🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 3: 3

Buổi tối hôm đó, mặc dù tôi cật lực phản đối, nhưng tiểu thúc vẫn đội mưa đi về. Khi thúc đi tôi đưa cho thúc một cây dù, còn nằng nặc bắt thúc ấy mặc thêm chiếc áo khoác của tôi.

Quyển sách vật lí tiểu thúc đội mưa mang đến cho tôi, tôi đặt bên gối, mỗi lần nhìn nó tôi như nhìn thấy hình ảnh mong manh của tiểu thúc.

Sau đó tôi càng nỗ lực học hành, cũng thỉnh thoảng tham dự đủ loại hoạt động trong trường, bất luận là thành tích, thể dục hay là hoạt động xã hội, tôi đều không thua kém ai.

Năm nhất cứ như vậy kết thúc trong bận rộn, cuối kì tôi với thành tích ưu tú lấy được học bổng.

Ngay khi tôi vừa lấy được học bổng, tin báo tử của ba được truyền đến, nghe nói là vì ăn chơi thiếu quá nhiều tiền, kết quả bị người ta chém chết dưới cây cầu nhỏ trong thôn. Sau đó thì tiền học bổng của tôi toàn bộ phải dùng để lo hậu sự cho ba.

Cao trung năm hai tôi bắt đầu gia nhập vào hội học sinh, là một cán bộ xuất sắc trong hội học sinh, đến cuối kì các hạng mục danh dự cứ như hoa tuyết ùn ùn kéo đến.

Kỳ nghỉ đông, nghỉ đặc biệt muộn, nghỉ đến ngày thứ ba đã là đêm 30 tết rồi.

Buổi tối đêm 30, tuyết rơi nhiều, hoa tuyết trắng xoá bay lả tả làm mặt đất hoá thành một màu trắng xoá.

Ông nội, mẹ, tiểu thúc và tôi, từ chập choạng thì luôn quây quần bên lò sưởi gói sủi cảo. Tuy cả nhà ngồi bên nhau, nhưng không ai nói chuyện. Tuy lò sưởi đã mở lớn nhất, nhưng vẫn không ấm chút nào.

Ngoài cửa tiếng pháo hoa vang lên từng đợt từng đợt, niềm vui năm mới một chút cũng không truyền được vào ngôi nhà khiếm khuyết sinh khí.

Nặng nề ăn hết bánh cảo, lại trầm trọng bắt đầu xem tivi.

Trong tivi chiếu chương trình tiến hành mừng năm mới, thường nghe thấy tiếng cười vui, như đang châm chọc gia đình không có hoan lạc này.

Tuy không muốn ở trong nhà, nhưng không được tự do làm việc khác. Cho đến 11h30 chuẩn bị dây pháo, tôi mới được ra khỏi ngôi nhà dường như thiếu không khí đó.

12h đúng đốt pháo là một truyền thống cũ, khi ba còn sống đều là do ba châm ngòi, năm nay đổi thành tôi và tiểu thúc.

Hai người chúng tôi ra trước cửa nhà, thắp nhang, treo dây pháo lên, sau đó cùng nhau ngồi trên thềm nhà chờ đến 12h.

Tôi vén tay áo nhìn vào chiếc đồng hồ cũ kỹ của mình, còn thiếu 15 phút.

Tuyết vẫn lả tả rơi xuống, cảm thấy hơi lạnh, tôi kéo lại cổ áo.

“Tiểu thúc, lần đầu chúng ta gặp mặt, cũng dưới một trận tuyết lớn như vậy.”

“Phải ha.”

“Tôi còn nhớ, hôm đó khi thúc đi qua cạnh tôi thì trừng tôi một cái.”

“Có sao? Tôi không nhớ.” Tiểu thúc hơi nghi hoặc sờ sờ mái tóc bên tai.

“Gì chứ, thì ra tiểu thúc không nhớ sao, hại tôi luôn nghĩ ấn tượng đầu tiên của mình để lại cho tiểu thúc rất tệ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...