Nghỉ hè đầu tháng ba, tôi thuận lợi nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường chuyên cao trung của huyện.
Hôm nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi mừng đến phóng như bay vào trong nhà ông nội. Ý muốn duy nhất của tôi chính là phải đưa tiểu thúc đi xem trường học mới của tôi, tôi muốn thúc cũng cảm nhận được tương lai của tôi.
Khó khăn lắm mới có được sự đồng ý của ông nội và tiểu thúc, tôi dùng chiếc xe đạp cũ nát khi chạy vang lên tiếng ting tang chở tiểu thúc đến trường học mới.
Nhà của tôi cách thị trấn rất xa, chạy xe đạp ít nhất cũng hơn một giờ đồng hồ, cho nên vào trung học tôi phải sống trong kí túc xá. Hơn nữa đường đi hơn một nửa là phải đi trên đường ruộng rất nhỏ, gồ ghề không bằng phẳng, lát nữa quay về cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trên đường đến trường, tiểu thúc luôn yên lặng ngồi phía sau ôm eo tôi, lúc đầu tôi chỉ chuyên tâm lo mặt đường dưới chân, nhưng không biết từ khi nào, cái tôi để ý lại là đôi tay trắng đến không giống tay con trai kia.
Quá lâu không ra ngoài lại thêm trời sinh lệ chất, da dẻ của tiểu thúc còn trắng hơn so với bất kì cô gái nào tôi từng gặp. Tuy đã 26 tuổi, nhưng trông chỉ giống như thiếu niên 16 tuổi.
Mặt trời chói chang, hoa màu trên ruộng toả ra mùi thơm đặc trưng, tiếng kêu của côn trùng mùa hạ làm cho người tôi tâm phiền ý loạn, cánh tay tiểu thúc vòng quanh eo khiến cho tôi cảm thấy miệng khô lưỡi khốc.
Một ý niệm muốn chạm vào thúc, che chở cho thúc tự nhiên nảy sinh.
Mấy năm nay, tiểu thúc là người gần gũi với tôi nhất, hai chúng tôi đều rất thân thuộc, nhưng có một thứ tình cảm xa lạ dường như đang dần dần lẻn vào trái tim tôi, thay đổi suy nghĩ của tôi. Cho dù mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thúc ấy nhưng vẫn không đủ, tôi muốn chiếm hữu tiểu thúc nhiều hơn nữa, hi vọng thúc chỉ là của một mình tôi.
Nghĩ rồi lại nghĩ tôi không khỏi bị ý nghĩ đáng sợ của mình làm phát hoảng. Tiểu thúc hoàn toàn không biết suy nghĩ của tôi luôn yên lặng ngồi ở yên sau, làm tôi thấy chột dạ.
“Nóng quá ha.” Vì không để cho mình có không gian để suy nghĩ lung tung nữa nên tôi bắt đầu cố tìm chuyện để nói.
“Lâu lắm rồi chưa ra ngoài.”
“Cảm thấy tốt chứ?”
“Phải.”
“Tiểu thúc nên ra ngoài nhiều hơn, thúc xem thúc trắng đến độ không giống con trai nữa rồi.”
“Ba không thích cho tôi ra ngoài.”
Tuy mấy năm nay tôi thường nghe tiểu thúc gọi ông nội là “Ba”, nhưng tôi vẫn không thể nào quen được.
“Tiểu thúc, thúc cũng 26 tuổi rồi tại sao ông nội vẫn luôn quản đông quản tây thúc vậy?”
Tiểu thúc không nói nữa, giữa chúng tôi lại trở nên yên ắng, mặt trời trên đỉnh đầu lúc này lại càng nóng rực hơn.
“Tiểu Viêm, tôi nghe nói nếu đến quá gần mặt trời, sẽ bị thiêu thành tro, phải không?”
Câu hỏi của tiểu thúc làm tôi chẳng biết nói sao.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?