🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 347: Đừng tưởng có thể trêu đùa tôi!"

"Cô Tôn, có nói chuyện như vậy không có ý tứ gì cả! Bỏ đi, cô tự giải quyết đi, em không hầu hạ cô nữa! Tạm biệt!"  

 

 

"Đừng, đừng đi!", Tôn Ngọc Phương gấp gáp rồi.  

 

 

Không có giấy vệ sinh, cô giải quyết thế nào.  

 

 

"Thế nào? Cô biết sai chưa?", Tần Kiệt hỏi.  

 

 

"Tôi, tôi sai rồi, còn không được à?", Tôn Ngọc Phương thấp giọng nói.  

 

 

"Cô sai ở đâu?", Tần Kiệt hỏi.  

 

 

 

"Em, em đừng có mà quá đáng!", Tôn Ngọc Phương nghiến răng nghiến lợi.  

 

 

"Được, em đi đây!"  

 

 

"Đừng, đừng đi! Tôi, tôi sai vì ăn nói lung tung, tóm lại như vậy là được rồi chứ?", Tôn Ngọc Phương vội vàng thừa nhận.  

 

 

"Chỉ là ăn nói lung tung thôi sao?", Tần Kiệt lại hỏi.  

 

 

 

"Vậy, ý em là gì?", Tôn Ngọc Phương hỏi.  

 

 

"Cô phải tự nhận ra lỗi của mình, không phải là ăn nói lung tung!", Tần Kiệt lại sửa lời của cô ta.  

 

 

"Tôi, tôi, tôi không nên đổ oan cho em, được chưa?", Tôn Ngọc Phương tức giận rồi, không thể chờ đợi muốn đá một cái.  

 

 

Nhưng cô ta không dám.  

 

 

Không có giấy vệ sinh.  

 

 

Cô ta nào dám đá.  

 

 

"Như vậy mới đúng chứ!", Tần Kiệt cười.  

 

 

Tần Kiệt cảm thấy chơi đùa đủ rồi mới nhét cuộn giấy vệ sinh qua.   

 

 

Sau đó tự nhiên thoải mái bước ra ngoài.  

 

 

Ngồi bên ngoài chờ hầu.  

 

 

Một lúc sau, Tôn Ngọc Phương bước ra.  

 

 

Khuôn mặt cô ta đen giống như mây đen vậy, rất đáng sợ.  

 

 

Anh ở cách mấy mét còn cảm nhận được ngọn lửa giận dữ toát ra từ người cô ta.   

 

 

"Khụ khụ ~ cô Tôn, cô xong việc chưa? Bụng ổn hơn chút nào chưa vậy?", Tần Kiệt ho vài tiếng rồi giả vờ như quan tâm.  

 

 

"Không cần em quan tâm! Tiền đâu, đưa ra đây!", Tôn Ngọc Phương chìa tay ra đòi tiền.  

 

 

Nếu như không phải vì 50 ngàn tệ thì giờ này cô đã phun trào núi lửa rồi.  

 

 

Làm gì có chuyện nhẫn nhịn chứ.  

 

 

Cô thật đúng là bất lực mà.  

 

 

"Đưa tiền?", Tần Kiệt ngây người một lúc: "Cô Tôn, bây giờ đã là nửa đêm rồi, cô đòi 50 ngàn tệ đó. Mới đầu năm, 50 ngàn tệ cần phải hẹn trước đó. Bây giờ cô bảo em đi đâu đưa cho cô? Ngày mốt sẽ đưa cho cô!"  

 

 

"Em…", Tôn Ngọc Phương nhíu mày.  

 

 

Ồn ào cả buổi rồi cô ta vẫn phải đợi một ngày.  

 

 

Biết trước như vậy, vừa nãy phải hỏi rõ ràng trước rồi mới chơi.  

 

 

"Hừ, được, tôi chờ em một ngày! Đừng tưởng có thể trêu đùa tôi!"  

 

 

Tôn Ngọc Phương bước ra ngoài.  

 

 

"Ơ, cô Tôn, cô còn chưa trả tiền đâu, sao cô đã đi rồi?", Tần Kiệt nói.  

 

 

"Không phải em trả à?", Tôn Ngọc Phương hỏi ngược lại.  

 

 

"Tại sao lại là em trả? Bởi vì em là đàn ông sao?", Tần Kiệt nói.  

 

 

"Đúng!"  

 

 

"Ơ, cô Tôn, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng, vốn dĩ em không định tới, là cô cưỡng ép kéo em tới! Hơn nữa, em còn chưa ăn được một xiên nữa, toàn là cô ăn thôi! Hoàn toàn không liên quan đến em, vì vậy, cô tự trả đi, em đi trước đây!"  

 

 

Nói xong, Tần Kiệt co chân chạy đi.  

 

 

Không đợi Tôn Ngọc Phương phản ứng lại thì đã không thấy bóng dáng anh đâu.  

 

 

Tôn Ngọc Phương: "…"  

 

 

"Xấu xa ~ tên đàn ông chết tiệt, em như vậy sao vẫn có thể tìm được bạn gái chứ? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...