🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 323: Dốc sức như vậy để làm gì chứ?

Cuối cùng Tần Kiệt cũng hiểu ra.  

 

 

Vấn đề xuất phát từ chữ "Cô giáo".  

 

 

Không phải chỉ là xưng hô thôi sao, có chuyện gì to tát cơ chứ?  

 

 

Đúng là phụ nữ.  

 

 

"Cô Tôn, cô có chuyện muốn tìm em sao?"  

 

 

Tần Kiệt sửa lại cách xưng hô.  

 

 

"Thế này còn tạm được, nhớ cho kĩ, tôi không cho phép em gọi tôi là cô giáo nữa, dùng cô giáo, tôi già thêm bao nhiêu tuổi. Từ này chỉ dùng cho trưởng bối thôi, em hiểu chưa?", Tôn Ngọc Phương bắt đầu chỉ ra lỗi sai.  

 

 

 

Nhưng Tần Kiệt nghe xong lại có chút mờ mịt.  

 

 

Từ khi nào gọi cô giáo lại bị già bị già chuyên dùng cho trưởng bối vậy?  

 

 

Anh chưa từng nghe qua.  

 

 

Cái người Tôn Ngọc Phương này nhất định là uống nhầm thuốc rồi.  

 

 

"Cô Tôn, em còn chưa ăn cơm, cô có chuyện gì thì nói thẳng ra đi được không?", Tần Kiệt mất kiên nhẫn nghe Tôn Ngọc Phương nói chuyện linh tinh vớ vẩn, nhanh chóng tìm lí do thoái thác, hy vọng Tôn Ngọc Phương đi thẳng vào vấn đề chính.  

 

 

 

"Đến phòng làm việc của tôi ngay!"  

 

 

"Bây giờ sao?", Tần Kiệt ngẩng đầu nhìn trời, trời đã tối còn làm việc trong văn phòng?  

 

 

Từ khi nào khối lượng công việc của cố vấn đại học lại nặng như thế?  

 

 

Từ khi nào Tôn Ngọc Phương lại trở thành một người cuồng công việc vậy?  

 

 

Không phải chứ.  

 

 

"Đúng, ngay bây giờ, cho em 10 phút, em phải đến cho tôi, nếu không, tôi sẽ trừ em 5 học phần của em!"  

 

 

Tút tút~  

 

 

Cô ấy cúp máy rồi.  

 

 

Tần Kiệt sững sờ.  

 

 

Trừ điểm học phần?  

 

 

Còn là 5 học phần nữa chứ.  

 

 

Trời ơi!  

 

 

Không được, mau chóng qua thôi.  

 

 

Vù vù~  

 

 

Tần Kiệt co cẳng chạy.  

 

 

Anh phát huy hết lợi thế quán quân giải chạy ngắn của mình.  

 

 

Khi anh vội vã chạy đến phòng làm việc của Tôn Ngọc Phương, anh nhìn thời gian.  

 

 

Đến sớm ba phút.  

 

 

Vừa kịp.  

 

 

Cốc cốc cốc ~Anh gõ cửa.  

 

 

Anh gõ cửa.  

 

 

"Vào đi!"  

 

 

Cạch~Cánh cửa mở ra.  

 

 

Cánh cửa mở ra.Tần Kiệt nhẹ nhàng đi vào.  

 

 

Tần Kiệt nhẹ nhàng đi vào. Động tác đầu tiên là liếc mắt nhìn Tôn Ngọc Phương.  

 

 

Một mình cô ấy ngồi ở trên bàn làm việc.  

 

 

Xung quanh không có một giáo viên nào khác.  

 

 

Nói cách khác, trong phòng làm việc to như vậy, chỉ có một mình Tôn Ngọc Phương vẫn đang làm việc.  

 

 

Thật đúng là kì lạ.  

 

 

Dốc sức như vậy để làm gì chứ?  

 

 

“Đóng cửa lại! Nhớ kĩ, phải đóng chặt lại, sau khi đóng xong thì kéo rèm cửa xuống! Tôi muốn muốn bị người khác quấy rầy hay nhìn thấy!”  

 

 

Đột nhiên, Tôn Ngọc Phương lên tiếng.  

 

 

Nhưng khi Tần Kiệt nghe vào lại biến thành mùi vị khác.  

 

 

Tình huống gì vậy?  

 

 

Đóng cửa lại thì thôi đi, anh có thể hiểu được.  

 

 

Sao cô ấy còn muốn anh kéo rèm cửa xuống nữa chứ?  

 

 

Còn nói là không muốn để cho người khác nhìn thấy và làm phiền?  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...