Thật ra Tạ Dĩ Tân chỉ chuẩn bị duy nhất một món quà thôi.
Anh luôn hành động theo trực giác của mình, cứ nghĩ là làm chứ không quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác, mà nếu có bị từ chối thì anh cũng chẳng bận tâm.
Nhưng khi đặt sợi dây chuyền chìa khóa mang ý nghĩa 'sống chung' này lên cổ Tần Xán, Tạ Dĩ Tân mới nhận ra anh chưa từng nghĩ đến việc Tần Xán có thể từ chối mình.
Điều này khiến anh hoảng loạn.
Bởi vì anh phát hiện nếu lời giải đáp cuối cùng có liên quan đến Tần Xán, thế thì anh sẽ rất để ý đến kết quả.
Anh cố giữ bình tĩnh liếc nhìn thoáng qua nửa miếng bánh sinh nhật còn lại trên bàn, rồi bất ngờ nghĩ đến việc "làm bánh" như một món quà.
Mà Tần Xán vẫn chưa trả lời một hồi lâu.
Cậu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Dĩ Tân, lồng ngực hơi phập phồng, sau đó rút lấy gói bao cao su từ tay anh.
Cậu cúi đầu liếm nhẹ lên xương quai xanh dính đầy kem của Tạ Dĩ Tân.
Chàng thanh niên vùi đầu vào cổ anh, đầu lưỡi khẽ cuốn lấy lớp kem cho vào miệng, sau đó để lại một nụ hôn trên xương đòn.
Tạ Dĩ Tân có vóc dáng gầy, xương quai xanh lộ ra không có chút mỡ thừa khiến Tần Xán khẽ siết răng ngậm nhẹ làn da đó rồi cắn một cái.
Hơi thở của Tạ Dĩ Tân dần trở nên dồn dập, từ trong cổ họng anh thoát ra âm thanh mà ngay chính anh cũng chưa từng nghe qua.
Bây giờ Tạ Dĩ Tân gần như bị Tần Xán ép ngã lên bàn ăn, vì vốn không quen với tư thế này nên anh định quay đầu tránh đi, nhưng cằm đã bị Tần Xán mạnh mẽ giữ lại——
Họ trao nhau một nụ hôn ngọt ngào, kéo dài, đậm vị kem.
Hương vị ngọt mịn của kem lan trên đầu lưỡi, nước bọt hòa quyện, ướt át và nhớp nháp.
Tạ Dĩ Tân biết rằng nụ hôn này nghĩa là Tần Xán đã chấp nhận món quà của anh.
Tuy vậy, anh vẫn đưa tay đặt lên ngực Tần Xán, kéo nhẹ khoảng cách giữa hai người và khăng khăng muốn nghe câu trả lời rõ ràng: "... Rốt cuộc em có nhận chiếc chìa khoá hay không?"
Ánh mắt của Tần Xán sáng rực, ấm áp nhìn vào anh.
"Tạ Dĩ Tân."
Cậu chăm chú nhìn sâu vào mắt rồi gọi tên anh: "Ngay từ khi anh đặt nó lên cổ em, em đã không thể nào trả lại được nữa."
Tạ Dĩ Tân nhìn cậu rồi nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Ừm".
Anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đường viền trên ngực của cậu, cuối cùng dừng lại ở sợi dây chuyền mảnh màu bạc.
Đầu ngón tay bất chợt cuốn lấy sợi dây, nhẹ nhàng kéo lại gần hơn——
Khoảng cách giữa họ gần như biến mất, mũi chạm mũi.
"Vậy thì bây giờ hãy nhận món quà thứ hai của em đi nào." Tạ Dĩ Tân nói.
Làm bánh là một việc không hề dễ dàng.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?