Rời khỏi cung môn, ta bị Thẩm Lê gọi lại. Hắn cung kính mà thản nhiên nói:
“Vi thần thay mặt các chiến sĩ biên cương, tạ ơn nương nương.”
Ta chẳng nhận tấm lòng ấy, chỉ nhàn nhạt đáp, ngay trước mặt nội giám:
“Là bệ hạ ban bạc, người ngươi nên tạ là bệ hạ. Huống hồ, đây cũng chỉ là để cầu phúc cho hài nhi chưa kịp chào đời của ta mà thôi.”
Hắn thoáng sững người, rồi càng cúi thấp hơn, khom lưng hành lễ:
“Ân đức của bệ hạ, vi thần suốt đời không quên. Lời của nương nương, vi thần cũng xin ghi tạc trong lòng.”
Nội giám đã vào trong điện.
Ta hạ giọng nói khẽ:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Nếu thật sự muốn cảm tạ ta, vậy hãy thắng thêm nhiều trận đi, đối xử tốt với người dưới quyền, giống như phụ thân ngươi vậy.”
Dừng một chút, ta lại nói:
“Phải rồi, thay ta gửi lời hỏi thăm mẫu thân ngươi.”
Chờ đến khi hắn rời đi, ta mới xoay người.
Ở không xa, Ninh tần vẫn chưa rời bước, đứng đó chẳng rõ đã nhìn bao lâu.
Ta thản nhiên mỉm cười với nàng.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?