🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 131: Phiên ngoại (một)

Năm đó, Thích Giác mười bốn tuổi.

Chàng lặng im đứng trên tuyết một ngày một đêm. Nửa đêm tuyết lác đác rơi xuống, dừng trên đầu vai chàng, trên lông mi đang rũ của chàng.

Đối với Thích Giác mà nói, người thân cuối cùng của chàng đã sắp bỏ chàng mà đi. Nhưng thẳng đến khi Lạc Thần y qua đời, Thích Giác cũng không nhìn thấy được bộ dáng của ông.

Chàng còn nhớ rõ nhiều năm trước, cũng là thời tiết sau khi tuyết rơi như thế này, Lạc Thần y kéo chàng đến trước người, nói: “Hài tử, lão phu chỉ sợ không đợi được đến ngày con nhìn thấy lần nữa. Ta nhận con làm đồ đệ, đem y thuật cả đời truyền thụ cho con, con tự chữa có được không?”

Gió nổi lên, thật lạnh.

E rằng lại là một trận bão tuyết sắp tới.

Thích Giác chậm rãi nhắm mắt lại, hơi ẩm dính trên lông mi làm ướt đôi mắt của chàng.

Tuy rằng chàng không nhìn thấy, nhưng mấy năm nay Lạc phủ tựa như ngôi nhà thứ hai của chàng.

Từng viên gạch viên ngói, từng ngọn cây cọng cỏ ở đây, đều ở trong lòng chàng.

Hôm nay đại khái là lần cuối cùng chàng đến đây.

Thích Giác xoay người rời đi, chưa được hai bước, bỗng nhiên dừng lại.

Chàng nhớ tới tiểu nữ hài kia.

Chàng chưa bao giờ gặp nàng, chỉ là một năm này thường xuyên nghe Lạc Thần y nói đến thương thế đáng thương của tiểu nữ hài kia.

Thích Giác hơi do dự, vẫn là đi đến chỗ ở của nữ hài kia.

Thính lực của Thích Giác so với người bình thường còn nhanh nhạy hơn, cho nên chàng còn chưa đến gần, liền nghe thấy tiếng khóc mỏng manh của tiểu cô nương. Mang theo tia tuyệt vọng và bất lực nhàn nhạt. Đến khi chàng đứng ở cửa, liền ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, mùi máu tươi, còn có mùi da thịt thối rữa bên trong phòng.

Thích Giác nhíu mày.

Cuối cùng, chàng vẫn dựa theo hơi thở mỏng manh của tiểu cô nương đi tới chỗ thau tắm. Chàng vớt nàng từ trong nước lạnh lẽo ra, tiểu cô nương cơ hồ là lập tức bổ nhào vào trong lòng chàng, hai bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt vạt áo chàng.

Nước bẩn và máu loãng nhiễm bẩn áo choàng trắng của Thích Giác, chàng gần như theo bản năng liền muốn quăng vật nhỏ trong lòng ra ngoài.

Nhưng, ma xui quỷ khiến chàng không chỉ không vứt nàng xuống, còn càng dùng sức ôm chặt lấy nàng.

Thích Giác dùng áo choàng của mình bao bọc Thẩm Khước cả người trần tru.ồng vào trong ngực, đưa nàng trở về Trầm Tiêu phủ.

Tiểu cô nương trong lòng hơi run rẩy, lại khiến Thích Giác ở trên người Thẩm Khước thấy được tuyệt vọng cùng bất lực trong quãng thời gian vừa mới bị mù của mình vào năm đó.

Vì vậy, chàng muốn cứu nàng.

Như cứu chính mình.

Khi Thẩm Khước được Thích Giác ôm trở về Trầm Tiêu phủ, cả người gần như đã ngất đi, nhưng tay nàng vẫn gắt gao nắm chặt vạt áo của Thích Giác.

Thích Giác mò mẫm kéo bàn tay Thẩm Khước nắm chặt vạt áo của mình ra.

Vừa sờ vào, liền cảm thấy ướt đẫm, nhão nhoẹt. Thích Giác không cẩn thận đụng trúng vết thương huyết nhục mơ hồ sau khi bị bỏng của nàng.

Tiểu cô nương đang hôn mê liền bị đau mà hừ nhẹ.

Vết thương của nàng so với tưởng tượng của Thích Giác còn nghiêm trọng hơn.

Thích Giác cong người đứng ở mép giường một hồi lâu, cuối cùng nằm nghiêng xuống mép ngoài của chiếc giường, tùy ý để vạt áo bị nàng nắm chặt.

Bên ngoài gió to nổi lên, gào thét va vào trên cửa sổ.

Thích Giác nghiêng tai lắng nghe, tiểu cô nương bên người không ngừng nói mớ, còn có kêu cứu và nấc khẽ.

Chàng vươn tay, đụng tới cánh tay như ngó sen của Thẩm Khước, vô cùng lạnh lẽo.

Thích Giác nhíu mày, tiện tay kéo chăn bông, đắp lên cho nàng, lại nghiêng người về phía trước, ôm tiểu cô nương vào trong ngực.

Lạnh lẽo, giống một quả cầu băng.

Tay trái Thẩm Khước cầm muỗng múc từng ngụm cháo ăn, nàng ăn một miếng liền ngẩng đầu nhìn Thích Giác bên cửa sổ một cái. Ăn đến cuối cùng, nàng cũng không biết bản thân đã ăn thứ gì.

Thích Giác gom thảo dược đã cắt xong vào trong hộp, mở miệng: “Ăn no chưa?”

“No rồi!” Thẩm Khước vội vàng thả muỗng xuống, hai bàn tay nhỏ đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp, quy củ ngồi.

Thích Giác nghiêng tai nghe trong chớp mắt, khóe miệng khẽ giương lên, nói: “Không cần như vậy, ta là một người mù.”

Thẩm Khước mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Thích Giác, “Không thể nào!”

“Vì sao?” Thích Giác mở chiếc bình sứ nhỏ màu vàng ra, khẽ ngửi một chút.

“Đôi mắt của người đẹp như vậy sao có thể là người mù chứ?” Thẩm Khước hơi nghiêng đầu, lộ ra thần sắc khó hiểu.

Thần sắc của Thích Giác liền dừng lại.

Chàng trầm mặc trong chớp mắt, ngay sau đó lần lượt cất bình sứ nhỏ đặt ở trên bàn vào trong hộp.

Thẩm Khước cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của chàng, khi thì nhìn ngón tay chàng, khi thì nhìn đôi mắt chàng.

Một người đẹp như vậy thật sự là một người mù sao?

Thẩm Khước bỗng nhiên lấy hết can đảm, nói: “Ta đem đôi mắt của ta cho người, người đừng đuổi ta đi được không?”

Bình sứ trong tay Thích Giác suýt nữa trượt khỏi tay.

“Có thể bước đi không?” Thích Giác hỏi.

Thẩm Khước mạnh mẽ gật đầu.

Nàng nhớ tới Thích Giác nói đôi mắt chàng không nhìn thấy, lại vội vàng nói: “Có thể!”

Thích Giác liền nhẹ giọng nói: “Lại đây.”

Có lẽ chính chàng cũng không phát hiện trong thanh âm của mình mang theo một tia cẩn thận.

Thẩm Khước do dự một chút, từ trên ghế nhảy xuống.

Mắt cá chân co rút đau đớn, cả cơ thể nhỏ bé của nàng ngã ngồi trên đất.

Sau chân, mắt cá chân còn có trên đùi nàng đều có thương tích. Từ sau trận hoả hoạn kia, trong một năm trị liệu này, nàng chưa từng bước đi. Nhưng nàng rất lo lắng Thích Giác sẽ ghét bỏ nàng không thể bước đi mà đuổi nàng ra khỏi đây.

Cha mẹ không cần nàng, ngay cả bà vú và Niếp Tuyết cũng không thấy, nhất định là ghét bỏ nàng phiền phức.

Thẩm Khước càng nghĩ càng ủy khuất, ngồi dưới đất “xoạch”, xoạch” rơi nước mắt.

Thẩm Khước khóc rồi khóc, trong tầm mắt mơ hồ, liền xuất hiện một thân ảnh màu trắng.

Nàng ngẩng đầu lên, liền thấy Thích Giác đang đứng trước mặt mình, hơn nữa còn đang cau mày.

Nhất định là ghét bỏ nàng khóc nháo.

Thẩm Khước vội vàng dùng tay che miệng lại, không cho mình khóc nữa.

Thích Giác nghiêng tai lắng nghe. Chàng có chút nghi hoặc, một khắc trước còn khóc đến thương tâm, hiện tại sao lại bỗng nhiên ngừng hẳn rồi?

“Ta, ta có thể đứng lên!” Thẩm Khước tuỳ tiện lau nước mắt, vịn vào ghế dựa ở phía sau dùng sức đứng lên.

Đau.

Chỗ nào cũng đau.

Mu bàn tay nắm lấy tay vịn của ghế dựa đau, cả hai chân đều đau.

Thích Giác im lặng đứng trong chốc lát, sau đó ngồi xuống ghế dựa ở một bên, duỗi tay kéo Thẩm Khước lên đầu gối rồi ôm lấy.

“Ở đâu cũng bị thương sao?” Thích Giác ôn nhu hỏi.

Thẩm Khước chớp mắt, ngơ ngẩn nhìn Thích Giác gần trong gang tấc.

“Hửm?” Thích Giác nhíu mày.

“Phía sau lưng, đùi trái, đùi phải, mắt cá chân, lòng bàn chân, còn có tay phải, mu bàn tay của tay phải.” Thẩm Khước phục hồi tinh thần, vội vàng nói.

Thích Giác trầm mặc trong chốc lát, rũ mi nói: “Ngươi tên là Thẩm Khước phải không?”

“Vâng!” Thẩm Khước trước sau luôn nhìn chằm chằm Thích Giác, “Vậy người tên là gì a?”

“Thích Giác?”

Thẩm Khước mím môi, hỏi: “Vậy sau này ta sẽ gọi người là A Giác ca ca sao?”

Thích Giác hơi giật mình, chàng trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Gọi ta là tiên sinh. Sau này chúng ta lấy sư đồ để đối đãi với nhau.”

“Sư đồ? Ta gọi người là tiên sinh, người sẽ không đuổi ta đi sao? Còn sẽ dạy ta mọi thứ sao? Dạy ta cái gì a?” Thẩm Khước đã ít đi rất nhiều khẩn trương trước đó, tò mò hỏi.

“Vĩnh viễn sẽ không đuổi ngươi đi, và sẽ dạy ngươi hết thảy mọi thứ mà ta biết.” Thích Giác chậm rãi nói.

Đọc gì tiếp theo?

Gợi ý cá nhân hóa dành riêng cho bạn.

Ảnh bìa của Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm
Full
241
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Cuộc hôn nhân của Lạc Ninh bắt đầu quá nhanh — nhanh đến mức giống như một quyết định bốc đồng sau một ca trực dài mệt mỏi.Cô là bác sĩ cấp cứu, quen đối diện sinh tử, lý trí đến lạnh lùng.Anh là Lục Thừa Uyên, đội trưởng đội hình sự, trầm mặc ít […]
0.0 496 Chương
Ảnh bìa của Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?
Full
115
Đam Mỹ · Đang thịnh hành

Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Mở mắt giữa một thế giới xa lạ nhưng đầy mê hoặc, Thẩm Miên phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đam mỹ, đảm nhận vai trò của Tiểu Hoàng Đế phế vật – kẻ không có tài cán mà chỉ giỏi việc hãm hại người khác. Chàng chỉ biết lắng nghe […]
0.0 138 Chương
Ảnh bìa của Nhưng Hắn Đẹp Mà – Bạch Cô Sinh
Full
133
Đam Mỹ · Đang thịnh hành

Nhưng Hắn Đẹp Mà – Bạch Cô Sinh

Trong thế giới đầy rẫy mưu mô của cung đình, câu chuyện “Nhưng Hắn Đẹp Mà” của Bạch Cô Sinh nhanh chóng cuốn hút bạn vào một cuộc phiêu lưu không thể đoán trước. Kinh Trập, một thái giám với bí mật động trời—cậu không chỉ giả dạng một thái giám mà còn lén lút […]
0.0 139 Chương
Ảnh bìa của Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc
Full
168
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc

Trình Hoan tỉnh dậy trong hoang mang, để phát hiện mình đã trở thành một người hoàn toàn khác. Chỉ sau một giấc ngủ, cuộc đời cô như biến thành một cuốn tiểu thuyết, nơi những ký ức lạ lẫm tràn ngập trong tâm trí. Đôi tay không còn là của chính mình, gương mặt […]
0.0 259 Chương
Ảnh bìa của Lá Thư Từ Biệt – Lê Trì
Full
100
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Lá Thư Từ Biệt – Lê Trì

Mời bạn bước vào thế giới của “Lá Thư Từ Biệt” – một tác phẩm đầy sắc thái của tác giả Lê Trì, nơi những cảm xúc trong sáng và sâu lắng của tuổi trẻ được khắc họa một cách tinh tế. Trong những năm tháng tuổi học trò, Phó Kiệu Lễ nổi bật với […]
0.0 46 Chương
Ảnh bìa của Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Full
200
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Trong bối cảnh của một thế giới đầy âm mưu và cả những tình cảm trái ngang, “Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn” đưa chúng ta vào cuộc hành trình đầy thách thức của Tri Ngu, một phu nhân sắc sảo nhưng cũng đầy mưu mô. Sau khi nam chính […]
0.0 169 Chương

Dựa trên hoạt động đọc của bạn và xu hướng cộng đồng

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...