🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 465: Anh hôn mê bất tỉnh.

 Nhưng mỗi khi anh nghĩ đến mình là một người đàn ông, anh không thể bỏ cuộc.  

 

Thi đấu với đàn ông, thua thì thua, không quan trọng.  

 

 

Nhưng khi thi với một người phụ nữ, nếu anh thua thì còn mặt mũi nào mà gặp mọi người nữa.  

 

 

Sau này anh sẽ bị phụ nữ coi thường.  

 

 

Anh không muốn bị như vậy nên chỉ có thể ra sức chạy theo.  

 

 

Dần dần, thể lực của anh bắt đầu yếu đi.  

 

 

Cơ thể ngày càng mệt mỏi.  

 

 

Mồ hôi tuôn ra như mưa.  

 

 

Ngay cả hai mắt của anh cũng gần như bị mồ hôi che khuất, không còn nhìn rõ con đường phía trước.  

 

 

Nhưng anh vẫn không thể bỏ cuộc.  

 

 

 

Nín thở, anh cứ chạy mãi, chạy mãi.  

 

 

Từ từ, anh phát hiện ra rằng mình không chỉ mất quá nhiều nước mà còn thiếu ion điện, còn có dấu hiệu chuột rút ở chân.  

 

 

Toàn thân anh đau ê ẩm.  

 

 

Nhưng bóng lưng xinh đẹp ở phía trước xem ra vẫn như cũ, giống như không hề hấn gì vậy.  

 

 

Vẫn rất ung dung thoải mái.  

 

 

Vì vậy anh càng không thể bỏ cuộc.  

 

 

Một người phụ nữ còn có thể kiên trì đến tận giờ phút này.  

 

 

 

Anh đường đường là nam nhi sức dài vai rộng, sao có thể thua kém một người phụ nữ chứ?  

 

 

Dù có khó khăn, dù có vất vả, dù có mệt mỏi đến đâu, anh cũng phải kiên trì đến cùng.  

 

 

Anh nghiến chặt răng, chạy nữa chạy mãi...  

 

 

Cho đến khi tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi, cũng không biết anh đã chạy được bao lâu, anh dần dần phát hiện ra cơ thể mình mất quá nhiều nước.  

 

 

Sức lực từ toàn bộ cơ thể anh dường như bị ma quỷ hút cạn vậy, không có một chút năng lượng nào cả.  

 

 

Toàn thân từ trên xuống dưới ướt sũng.  

 

 

Tóc anh cũng ướt dầm dề.  

 

 

Cả người suy yếu đến cực điểm.  

 

 

Anh bắt đầu cảm thấy chân mình không nghe theo sự điều khiển của anh nữa.  

 

 

Não anh rõ ràng đang nói với chính mình rằng, không được gục ngã, phải kiên trì, không được gục ngã, phải kiên trì...  

 

 

Nhất định không thể thua.  

 

 

Kiên trì cho đến khi chạy về đích mới thôi.  

 

 

Nhưng đôi chân của anh lại không nghe theo chỉ dẫn của bộ não.  

 

 

Như thể nó ngắt kết nối với não của anh vậy, thậm chí sắp lìa khỏi người anh.  

 

 

Giống như một chiếc xe hơi.  

 

 

Lúc mới vào trận, phong độ rất tốt.  

 

 

Nhưng khi trận đấu ngày càng trở nên gay cấn hơn, biên độ va chạm ngày càng mạnh.  

 

 

Thân xe ô tô từ từ bị đâm hỏng.  

 

 

Cửa xe rơi ra.  

 

 

Mui xe móp méo.  

 

 

Kính trên xe cũng vỡ tan tành.  

 

 

Đến cuối cùng, ngay cả bánh xe cũng long ra.  

 

 

Giờ phút này, Tần Kiệt đang ở trong tình huống như vậy.  

 

 

Anh nhận ra rằng mình đã thực sự đến thời khắc suy yếu nhất.  

 

 

Bộ não, đôi chân, bàn chân đều không phối hợp ăn ý với nhau nữa.  

 

 

Dường như chúng sắp lìa khỏi cơ thể anh vậy.  

 

 

Phốc!  

 

 

Đột nhiên, anh ngã xuống đất.  

 

 

Anh rất muốn ngoi lên.  

 

 

Nhưng anh phát hiện cánh tay không thuận theo ý anh nữa, không tài nào nhấc lên được.  

 

 

Anh muốn bò dậy.  

 

 

Chầy chật một hồi, anh nhận ra rằng những chuyện ngày thường rất dễ, lúc này đây anh có cố gắng như thế nào cũng không thể nhúc nhích nửa bước.  

 

 

Anh tuyệt vọng.  

 

 

Anh không ngờ rằng một người đàn ông khỏe mạnh như mình mà lại phải chịu thua một người phụ nữ.  

 

 

Còn thua một cách vô cùng thảm hại.  

 

 

Từ đầu đến cuối, anh đều bị Hoàng San San chơi khăm.  

 

 

Có thể nói, anh đã thất bại triệt để.  

 

 

Đây là một nỗi sỉ nhục.  

 

 

Vô cùng nhục nhã.  

 

 

Mí mắt của Tần Kiệt sắp sụp xuống.  

 

 

Anh cố gắng chống lên.  

 

 

Nhưng càng cố anh càng nhận ra rằng không thể.  

 

 

Cuối cùng, mí mắt anh không chịu được nữa, từ từ khép lại.  

 

 

Trời bỗng nhiên tối đen như mực.  

 

 

Anh hôn mê bất tỉnh.  

 

 

Trận đấu đến đây là kết thúc.  

 

 

Khi Tần Kiệt tỉnh lại đã là ngày hôm sau.  

 

 

"Tôi đang ở đâu?", Tần Kiệt dụi dụi mắt, phát hiện mình đang ở bệnh viện.  

 

 

"Giám đốc Tần, anh tỉnh rồi!"  

 

 

Đột nhiên, Châu Phàm bước vào từ bên ngoài.  

 

 

Trong tay anh ta có sữa và hoa quả.  

 

 

"Giám đốc Tần, uống một ly sữa cho mau khỏe nhé!", Châu Phàm nói.  

 

 

"Sao tôi lại ở bệnh viện?", Tần Kiệt hỏi.  

 

 

"Giám đốc Tần, không phải anh quên hết mọi chuyện đã xảy ra rồi chứ?", Châu Phàm hỏi.  

"Quên gì?", Tần Kiệt cau mày: "Tôi chỉ nhớ là mình ngất, những chuyện sau đó, tôi không nhớ gì nữa!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...