Không phải Tần Xán chưa từng thấy Tạ Dĩ Tân trong trạng thái tập trung cao độ.
Khi Tạ Dĩ Tân mới đến phòng thí nghiệm hai tuần đầu, nhiều người thường lướt qua chỗ anh trông có vẻ như là vô tình, nhưng thực chất là cố liếc nhìn.
Tần Xán và Tạ Dĩ Tân được cùng một giáo sư hướng dẫn, bàn làm việc và kính hiển vi của họ đặt gần nhau, chỉ cách một giá đựng đầy thuốc thử và hộp đựng đầu pipet.
Mỗi lần Tạ Dĩ Tân làm thí nghiệm, Hác Thất Nguyệt thường tò mò nhìn lén: "Đoán xem anh ấy đang làm gì? Em nghĩ hành động này của ảnh chắc là đang chọn trùng chết nhở."
Hác Ngũ Chu đáp: "Khó mà nói được, nhìn cách anh ấy đốt đèn cồn và chuyển động tay, có vẻ anh ấy đang xử lý trùng ở các giai đoạn khác nhau rồi."
Thất Nguyệt tiếp tục: "Cũng có lý, nhưng tay anh ấy trông thật vững chãi nhờ, ngón tay dài và thanh thoát nữa. Đúng là——"
Tần Xán giơ tay vỗ nhẹ lên đầu hai người họ: "Thị lực tốt quá nhỉ? Có cần anh dẹp luôn kính hiển vi của hai đứa không?"
Hai anh em ngoan ngoãn tiếp tục chuẩn bị môi trường nuôi cấy. Dù vậy, sau một lúc, Tần Xán cũng không thể cưỡng lại, lén ngước nhìn qua khoảng trống giữa các lọ thuốc để xem thử Tạ Dĩ Tân đang làm gì.
Tạ Dĩ Tân cầm một sợi dây bạch kim mỏng, cẩn thận chuyển tuyến trùng từ môi trường nuôi cấy dưới kính hiển vi.
Tuyến trùng rất nhỏ, chỉ dài vài trăm micromet đến một milimet, nên việc thao tác cần sự tinh tế tuyệt đối. Đôi tay anh cực kỳ vững vàng, không hề rung lắc khi gắp trùng.
Tạ Dĩ Tân ngồi rất thẳng, tư thế thao tác trông rất thoải mái và tự tin, thậm chí chuyển động có thể nói là tao nhã.
Đôi tay của anh đẹp, ngón tay dài và trắng, các khớp xương rõ ràng.
Khi đó, Tần Xán chẳng bao giờ ngờ rằng có ngày cánh tay của mình sẽ bị đôi tay thanh tao đó sờ mó một cách trắng trợn đến vậy.
Cậu cảm thấy mình điên rồi mới đồng ý với đề nghị 'sờ thử một chút' của Tạ Dĩ Tân.
Cũng chính đôi tay ấy với những ngón tay thon dài, lúc này đang áp lên cánh tay phải của cậu. Lần này Tạ Dĩ Tân không bị sốt nên Tần Xán cảm nhận được đầu ngón tay của anh lạnh buốt.
Trông Tạ Dĩ Tân rất tập trung, không có chút ngượng ngùng hay lúng túng. Anh đang lo cho chất lượng cuộc sống của mình trong tương lai nên không cảm thấy hành động này có gì là sai trái cả.
Anh bắt đầu chạm nhẹ vào cẳng tay của Tần Xán, rồi đầu ngón tay di chuyển lướt theo các mạch máu, lên đến phần cơ bắp ở bắp tay, sau đó nhẹ nhàng bóp một chút.
Tạ Dĩ Tân khẽ nhíu mày, ngước lên nhìn Tần Xán và nói: "Cậu đang căng thẳng."
Cả người Tần Xán sớm đã cứng đờ thành đá kể từ lúc anh đặt tay lên, lắp bắp: "...Cái gì cơ?"
"Cơ bắp được thả lỏng thì sẽ mềm hơn." Tạ Dĩ Tân hỏi, giơ tay chọc chọc vào bắp sau của cánh tay, "Nhưng bây giờ bắp tay của cậu cứng ngắc. Tại sao lại căng thẳng?"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?