🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 520: “Ông đừng có mà mắng con nó!”

 Hô hấp ngày càng trở nên dồn dập. 

 

 

Cậu ta vểnh tai lên nghe. 

 

 

Không muốn bỏ sót một từ, một chữ mà bố Trương nói. 

 

 

“Lâu Nhi đang yêu!”, mẹ Tần nói. 

 

 

“Lâu Nhi cũng đã ngoài 20 rồi, yêu đương là chuyện tốt! Bà cau có mặt mày để làm gì? Lẽ nào bố mẹ đối phương không đồng ý à? Nếu là vậy, tôi với bà đến gặp bố mẹ nhà gái xem sao?” 

 

 

Bố Trương thản nhiên nói. 

 

 

“Không, không phải!”, mẹ Trương nhất thời không biết nên nói như thế nào. 

 

 

 

“Rốt cuộc bà muốn nói gì, nói thẳng ra có được không? Tôi sốt ruột lắm rồi!” 

 

 

“Ừ… được rồi, tôi nói thẳng ra nhé!”, mẹ Trương lưỡng lự một lát: “Cô gái đó mang thai rồi!” 

 

 

“Mang thai gì?”, giây tiếp theo, bố Trương phản ứng lại, đứng phắt dậy, hai mắt trợn tròn: “Bà nói gì? Cô gái đó mang thai sao?” 

 

 

“Ừm! Mang thai rồi! Đã nói không được tức giận mà!”, mẹ Trương vội vàng trấn an. 

 

 

Lời này vừa nói ra, tay cầm điện thoại của Lâu béo run lên. 

 

 

 

Cậu ta thực sự lo rằng bố Trương sẽ mất bình tĩnh, sau đó bố và mẹ sẽ đến trường cậu ta làm loạn lên. 

 

 

Lúc này--- 

 

 

“Ai nói tôi sẽ tức giận?”, đột nhiên bố Trương mỉm cười nói: “Bây giờ nhà nước đã nới lỏng các quy định về việc kết hôn và sinh con của sinh viên đại học, Lâu Tử cũng không phạm luật, việc gì mà tôi phải giận chứ?” 

 

 

“Tôi không những không giận mà còn muốn thưởng cho thằng bé!” 

 

 

Bố Trương vui vẻ nói. 

 

 

“Cái gì?” 

 

 

Mẹ Trương choáng váng. 

 

 

Tình huống gì vậy? 

 

 

Bố Trương với tư cách là một kỹ sư, từ trước đến nay rất kỹ tính. 

 

 

Con trai Trương Lâu làm bụng con gái nhà người ta to lên, ông ấy không hề tức giận mà ngược lại còn rất vui. 

 

 

Điều này không phù hợp với phong cách thường ngày của bố Trương. 

 

 

“Bố thằng nhỏ, ông, ông không sao chứ?”, mẹ Trương có chút lo lắng. 

 

 

“Tôi thì có chuyện gì?”, bố Trương hỏi. 

 

 

“Ông, sao ông lại vui cho được?”, mẹ Trương hỏi. 

 

 

“Tại sao tôi không thể vui?”, bố Trương nói tiếp: “Lâu Tử sắp làm bố, tôi và bà sẽ được lên chức ông bà nội. Đây là một sự kiện hạnh phúc đối với nhà họ Trương chúng ta, tại sao tôi không thể vui chứ? Tôi còn phải đi mua pháo về nổ ấy!” 

 

 

Ha ha~ 

 

 

Bố Trương vui vẻ cười nói. 

 

 

Mẹ Trương không thể hiểu được bố Trương. 

 

 

Rốt cuộc hôm nay ông ấy bị làm sao vậy. 

 

 

Khác hẳn với phong cách ngày thường. 

 

 

“Ông, ông nói thật sao?”, mẹ Trương vẫn có chút lo lắng rằng bố Trương bị bệnh. 

 

 

“Tôi không sao thật mà! Bà gọi cho Lâu Tử ngay đi, để tôi nói với con nó!”, bố Trương nói. 

 

 

“Hả? Ông, ông còn muốn gọi điện thoại sao?”, mẹ Trương có chút kinh ngạc. 

 

 

“Đúng vậy! Thằng bé sinh cháu cho nhà họ Trương chúng ta, đây là chuyện đại hỷ, đương nhiên phải gọi rồi! Nhanh lên chút!”, bố Trương thúc giục. 

 

 

Mẹ Trương liếc nhìn bố Trương, thấy ông ấy không giống như đang nói đùa, bà ấy lấy điện thoại sau lưng ra đưa cho bố Trương. 

 

 

“Ông đừng có mà mắng con nó!” 

 

 

“Không đâu! Đưa cho tôi đi!” 

 

 

Bố Trương giật lấy điện thoại, nói: “Lâu Tử à, chuyện lần này, con làm rất tốt! Bố muốn thưởng con, nói đi, con muốn thưởng gì!” 

 

 

Lâu béo: “…” 

 

 

Cậu ta đột nhiên cảm thấy rằng mình đang sống trong một thế giới ảo, không có thực. 

 

 

Người trong điện thoại có phải là bố của cậu ta không vậy. 

 

 

Phong cách của bố khác hẳn với ngày thường. 

 

 

Đã xảy ra chuyện gì? 

 

 

Nếu bố mắng chửi cậu ta, tuy rằng cảm thấy khó chịu, nhưng cậu ta còn có thể chống chọi vượt qua. 

 

 

Đằng này, biểu hiện của bố hoàn toàn không bình thường, ngược lại cậu ta càng khó chịu, trong lòng thấp thỏm không yên. 

 

 

“Bố, bố không sao chứ, đừng, đừng dọa con!”, Lâu béo lo lắng nói. 

 

 

“Đứa trẻ ngốc, bố con vẫn ổn đây mà, dọa con làm gì?”, bố Trương tức giận: “Nói đi, con muốn bố thưởng gì?” 

 

 

“Bố, chuyện thưởng bỏ qua đi! Con, con chỉ hy vọng bố và mẹ có thể đến trường một chuyến, có được không ạ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...