🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 82: Chương 82: Ngoại truyện 3 (Hoàn toàn văn)

Thị trấn Bạch Thủy có một đôi phu thê đến ở.

Nơi này gần biên ải, thương nhân qua lại tấp nập, vốn không phải chuyện hiếm lạ gì. Nhưng đôi phu thê này chuyển đến, vẫn khiến hàng xóm bàn tán xôn xao.

Không phải vì gì khác, mà vì hai người quá đỗi gây ấn tượng.

Nam giỏi sử dụng hỏa khí, làm nghề áp tiêu. Nữ hiểu biết chữ nghĩa, thỉnh thoảng dạy lũ trẻ trong trấn học hành.

***

"A Bảo, lại đi đến chỗ của Diệp tiên sinh à?" Đại thẩm ở tiệm may vừa đứng bên đường tưới nước, thấy A Bảo xách cái gói nhỏ đi về phía tây thôn trấn, cười hỏi.

A Bảo đắc ý gật đầu: "Dạ."

"Hồi trước Trịnh lão tiên sinh dạy học, không thấy ngươi chăm chỉ như vậy."

A Bảo kéo dài giọng nói: "Con thích Diệp tiên sinh nhất —"

A Bảo quả thật thích Diệp tiên sinh nhất. Nàng không giống ông lão râu tóc bạc phơ dạy học trước đây, ngày nào cũng ôm mấy quyển sách dày cộp, bắt cậ uta lắc lư đầu học thuộc lòng "Hiếu Kinh", "Tam Tự Kinh", khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Diệp tiên sinh đã đi qua nhiều nơi, thấy nhiều chuyện đời, luôn có rất nhiều phong tục tập quán, đạo lý ở đời để kể, thú vị vô cùng.

Mỗi bước mỗi xa

Trong lòng A Bảo, Diệp tiên sinh là người hiểu biết nhiều nhất trên đời — nàng còn từng đến cả đất Ô Tư Tạng. Ngay cả những gã lái buôn ở trấn Bạch Thủy này, cũng chẳng mấy ai từng đặt chân đến đó.

"Nghe a ma nói, người Ô Tư rất xấu." A Bảo ngẩng cái đầu nhỏ lên, rụt rè hỏi.

Diệp tiên sinh mỉm cười, đặt bàn tay ấm áp lên đầu cậu ta: "Ở đâu cũng có người tốt, ở đâu cũng có người xấu. Chúng ta không lấy xuất thân để đánh giá anh hùng, A Bảo nói có đúng không?"

A Bảo không hiểu "không lấy xuất thân để đánh giá anh hùng" là gì, nhưng lúc Diệp tiên sinh nói câu này đã ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy mình là một người lớn thực thụ.

Thế là cậu ta trịnh trọng gật đầu, ghi nhớ câu nói này vào lòng.

Sau này có người đến gây rối ở cửa nhà Diệp tiên sinh, nói nàng là phận nữ tử mà lại xuất đầu lộ diện, làm bại hoại phong tục, xấu xa tột độ, A Bảo đã hét lên câu nói này, cũng thật sự khiến đám người kia chấn kinh.

Đương nhiên cũng có thể là vì phụ thân của A Bảo đến giúp đỡ, nắm đ.ấ.m của ông còn cứng hơn đám người gây rối kia nhiều.

Phụ thân của A Bảo làm thợ rèn cả đời, không nói được đạo lý lớn lao gì, chỉ biết vung chiếc kìm sắt, chửi ầm lên: "Đây không phải Trung Nguyên, không nói những cái quy củ vớ vẩn đó, cút đi hết cho ta."

Sấm to mưa nhỏ, đám người kia bị đánh cho một trận, không dám đến nữa.

Nhìn thấy tiểu viện của Diệp tiên sinh ngay trước mắt rồi. Lúc này, chính là thời điểm hiếm có tốt đẹp của trấn Bạch Thủy, chim hót hoa nở, khiến lòng người ngứa ngáy.

Giữa sân có một cây đào già chẳng bao giờ kết trái, một đám trẻ con vây quanh ngồi dưới gốc cây, chăm chú nghe xong một tiết học. Diệp tiên sinh mặc chiếc váy dài màu nhạt, mái tóc đen búi cao, cài một chiếc trâm gỗ. Đầu trâm là một đóa mai làm bằng ngọc Hòa Điền, trắng muốt đáng yêu, tựa như một bông tuyết đọng trên cành.

"Hôm nay đến đây thôi nhé." Diệp Diệu An đứng dậy, phủi phủi đất trên người, nói với bọn trẻ, "Trên đường về nhớ cẩn thận."

Con chó A Hoàng nằm bên cạnh lười biếng bò dậy, theo sau chủ nhân, vẫy đuôi tiễn khách.

Diệp Diệu An như chợt nhớ ra điều gì, gọi bọn trẻ lại: "Ta làm một ít bánh đậu đỏ, các con có thể lấy một ít mang về." Nói xong, quay người vào phòng bên.

Lúc trở ra, sân đã náo loạn cả lên.

Trên cây đào kia, cứ như có Tôn Hầu Tử vậy, ba bốn đứa trẻ leo trèo.

A Bảo sốt ruột dậm chân dưới gốc cây: "Nhị Cẩu, Thiết Đản, các ngươi mau xuống cho ta! Tiên sinh mà thấy là giận đấy."

Mấy đứa trẻ nghịch ngợm kia nào thèm nghe lời cậu ta, trên cây vừa cười vừa la hét, ra sức lắc lư, một lát sau lá rụng đầy đất.

"Xuống mau, nguy hiểm!" Diệp Diệu An vội vàng gọi chúng, nàng muốn tiến lên, nhưng lại ôm bụng, như cố kỵ gì đó.

Chợt nghe thấy tiếng cửa viện "kẽo kẹt" một tiếng, bị đẩy ra. Nam nhân bước vào dáng người khá cao, đi đứng nhẹ nhàng mạnh mẽ.

Hắn liếc mắt một cái đã hiểu ra chuyện gì, xắn tay áo lên, nhảy lên cây đào. Hắn leo rất nhanh, vài ba cái đã tóm được bọn trẻ, một tay một đứa, xách hết bọn chúng xuống đất, mặt mày đứa nào cũng lấm lem.

Nam nhân trầm giọng: "Còn nghịch nữa, sẽ đánh vào m.ô.n.g các ngươi."

Diệp Diệu An nhìn nam nhân đang nói, nhịn cười, nói với bọn trẻ: "Nghe thấy chưa?"

Một người đóng vai mặt đỏ, một người đóng vai mặt trắng. Mấy đứa trẻ nghịch ngợm kia thua cuộc như gà chọi, gật gật đầu, mặt mày ủ rũ chuồn đi.

A Bảo đi sau cùng, lén lút đến gần Diệp Diệu An, khẽ nói: "Tiên sinh, con vừa nhặt được cái này."

Trong lòng bàn tay nhỏ bé của cậu ta, đặt một chiếc túi thơm rất quen mắt.

Diệp Diệu An ngẩn người, biển m.á.u ngập trời ở chiếu ngục — tất cả đều ùa về.

Nàng có chút khó khăn hỏi: "Con... con nhặt được cái này ở đâu?"

"Chắc là lúc ta leo cây bị rơi đấy." Lý Chuẩn cười cười, từ phía sau bước tới, cầm lấy túi hương, nói với A Bảo: "Cảm ơn."

A Bảo đỏ mặt lên, trong lòng dâng lên niềm vui thuần khiết, tay cầm miếng bánh đậu đỏ, vừa nhảy chân sáo vừa đi.

Nhìn khuôn mặt nghi hoặc của Diệp Diệu An, Lý Chuẩn khẽ nói: "Ta bảo Hứa Bân tìm cho. Dù sao cũng là do nàng thêu, không thể tùy tiện vứt đi được. Chỉ là đôi khi nghĩ đến chuyện năm xưa phu nhân còn tặng chiếc túi hương này cho Trương Bỉnh Trung, trong lòng ta... ừm."

Lời còn chưa dứt, Diệp Diệu An đã đưa tay bịt miệng hắn lại, đồng thời liếc hắn một cái: "Đủ rồi đấy."

Trước đây, Lý Chuẩn thích nhất dùng chuyện này để trêu chọc nàng. Trong lòng nàng cảm thấy áy náy, liền mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Qua lại mấy lần, mấy ngày trước nàng đã có thai. Nghe nhiều lời chua chát, Diệp Diệu An cũng nếm ra mùi vị, không còn tác dụng nữa.

Diệp Diệu An còn muốn trách móc hắn vài câu, dạ dày lại cồn cào, vội vàng buông tay ra. Nàng nôn khan một hồi, lúc này mới hậm hực nói: "Đều tại chàng."

"Phải, đều tại ta, phu nhân dạy chí phải." Lý Chuẩn vội vàng nói, dỗ dành nàng vào nhà, "Ngoài trời nắng lắm, vào nhà nghỉ ngơi đi."

Diệp Diệu An có thai, Lý Chuẩn mừng rỡ khôn xiết, nâng niu nàng như cung phụng Bồ Tát. Hắn cũng không đi áp tiêu nữa, ngày ngày ở nhà, như gà mái ấp trứng, che chở cho gà con.

Bên này uống nước, ăn bánh xong, Diệp Diệu An như nhớ ra điều gì, nói: "Đúng rồi, hôm đó ta dọn dẹp ngăn tủ..."

"Ừ?" Lý Chuẩn ngẩng đầu lên.

Diệp Diệu An vốn định nói, sáng nay, nàng thu dọn được một chồng giấy, chắc là thư Lý Chuẩn viết cho Trình Hiệu. Chữ trên đó bay bổng như rồng lượn, mạnh mẽ rắn rỏi, nhìn quen mắt lạ thường. Nàng nghĩ ngợi một lát, liền nhớ ra tờ giấy bị nàng đốt đi, vốn tưởng là Trương Bỉnh Trung viết cho nàng.

"Tâm tự song ti võng, trung hữu thiên thiên kết" — nét chữ giống hệt chữ trên thư của Lý Chuẩn. Vậy nên, từ đầu đến cuối, cọng rơm cứu mạng kia, đều là do hắn đưa cho nàng.

Lý Chuẩn thấy Diệp Diệu An im lặng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Ánh nắng ấm áp ban mai chiếu vào cửa sổ, vẽ lên khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của hắn một đường viền vàng.

Giờ khắc này ý xuân nồng nàn, mọi thứ đều tường hòa, yên bình, vui vẻ.

Diệp Diệu An đột nhiên cảm thấy, có những chuyện Lý Chuẩn không muốn nói, vậy thì không hỏi, cũng chẳng sao.

Lý Chuẩn nhìn nàng quay đầu đi, khóe miệng mỉm cười, đoán người này chắc là đang giở trò xấu, thế là cũng không chịu thua kém nói: "Thật ra ta cũng phát hiện ra vài thứ trong ngăn tủ."

Diệp Diệu An quả nhiên bị khơi dậy hứng thú: "Phát hiện ra cái gì?"

Trong tủ đặt một chiếc túi hương Diệp Diệu An mới thêu được một nửa. Chắc là không muốn bị người khác phát hiện, nên lấy lớp lớp vải che lại.

Lý Chuẩn không biết mình sinh vào ngày nào, liền lấy ngày trùng phùng với Diệp Diệu An làm sinh nhật. Nghĩ đến ngày đó sắp đến, Diệp tiên sinh đã bí mật chuẩn bị một tay.

"Không nói cho nàng biết, nàng cũng đừng nói cho ta biết." Lý Chuẩn tinh nghịch nói.

Hai người nhìn nhau cười, trao nhau một nụ hôn nồng thắm. Giờ phút này chính là tâm ý tương thông, tâm linh tương khế.

A Hoàng nhìn hai người đánh đố, thật sự không hiểu chuyện gì, buồn bã lững thững đi ra ngoài.

Bát cơm chó này quả thật quá ngọt ngào, vẫn là đi đánh nhau một trận với con mèo trắng to bên cạnh cho thực tế hơn.

Đọc gì tiếp theo?

Gợi ý cá nhân hóa dành riêng cho bạn.

Ảnh bìa của Váy Tơ Vàng – Đường Tô
Full
Trọng Sinh · Đang thịnh hành

Váy Tơ Vàng – Đường Tô

Váy Tơ Vàng là kiểu truyện khiến người ta vừa “đã” vì báo thù gọn gàng, vừa “mê” vì tình cảm nảy nở trong cung đình đầy sóng gió. Ngụy Niên sống lại không để lặp lại bi kịch bị đẩy vào đường cùng, nàng chọn rẽ hướng ngay trước thời khắc định mệnh đóng […]
3.8 247 Chương
Ảnh bìa của Mãn Môn Sao Trảm – Thập Vỹ Thỏ
Full
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Mãn Môn Sao Trảm – Thập Vỹ Thỏ

Trải lòng cùng “Mãn Môn Sao Trảm” – tác phẩm của Thập Vỹ Thỏ, độc giả sẽ bước vào một cuộc hành trình đầy thử thách và cảm xúc. Câu chuyện xoay quanh Diệp Tích Nhân, một tiểu thư trong một gia đình quyền quý, từng sống giữa hào quang và an nhàn. Tổ mẫu […]
0.0 88 Chương
Ảnh bìa của Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Full
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Trong thế giới đầy bi kịch và oan nghiệt, Tạ Ngọc Uyên một lần nữa có cơ hội trở lại cuộc sống sau khi đã trải qua những ngày tháng khổ cực tột cùng, khiến cả trời đất đau lòng. Đến lúc nhắm mắt xuôi tay, nàng còn bị âm phủ từ chối, chứng tỏ […]
0.0 719 Chương
Ảnh bìa của Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Full
Trọng Sinh · Đang thịnh hành

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Cuộc sống của Khương Tuệ Tuệ bỗng chốc đảo lộn khi cô xuyên sách vào thế giới của những năm 70, trở thành một nhân vật bị đoạt người yêu, phải chịu đựng sự ghét bỏ của gia đình chỉ vì nhan sắc quá nổi bật. Họ châm chọc cô như một hồ ly tinh, […]
0.0 559 Chương
Ảnh bìa của Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Xấu Số Bị Cưỡng Đoạt
Full
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Xấu Số Bị Cưỡng Đoạt

Trong thế giới đầy âm mưu và quyền lực của “Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Xấu Số Bị Cưỡng Đoạt”, câu chuyện mở ra với nhân vật Cố Tuế An – một nhà nghiên cứu nông nghiệp, bất ngờ xuyên không vào cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc. Trong bối cảnh […]
0.0 139 Chương
Ảnh bìa của Hôn Nhân – Lục Trúc Thanh Thanh
Full
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Hôn Nhân – Lục Trúc Thanh Thanh

Trong thế giới của những đứa con hoàng tộc, “Hôn Nhân” của Lục Trúc Thanh Thanh mở ra một cánh cửa đầy bất ngờ và những điều kỳ diệu. Khi thánh thượng quyết định ban hôn cho Cửu hoàng tử đang nằm trên giường bệnh, mọi người trong gia đình đều rơi vào tình thế […]
0.0 24 Chương

Dựa trên hoạt động đọc của bạn và xu hướng cộng đồng

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...