🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 158: “Nhìn thấy trong tay họ cầm cái gì không?”

 “Anh mới ngốc đấy, Tân Môn chỗ em không có quán mì trộn, tìm kiểu gì được?”  

 

“Cũng đúng, mà Tây Môn của em có Goubuli!”  

 

 

“Anh thích ăn Goubuli sao?”  

 

 

“Thích chứ!”  

 

 

“Kỳ nghỉ tới đến Tây Môn với em, em dẫn anh đi ăn món bánh bao hấp Goubuli chính hiệu!”  

 

 

“Thật sao?”  

 

 

“Đương nhiên là thật rồi! Đến khi đó, anh còn phải đến gặp bố mẹ em nữa! Anh còn là con rể tương lai của họ nữa mà!”  

 

 

“Aaa, bà xã đại nhân, anh rất mong chờ đấy!”  

 

 

 

“Hừm! Xem anh thể hiện thế nào?”   

 

 

“Không phải chỉ cõng thôi à? Nào, lên đây đi!”  

 

 

Tần Kiệt đi đến trước mặt Tần Tuyết, cúi người, vỗ vỗ vào lưng anh.  

 

 

Tần Tuyết bật cười.  

 

 

“Vậy còn được!”  

 

 

 

Tần Tuyết leo lên lưng Tần Kiệt, nhẹ nhàng dựa vào lưng anh.  

 

 

“Xuất phát!”  

 

 

“Lên đường!”  

 

 

Một nam một nữ, một đôi tình nhân, thêm một chiếc vali, lại bắt đầu đoạn hành trình.  

 

 

Đi được một đoạn không quá dài, kiên trì thêm năm phút nữa.  

 

 

Bởi vì Tần Kiệt bắt được một chiếc xe.  

 

 

Sau nửa tiếng, chiếc xe đã thuận lợi chạy đến bên ngoài công viên Dâu Tây của Đại học công nghiệp Hồ.  

 

 

Trùng hợp ở chỗ vừa mới xuống xe lại gặp được Lâu béo và Dương Liễu.  

 

 

“Ê? Lâu béo, Dương Liễu, hai người đến rồi sao?”, Tần Kiệt lên tiếng chào hỏi họ.  

 

 

“Ừm! Thật đúng là trùng hợp!”, Lâu béo bước lại gần, lấy ra một gói quà đặc sản.  

 

 

“Này, đây là đặc sản quê vợ tôi, bên ngoài không mua được đâu nhé, tặng cho cậu và chị dâu này!”  

 

 

Dứt lời, Tần Tuyết liền đỏ mặt.  

 

 

Cúi thấp đầu xuống.  

 

 

Có chút ngại ngùng.  

 

 

“Em hèm ~”, Tần Kiệt ho khan một tiếng, cầm lấy túi đặc sản, là một túi cau.  

 

 

“Đùa cái gì vậy, ăn kiểu gì đây? Quá cứng rồi đấy?”  

 

 

“Ăn rất ngon đấy, nó là đặc sản trên đảo chúng tôi. Khác với tỉnh Tương! Có hương vị nguyên vẹn không có chất phụ gia đâu!”, Lâu béo nói.  

 

 

“Ồ, vậy sao? Được rồi! Để tôi đưa cho Tuyết Nhi ăn!”, Tần Kiệt đặt vào trong túi Tần Tuyết.   

 

 

“Tùy cậu. Dù sao của cậu cũng là của chị dâu. Của chị dâu cũng là của cậu! Không sao hết!”, Lâu béo cười nói.  

 

 

Mặt Tần Tuyết càng đỏ hơn, đầu cúi thấp hơn nữa thiếu chút vùi hẳn vào bên trong áo rồi.  

 

 

Giữa ban ngày lại không ngừng gọi người ta là chị dâu, thật đúng quá xấu hổ rồi.  

 

 

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Ngồi xe lửa cả một ngày cũng mệt rồi, Tuyết Nhi, Dương Liễu, hai người mau vào trong nghỉ ngơi đi! Lấy lại tinh thần ngày mai bắt đầu học tập!”  

 

 

“Vâng!”  

 

 

Tần Tuyết và Dương Liễu cầm tay nhau cùng đi vào trong công viên Dâu Tây.  

 

 

“Đừng nhìn nữa, cũng đã vào trong kí túc rồi, cậu vẫn còn nhìn cố!”, Tần Kiệt kéo Lâu béo đi.  

 

 

“Ài, Dương Liễu, dù có nhìn trăm lần cũng không chán!”, Lâu béo khẽ l**m miệng, bộ dạng vô cùng háo sắc.  

 

 

Bang~  

 

 

Tần Kiệt đấm vào trước ngực Lâu béo.  

 

 

“Cậu đánh tôi làm gì hả?”, Lâu béo khó hiểu hỏi lại.  

 

 

“Cậu cũng có được con nhà người ta rồi, nhìn còn chưa đủ sao? Đi với tôi, có chuyện cần nói với cậu đây!”, Tần Kiệt túm Lâu béo lôi ra ngoài công viên Dâu Tây.  

 

 

“Có chuyện gì, sao lại gấp thế? Hôm nay mới là ngày đầu tiên khai giảng thôi? Chuyện gì?”, Lâu béo khẽ than vãn.  

 

 

“Cậu có muốn kiếm tiền không?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

 

“Kiếm tiền? Muốn, đương nhiên muốn. Hiện giờ không phải mới khai giảng sao? Còn chưa bắt đầu nữa mà! Cậu gấp gáp như vậy làm gì? Chúng ta cũng không phải quá thiếu thốn đâu?”, Lâu béo nhăn mặt nhíu mày nói.  

 

 

“Tôi hỏi cậu, giờ là năm mấy rồi?”  

 

 

“Năm ba rồi, sao vậy?”, Lâu béo hỏi.  

 

 

“Cậu còn biết giờ là năm ba à?”, Tần Kiệt gõ vào đầu Lâu béo: “ Sắp sang năm bốn rồi. Sau khi cậu tốt nghiệp, nhỡ trường học muốn thu lại đồ án tái chế phế liệu rồi giao cho người khác làm thì cậu tính làm thế nào?”  

 

 

“Cái này...không đến nỗi đấy chứ. Hợp tác giữa chúng ta và trường học không phải vẫn tốt sao?”, Lâu béo có chút nghi ngờ.   

 

 

“Dù có tốt cũng không phải mãi mãi! Cậu nhớ kĩ này, trên đời này chỉ có cái thuộc về chính mình mới là mãi mãi thôi”.  

 

 

“Nghe cậu nói như vậy, dường như cũng có lí!”, Lâu béo gãi gãi đầu: “Vậy cậu nói đi phải làm thế nào?”  

 

 

“Nhìn thấy các bạn học đi đi lại lại trước mặt không?”  

 

 

“Thấy rồi? Thì làm sao?”, Lâu béo không hiểu.  

 

 

“Nhìn thấy trong tay họ cầm cái gì không?”  

“Hành lý đấy! Làm sao? Kiệt Tử, cậu đừng vòng vo nữa, nói thẳng được không? Thật sự không chịu nổi cậu mà, có mỗi câu mà phải ngắt lên ngắt xuống, không mệt à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...