi:

“Trước đây, Phong Diễm cũng bị nhốt ở đây?”

“Không sai,” Jill Gia đáp, “nhưng đó chỉ là tạm thời. Khi xác nhận hắn không liên quan đến vụ ám sát, chúng ta đã thả ra. Người ta muốn ngươi gặp hôm nay là một kẻ khác.”

Vừa dứt lời, một tiếng thét thảm thiết đột ngột vang lên, chấn động khắp hành lang.

Jill Gia nhẹ giọng:

“Đừng sợ, chỉ là phạm nhân đang bị thẩm vấn thôi.”

Bốn bề nơi đây bị bao phủ bởi những bức tường dày, ẩm thấp và lạnh lẽo, chẳng hề thấy ánh mặt trời.

Đi sâu thêm một đoạn, Đế Thu trông thấy hàng dãy phòng giam bằng song sắt, bên trong là những phạm nhân tiều tụy, quần áo rách rưới, co ro nép vào góc tường, không dám động đậy.

Khi họ đi đến cuối cùng của hành lang, Jill Gia dừng lại, khẽ chép miệng:

“Chính là nàng.”

Đế Thu khẽ nheo mắt nhìn.

Trong buồng giam, một người đang nằm quay lưng về phía họ. Từ dáng người và mái tóc dài rối bù, có thể đoán đó là nữ nhân.

Nghe thấy giọng Jill Gia, nàng bỗng bật dậy, lao đến bám chặt vào song sắt, mái tóc rối nùi còn vương cỏ khô.

Giọng nàng run rẩy, tuyệt vọng cầu xin:

“Sư phụ! Con sai rồi! Xin người, cứu con với!”

“Sư phụ, con biết người là người tốt nhất! Con thật sự biết lỗi rồi, hãy thả con ra đi, được không? Con không muốn ở đây nữa.”

“Con sợ lắm, sư phụ! Hill… Hill luôn đến đây, mỗi lần đều đánh đập con, đấm đá không thương tiếc. Nếu người không cứu con, con sẽ bị kẻ điên đó đánh chết mất!”

“Con chỉ đùa nghịch một chút với dị năng của mình thôi, đâu đến mức phải chết, sư phụ! Con thật sự không đáng chết mà!”

Đế Thu kinh ngạc nhìn nữ nhân đang đau khổ cầu xin trước mặt.

Sao… lại có thể là Lâm Mạn ?

Jill Gia vẫn giữ nguyên vẻ mặt và ánh mắt ôn hòa, giọng nói của ông ta vẫn dịu dàng, hiền từ như thể người trưởng bối lương thiện nhất thế gian. Nhưng chính những lời nói phát ra từ giọng nói ôn nhu ấy lại như một lưỡi dao lạnh lẽo, khiến toàn thân Lâm Mạn rơi thẳng xuống hầm băng.

“Lâm Mạn, ta từng đặt nhiều kỳ vọng vào ngươi,” Jill Gia chậm rãi nói, giọng không mang lấy một tia giận dữ, “nhưng nhìn xem những việc tốt ngươi đã làm đi.”

“Ngươi ngu xuẩn, tự phụ, phạm biết bao sai lầm, đem cả một ván cờ hoàn hảo đánh nát tan tành.”

“Ta thực sự quá thất vọng về ngươi.”

“Còn nữa — ta đã nói rồi, ta không có một đồ đệ như ngươi. Đừng gọi ta là sư phụ nữa.”

“Đến nước này mà ngươi vẫn chưa biết hối cải, việc ngươi nên làm không phải là đi ra ngoài, mà là nghĩ cách chuộc lại lỗi lầm của mình.”

“Ta hôm nay không phải đến để thăm ngươi. Ta mang Đế Thu đến — bởi vì ngươi nợ hắn một lời xin lỗi.”

Lâm Mạn sững người, không dám tin nhìn người đàn ông ôn hòa trước mặt. Khi ánh mắt nàng rơi lên thân ảnh Đế Thu, trong mắt vừa có sợ hãi, lại vừa ngập tràn oán hận.

Đế Thu khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy rõ ràng luồng sợ hãi nơi đỉnh đầu của Lâm Mạn — thứ cảm xúc vốn đã từng bị đóng băng thật lâu — giờ phút này lại đang run rẩy bung ra.

Lâm Mạn, Tống Dương và Phong Diễm… Ba người bọn họ từng bị hắn dọa đến cực điểm trong lần giao chiến với mẫu trùng ấy, khiến giá trị “sợ hãi” của họ bị kéo căng đến cực hạn.

Nhưng về sau, không biết vì lý do gì, giá trị ấy lại bỗng chốc biến mất. Hơn nữa, từ đó đến nay, dù Đế Thu có dùng đủ mọi cách — kể cả trong thế giới tinh thần — thì con số ấy vẫn không hề nhúc nhích.

Giống như một người bị cắt đứt thần kinh cảm giác đau — không còn biết đến nỗi sợ hãi.

Nhưng bây giờ, thứ “dây thần kinh đau đớn” kia… đã quay lại.

Ánh mắt Đế Thu dần chuyển sang nhìn Jill Gia.

Cái người đã khiến “dây thần kinh sợ hãi” bị cắt đứt… chẳng lẽ, chính là hắn ta sao?

“Xin lỗi ư?” – giọng nói sắc nhọn của Lâm Mạn vang vọng giữa không gian âm u của nhà lao, chát chúa như dao cắt. “Ta vì sao phải xin lỗi hắn?!”

“Nếu không phải vì hắn hại ta, ta đâu có kết cục thảm hại thế này!”

“Sư phụ! Hắn là ác ma! Hắn căn bản không phải người! Ngươi phải tin ta, hắn tà dị đến mức đáng sợ!”

“Đế Thu, ta hận ngươi!”

“Nếu không phải ngươi lừa ta trở lại sân đấu, ép ta nói những lời đó, ta vẫn là nữ thần cao cao tại thượng kia!”

“Ta chỉ xâm nhập vào thế giới tinh thần của ngươi một chút thôi, ta nào có gây ra tổn thương thực chất gì cho ngươi? Thế mà ngươi lại truy đuổi ta đến cùng! Đồ tiểu nhân hẹp hòi! Sư phụ, ngươi đừng lại gần hắn — hắn không phải người tốt! Hắn sẽ hại chết ngươi!”

“Ha.” Đế Thu cười lạnh, cắt ngang cơn điên cuồng đầy phẫn hận của Lâm Mạn.

“Ngươi nói ngươi không gây tổn thương cho ta?”

Giọng hắn trầm thấp, lạnh đến mức khiến không khí cũng đông cứng lại. Đế Thu nheo mắt, từ trên cao nhìn xuống người nữ nhân tiều tụy, giọng khẽ vang lên như lưỡi dao chém thẳng vào lòng:

“Không phải ngươi không thể làm ta tổn thương. Mà là vì ta đủ mạnh — nên ngươi không có khả năng khiến ta bị thương.”

Lâm Mạn run bắn cả người, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, giọng lạc đi trong phẫn hận:

“Đúng thế, ngươi mạnh như vậy! Rõ ràng mạnh như thế, sao ngươi vẫn không chịu buông tha ta? Ngươi ghét ta đến vậy sao? Đẩy ta xuống vực sâu chưa đủ, bây giờ còn đến đây cười nhạo ta ư?”

Đế Thu khẽ cau mày, giọng lạnh lẽo như băng:

“Lâm Mạn, ngươi quá coi trọng bản thân rồi.”

“Lời xin lỗi hay hối hận của ngươi — trong mắt ta, chẳng có chút ý nghĩa nào. Bởi từ đầu đến cuối, ta chưa từng đặt ngươi vào mắt.”

“Ngươi đối với ta mà nói… chẳng khác nào một con sâu nhỏ mà thôi.”

Hắn hờ hững liếc sang Jill Gia, giọng nhạt như nước:

“Ngươi dẫn ta tới đây, là để cho ta xem cái này sao?”

Trong địa lao ẩm tối, ánh mắt Jill Gia lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. Ông nhìn Lâm Mạn một cái, rồi quay lại nhìn Đế Thu, dịu giọng nói:

“Xin lỗi, là ta đường đột. Đi thôi.”

Dứt lời, ông xoay người rời đi.

Mặc cho Lâm Mạn phía sau gào khóc, tiếng khóc thê lương đến xé lòng, Jill Gia vẫn không ngoảnh đầu lại, không nhìn cô ta dù chỉ một lần.

Rời khỏi địa lao, Jill Gia mới khẽ cười, giọng lại trở về dịu dàng như cũ:

“Ta vốn chỉ muốn để Lâm Mạn xin lỗi ngươi. Nàng từng là học trò của ta. Suốt bao năm qua, nàng che giấu bản thân rất giỏi, đến ta cũng bị lừa. Ta không muốn để chuyện của nàng làm ảnh hưởng đến hình tượng của ta trong lòng ngươi, nên mới dẫn ngươi đến đây.”

“Nhưng xem ra là ta lo xa rồi.” Ông bật cười khẽ, “Ngươi căn bản chẳng quan tâm đến nàng. Trong mắt ngươi, nàng chẳng khác nào một con muỗi phiền toái.”

“Nhân loại chỉ thấy phiền khi bị muỗi cắn, chứ nào ai bận tâm đến mạng sống của con muỗi đó đâu, ha ha ha…”

Đế Thu liếc sang Jill Gia, ánh mắt như đang nhìn kẻ ngớ ngẩn:

“…Ngươi vừa ví ta với con muỗi sao?”

Rốt cuộc là bệnh gì vậy?

Hai người vừa ra khỏi lối vào địa lao, Đế Thu liền trông thấy Hill đang bước đến — nàng đi giày da sáng bóng, trên tay cầm một cây roi da đen, mỗi bước đều dứt khoát, mang theo khí thế mạnh mẽ.

Hill đi thẳng qua họ, chẳng buồn liếc nhìn, chỉ sải bước vào sâu trong địa lao.

Đế Thu nhìn theo bóng lưng nàng, chậm rãi hỏi:

“Quốc vương chết rồi, công chúa cũng phát điên… Vậy hiện tại trong hoàng cung là ai nắm quyền?”

Jill Gia bình tĩnh đáp:

“Là nội các đại thần. May mà vương hậu vẫn còn, cùng hậu duệ hoàng thất. Dù bệ hạ mất, nàng rất đau lòng nhưng vẫn kiên cường, bởi nàng hiểu rõ trách nhiệm của mình.”

“Gần đây, vương hậu đang dưỡng thai. Ngai vàng tạm thời bỏ trống, nhưng khi tiểu điện hạ và tiểu công chúa chào đời, họ sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp.”

“Bằng danh dự hoàng thất và nhân cách của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ vương hậu, giúp nàng mẹ tròn con vuông.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...