Tần Xán nhất thời không thể phân biệt được Tạ Dĩ Tân đang say hay chưa.
Nếu nói anh say thì anh lại không có triệu chứng líu lưỡi hoặc nói lắp, ngoài việc tốc độ nói chậm hơn bình thường một chút, thì mọi thứ anh nói vẫn rất rõ ràng và đánh thẳng vào tâm tư của Tần Xán.
Nhưng nếu nói anh không say thì da của anh, những nơi có thể nhìn thấy bằng mắt, đều hồng hết cả lên, chỉ chẳng phải màu đỏ hồng bệnh lý khi trời đổ mưa thôi. Đôi mắt ánh lên một làn nước, và hơi thở anh phảng phất mùi rượu.
Chỉ mới nửa tiếng trước rõ ràng mọi thứ vẫn ổn. Nhưng nửa giờ sau lúc Tần Xán quay lại, Tạ Dĩ Tân đã thẳng thừng nói một câu "Thoả thuận chấm dứt" siêu xịt keo.
Tần Xán chợt nhớ ra điều gì đó.
Cậu nắm lấy cánh tay của Tạ Dĩ Tân, chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh: "Là Hác Thất Nguyệt và mọi người đã nói gì với anh đúng không? Về chuyện của Amy?"
Tạ Dĩ Tân không trả lời trực tiếp câu hỏi của cậu.
Anh quay mặt đi: "Trước đây khi chúng ta lập thỏa thuận, đã quy định rõ ràng vì kế hoạch hỗ trợ lẫn nhau của chúng ta cần có sự tiếp xúc thân mật, nên bản chất khá đặc biệt."
"Nếu cậu phát triển bất kỳ mối quan hệ tình cảm cá nhân nào, cậu phải thành thật với tôi. Chúng ta cần kết thúc mối quan hệ này ngay lập tức." Anh nói thêm.
Tần Xán: "..."
Lúc Tạ Dĩ Tân đưa ra điều khoản đó, giọng anh rất nhẹ nhàng, thoải mái nên Tần Xán không để tâm tẹo nào. Lại không ngờ trong cơn say, anh vẫn nhớ rõ ràng như vậy.
Giờ thì Tần Xán chắc chắn Tạ Dĩ Tân đã nghe được vài lời đồn đại về cậu và Amy từ nhóm kia rồi.
"Khoan đã, anh đợi đã."
Tần Xán thở dài, cậu quả thực chịu thua rồi đó: "Đàn anh, anh nghĩ quá xa rồi. Tôi không biết anh nghe được gì từ người khác, nhưng tôi có thể nói rõ, hoàn toàn không phải như họ nói đâu."
Tạ Dĩ Tân im lặng nhìn cậu.
"Trước hết, tôi không thích Amy, và trong tương lai cũng sẽ không có chuyện đó——"
"Anh Tần! Amy bảo rằng cô ấy đặt sân bowling hai tiếng, giờ cũng gần hết giờ rồi, mọi người đang chuẩn bị đi vòng tiếp theo, anh có muốn đi cùng không?"
Hác Thất Nguyệt bất ngờ xuất hiện, nhìn thấy Tạ Dĩ Tân: "Anh Tạ cũng ở đây à? Anh có muốn đi cùng không? Quán bar kế bên có rượu ngon hơn nhiều đấy. Bọn em hay đi lắm đó!"
Tần Xán theo phản xạ đứng bật dậy, che chắn cho Tạ Dĩ Tân phía sau mình.
Trong tình trạng mơ màng nửa say nửa tỉnh thế này, cậu không chắc Tạ Dĩ Tân có thể thốt ra những lời kinh thiên động địa như lần trước hay không, ví dụ như câu 'to quá, mềm quá' chẳng hạn.
Dù thế nào cũng tuyệt đối không thể để họ nói chuyện với nhau được.
"À, chuyện là thế này."
Tần Xán kéo Hác Thất Nguyệt và Lạc Gia Gia vào một góc: "Anh thấy Tạ Dĩ Tân có vẻ hơi say rồi, nên mọi người cứ đi trước. Anh sẽ đưa anh ấy về nhà, nếu kịp anh sẽ quay lại, không thì hẹn mọi người tuần sau nhé."
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?