Nước mắt trên gương mặt Hạ Gia Trạch còn chưa khô.
Cậu ta ngơ ngác nhìn Tạ Dĩ Tân, hiển nhiên là vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của anh.
Nhưng giờ Tạ Dĩ Tân lại không muốn kéo dài cuộc nói chuyện này thêm nữa.
"Nếu chỉ vì muốn thoát khỏi áp lực từ mẹ cậu và những ánh mắt đánh giá của các sinh viên trong nhóm Tạ Phong thì tôi không nghĩ cậu có thể ở đây lâu dài được."
Anh bình thản nói tiếp: "Bởi vì tôi sẽ không giúp cậu về mặt nghiên cứu hay cuộc sống cá nhân."
Hạ Gia Trạch nghe xong thì vừa giận vừa quýnh đít, tức tối bật lên: "Tôi mới chẳng cần anh giúp gì hết!"
"Điều duy nhất tôi muốn là anh phải giữ kín mối quan hệ của chúng ta."
Hạ Gia Trạch hất cằm: "Trong phòng thí nghiệm này, tôi không muốn ai biết tôi là em của anh, để không lại bị đối xử khác biệt."
Thật ra Tạ Dĩ Tân đã muốn nhắc rằng "Vậy cậu có thể chọn nhóm nghiên cứu khác", nhưng khi thấy nước mắt chưa khô của Hạ Gia Trạch, rốt cuộc anh lại không nỡ nói.
Hạ Gia Trạch lầm bầm: "Tôi biết mình sẽ mắc nhiều sai lầm trong năm nay, nhưng lần này, tôi muốn tự mình xác nhận xem... tôi có thực sự không phù hợp với khoa học nghiên cứu hay không."
Tạ Dĩ Tân im lặng một lúc rồi hỏi: "Nếu muốn giữ kín mối quan hệ, sao vừa rồi lại nói chúng ta quen nhau trước mặt mọi người?"
"Tôi, tôi——" Mặt Hạ Gia Trạch bỗng đỏ lên: "Tôi thích thế đấy!"
Tạ Dĩ Tân: "..."
Giọng Hạ Gia Trạch bực tức: "Tôi sẽ nghĩ ra lý do để giải thích mối quan hệ của chúng ta với người khác. Anh chỉ cần giữ bí mật và giữ khoảng cách với tôi là được."
Tạ Dĩ Tân: "Được thôi, vậy làm ơn dọn cái kính hiển vi của cậu khỏi chỗ ngồi của tôi. Tôi không quen dùng chung bàn thí nghiệm với người khác."
Hạ Gia Trạch nghẹn lời: "Anh——"
Cậu nhóc bất giác muốn bẻ lại cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn anh với vẻ bất mãn rồi đỏ mặt nghiến răng nói: "Nhiều năm trôi qua, anh thật sự... chẳng thay đổi gì cả."
Không có phản ứng gì từ Tạ Dĩ Tân, Hạ Gia Trạch ngậm ngùi định nói gì đó thì từ cuối hành lang có tiếng bước chân vang lên.
Cả hai cùng quay lại nhìn, là Tần Xán.
Tần Xán bình thản bước tới.
"Thấy các anh lâu quá không quay lại, có chuyện gì à?" Cậu hỏi.
"À đàn anh này." Cậu nhìn Tạ Dĩ Tân, mỉm cười rồi rất tự nhiên hỏi: "Một lát nữa sẽ cần dùng liposomes* đấy, em nên chuẩn bị bao nhiêu đây?"
Tạ Dĩ Tân suy nghĩ một chút: "Hôm nay sẽ có một nhóm đối chứng không dùng DMSO*, lượng cần dùng sẽ nhiều nên là chuẩn bị thêm một bình đi."
Tần Xán gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy, đã rã đông hai bình rồi."
Tạ Dĩ Tân: "Được rồi."
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?