Vừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi.
Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta.
Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh.
Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương:
“A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?”
Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường:
“Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.”
Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo:
“Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!”
“Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!”
Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống.
Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần.
Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi:
“Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”
Vịt Bay Lạc Bầy
Giọng hệ thống lạnh như băng:
“Đúng vậy, ký chủ. Nhiệm vụ của cô là trở thành bạch nguyệt quang của nam chính Lâm Kinh Phong trong quyển tiên hiệp này.”
Ta nuốt nước bọt, cố gắng thương lượng:
“ Vậy… ta có thể không c.h.ế.t không? Ngươi biết đấy, ta vừa trải qua một lần c.h.ế.t rồi, ta sợ c.h.ế.t lắm…”
Hệ thống như nghẹn lời:
“ Không c.h.ế.t thì làm sao khiến nam chính nhớ nàng suốt đời?”
Ta: ?
Vậy rốt cuộc, cái c.h.ế.t của ta chỉ để nam chính nhớ mãi không quên thôi sao?
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?