Sau khi xuyên không đến cổ đại, tôi bỗng nhiên “nhặt” thêm được một người chồng — A Thọ, một anh chàng đầu óc khờ khạo nhưng vẻ ngoài lại đẹp trai đến mức không chê vào đâu được.
Đã đẹp trai thì… giữ.
Nhưng đã hơi ngốc thì… phải dạy!
Thế là mỗi ngày tôi đều “tẩy não” anh, lập ra một bộ gia quy nghiêm túc mà chỉ một nhà chúng tôi hiểu.
Tôi ngồi thẳng lưng, giọng trang trọng như sư phụ dạy đồ đệ:
— “Sau khi ngủ dậy, việc đầu tiên phải làm là gì?”
A Thọ nghiêm túc đáp:
— “Tìm mình.”
Tôi gật đầu, tiếp tục khảo bài:
— “Trừ em ra, tất cả mọi người là gì?”
A Thọ trả lời không cần nghĩ:
— “Đều là kẻ lừa đảo.”
— “Hôm nay mà không nghe lời em…”
— “Ngày mai chỉ có thể ăn mướp đắng.”
— “Mỗi ngày phải ăn mướp đắng thì sao?”
A Thọ bật cười hì hì:
— “Thì đời khổ!”
Cuối cùng, tôi chốt lại:
— “Cả đời, kiếp sau, kiếp sau nữa, đều phải yêu mình!”
A Thọ liền chắp tay trước ngực, mắt nhắm lại đầy thành kính:
— “Gia quy của vợ.”
Và thế là nghi thức… trước bữa ăn hoàn tất!
Một câu chuyện xuyên không dễ thương, hài hước và ngọt tận răng, nơi một cô vợ hiện đại dạy dỗ, chăm sóc và yêu thương anh chồng ngốc theo cách rất riêng — vừa buồn cười, vừa ấm lòng.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?