🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 7: Trời quang

( Lưu ý từ chương này trở đi người dẫn truyện sẽ là tiểu thúc Trình Tẫn, mọi người đừng lẫn lộn nha)

Mưa xong, thì sẽ có nắng.

Vì vậy, xuất hiện cầu vồng.

Tôi ngước nhìn bầu trời xanh trong suốt, thưởng thức cầu vồng kéo dài đến tận chân trời.

Có lẽ nơi cầu vồng kéo dài đến không chỉ có bầu trời, mà còn có trái tim tôi.

“Tiểu Viêm xem kìa, là cầu vồng.” Tôi chỉ vào cầu vồng phía chân trời, vui vẻ nói với Tiểu Viêm vừa mới đi làm về. Nhưng hắn căn bản không nhìn cảnh đẹp đó một cái nào mà chỉ chăm chăm đi về phía tôi.

“Tiểu thúc, không phải thúc còn chưa hết cảm hay sao? Mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Hắn đi qua khoác tay tôi muốn đưa tôi vào phòng.

“Tiểu Viêm tôi rất khoẻ, thật sự rất khoẻ.”

“Cơ thể của thúc không khoẻ chút nào cả!”

Tuần trước Tiểu Viêm đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn diện, thực ra không có bệnh gì nặng, chỉ là thận không được tốt lắm, bác sĩ kiến nghị tôi phải nghỉ ngơi, không được làm nhiều việc động đến phần hông. Từ đó, Tiểu Viêm không cho tôi đi lung tung, không được mang vác đồ, không cho tôi ăn uống tuỳ tiện, quả thực trông nom tôi như trẻ lên ba.

Tuy từ nhỏ tôi đã quen nghe theo ý của người khác, nhưng cách làm hiện tại của Tiểu Viêm vẫn làm cho tôi thấy quá đáng. Tôi bất đắc dĩ thở dài, muốn tiếp tục nhìn cầu vồng của tôi.

“Cầu vồng biến mất rồi.”

Tôi ngước nhìn bầu trời tĩnh lặng, ánh mặt trời hơi chói mắt.

“Tiểu thúc đừng xem nữa, chúng ta trở vào đi.”

“Tiểu Viêm, tôi nghe nói chuyện tốt đẹp sẽ không kéo dài, đúng không?” Tôi vẫn nhìn bầu trời từng xuất hiện cầu vồng kia.

“Tốt đẹp, chỉ cần mình không ngừng cố gắng sáng tạo thì sẽ có thôi.” Tiểu Viêm đưa tay nắm lấy tay tôi.

“Ừm.” Tôi nhìn Tiểu Viêm, cười lên, sau đó nắm chặt tay hắn.

Buổi tối theo yêu cầu của Tiểu Viêm, tôi lên giường nằm từ rất sớm. Tiểu Viêm ngồi trên bàn sách ở đối diện, liên tục đánh chữ lên chiếc máy vi tính.

Tôi biết hắn đang làm việc, hắn gần như mỗi ngày đều cố gắng làm việc. 36 tuổi hắn cũng đã không còn trẻ nữa, nhưng mỗi ngày chỉ lo lắng cho sức khoẻ tôi không tốt, trước giờ không nghĩ cho mình.

Tôi thường nghĩ có phải nên giúp hắn làm gì đó, nhưng nội dung công việc của Tiểu Viêm tôi vốn không hiểu được, lại sợ nói ra sẽ làm phiền, vì vậy mỗi tối phải nhìn bóng lưng hắn bận rộn trên máy vi tính là bài tập bắt buộc của tôi.

Mà gần đây tôi phát hiện, tuy đa số thời gian Tiểu Viêm đều tập trung trên màn hình vi tính, nhưng đôi khi lại dừng lại, sau đó thì đưa tay lên bàn hoặc đưa vào trong túi áo mò mò, mò một lúc rồi cho thứ gì đó bỏ vào miệng.

Lúc này tôi mới phát giác, gần đây Tiểu Viêm đang cai thuốc, tuy tôi không thường xuyên nhắc nhở hắn, nhưng hắn biết tôi không chịu được mùi khói thuốc, nên mới tự giác cai thuốc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...