Hắn dường như đã chìm đắm trong hương thơm thoang thoảng ấy, càng không chiếm được, lại càng muốn có được.
Huống hồ, bây giờ hắn đã bắt đầu chán ghét Quý phi.
Giống như trước đây, lúc nào cũng thích đến cung điện của nàng ta, nhưng giờ đây, đứng trong rừng mai hóng gió lại thấy thoải mái hơn nhiều.
Sự chán ghét này đạt đến đỉnh điểm khi hắn nhìn thấy Thôi Phục Linh.
Vịt Bay Lạc Bầy
Thôi thôi, không cần đợi nàng cầu xin nữa, hắn cho nàng một cơ hội cũng được chứ gì.
Nhưng Thôi Phục Linh lại không chịu.
Không biết tốt xấu!
Nàng ta thực sự nghĩ trong hậu cung này chỉ có mình nàng ta thôi sao?
Với khuôn mặt nhạt nhẽo ấy, làm sao hắn có thể để mắt đến chứ!
Hắn không thèm quan tâm đến bóng dáng đó nữa, vẫn tiếp tục hoan lạc bên Quý phi như trước.
Cho đến đêm giao thừa, lúc say rượu, hắn nhầm nàng thành Quý phi.
Có một khoảnh khắc hắn chợt tỉnh, nhưng khi nhìn thấy gương mặt không còn lạnh nhạt nữa mà tràn đầy hoảng loạn, hắn nghĩ—
Nhầm thì nhầm đi.
Thôi Phục Linh, Thôi Phục Linh, rốt cuộc nàng đã cho ta uống thứ mê hồn gì vậy?
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?