Đêm ba mươi, đèn đuốc khắp hoàng cung được thắp sáng rực rỡ, đèn rồng nối liền với hoa đăng, soi rọi cả một vùng sáng bừng tựa như ban ngày. Cung nữ tay bưng khay bạch ngọc vội vã đi xuyên qua từng cung điện, thị vệ nghiêm chỉnh túc trực, mỗi một cổng cung đều được canh phòng cẩn mật.
Đêm nay là đại yến hàng năm trong cung, từ quan viên tam phẩm trở lên cùng gia quyến, đến Thái hậu cùng các vị phi tần đều có mặt. Từ nửa tháng trước, Thái hậu đã đích thân đứng ra chủ trì sắp xếp, không thể có chút sơ suất nào.
Cũng bởi vậy, hôm nay tiểu nương tử thực sự đã chuẩn bị rất kỹ càng, nàng xuất hiện trong bộ váy lộng lẫy xinh đẹp.
Tân Di nói với nàng, thông thường vào buổi chiều, bá quan lần lượt đến tiền điện trò chuyện, còn nữ quyến thì vào hậu cung hàn huyên cùng các phi tần, sau đó cùng nhau tiến đến dự tiệc.
Thế nhưng, thân phận của nàng lại có phần khó xử.
Tất cả đều bởi chuyện cũ năm xưa.
Lý Càn Cảnh đến nay vẫn chưa lập hậu. Các phi tần trong cung đều là nữ nhi của các đại thần, nàng không rõ y đối đãi với bọn họ ra sao, chỉ biết hoàng thất vẫn chưa có con nối dõi, đến mức khiến đám Ngôn quan sốt ruột đến bạc cả đầu.
Nàng viện cớ có việc, mãi đến khi trời tối hẳn mới thấp thỏm tiến vào hậu cung. Các phu nhân, tiểu thư của chư vị đại thần đã sớm tụ hội tại cung Thái hậu, rôm rả trò chuyện đủ điều. Khi mà gần như không còn chủ đề gì để nói, vừa hay thấy nàng đến liền đồng loạt chào hỏi.
Nàng lần lượt gật đầu đáp lại, nhẹ bước tiến vào chính điện, động tác hành lễ của nàng đã vô cùng tao nhã sau bao nhiêu năm rèn luyện.
"Thần phụ bái kiến Thái hậu nương nương, chúc Thái hậu tân niên khang kiện, cát tường như ý."
Thái hậu khẽ gật đầu.
"Đã bao năm rồi không thấy ngươi, những năm trước cũng không thấy ngươi tiến cung."
Nàng ngước lên, thấy rõ dung mạo của Thái hậu nay đã không còn như thuở nào. Dù kim quan ngọc trâm lộng lẫy, cũng không thể che giấu mái tóc đã bạc trắng. Đôi mắt từng sắc bén giờ đã in hằn dấu vết thời gian, ánh mắt tuy vẫn sắc sảo, nhưng cũng đã bị năm tháng vùi lấp phần nào.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt ngẩn ngơ.
"Đứa nhỏ này, Thái hậu hỏi sao muội không trả lời?"
Người lên tiếng là Nhị tỷ Phù Nhiêu của nàng, nay đã là thê tử của Thôi tiểu tướng quân, dĩ nhiên Phù Nhiêu cũng có tư cách tham dự cung yến.
"Là lỗi của thần phụ."
Nàng vội hoàn hồn, cúi đầu đáp.
"Những năm trước thần phụ và phu quân còn trẻ dại, từ nay về sau ắt sẽ thường xuyên tiến cung thỉnh an, cũng thường xuyên thăm hỏi Thái hậu."
"Không phải lỗi của ngươi."
Giọng nói ôn hòa từ trên truyền xuống.
"Là do Càn Cảnh không muốn gặp các ngươi."
Lời này vừa thốt ra, nàng lập tức sững sờ. Đứng cũng không được, mà ngồi cũng không xong.
Ở bên cạnh, mấy vị phi tần y phục hoa lệ sau khi nghe câu này đều đồng loạt nhìn về phía nàng, khiến nàng nhất thời cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau một hồi cân nhắc, nàng khẽ mở lời.
"Quân vương không muốn gặp, thần dân tự biết là lỗi của mình. Thần phụ cùng phu quân sẽ ghi nhớ điều này, nguyện tận tâm tận lực cống hiến cả đời cho Đại Tĩnh để chuộc tội."
Quá mệt mỏi.
Những lời vừa rồi, nàng phải vắt óc mới nghĩ ra được.
Thái hậu lại khẽ mỉm cười.
"Ngươi đã không còn như trước kia nữa."
Thái hậu khẽ nâng tay, chỉ về vị trí trống gần đó.
"Ngồi đi, Giang phu nhân."
Vị trí này là chỗ ngồi đầu tiên bên trái của Thái hậu, đối xứng với vị trí đầu tiên bên phải, nơi cũng đang bỏ trống.
Nàng khẽ cúi mình, không nói thêm gì mà nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
Nàng vốn không thích những nơi mà ai ai cũng dõi mắt nhìn mình.
Trước khi đến, nàng đã tìm hiểu rõ, dãy ghế bên trái dành cho phu nhân quan lại, còn bên phải dành cho phi tần hậu cung. Chỗ ngồi của nàng, là vị trí thuộc về chính thất của quan viên đứng đầu bá quan văn võ.
Còn chỗ trống đối diện kia, là dành cho Hoàng hậu.
Nay không ai ngồi cả.
Bầu không khí này thật sự có chút khó diễn tả.
Chẳng trách trong và ngoài cung đều đang đồn đoán.
Từ sau khi Thái hậu tiền triều băng hà, Trưởng Công chúa cũng là mẹ của nàng vì đau lòng mà thề không bước vào cung nữa. Nếu không, theo lễ nghi của Đại Tĩnh, dưới Đế sư chính là Thừa tướng, nếu có mẹ ở đây thì tốt biết mấy.
May mắn là Nhị tỷ nàng cũng ở gần đây, nàng cũng không quá đơn độc.
"Giang phu nhân."
Thái hậu lại cất lời.
"Ngươi đến muộn, cung yến sắp bắt đầu rồi, ai gia cũng không muốn vòng vo với ngươi nữa."
Nàng lập tức gật đầu.
"Xin Thái hậu chỉ dạy."
"Những vị nương nương ngồi đối diện ngươi, bất kể gia thế hay dung mạo đều xuất chúng. Ấy vậy mà, vị trí đáng lẽ có người ngồi kia vẫn luôn trống."
Thái hậu nhìn nàng, trong ánh mắt thấm đượm tang thương.
"Ngươi đi khuyên Càn Cảnh lập hậu đi, việc này, coi như ai gia cầu xin ngươi."
"..."
Nàng trầm mặc.
Lời này quá nặng nề.
Đây chính là điều nàng không mong phải đối mặt, thế mà cuối cùng vẫn không tránh được.
Nàng có thể khuyên sao?
Chuyện này, nàng có quyền can thiệp sao?
Đúng lúc ấy, tiếng chuông lớn từ chính điện vang lên.
Cung yến, đã đến giờ bắt đầu.
Thái hậu nương nương nhìn nàng một cái thật sâu, rồi chậm rãi đứng dậy.
"Qua đó cả đi."
Tiểu nương tử thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa định đi tìm Nhị tỷ để cùng rời bước, lại thấy Giang Hoài Chi đã đứng trước cửa điện, hắn tự mình đến đón nàng.
"Cái vị Giang phu nhân này được sủng ái nhường nào chứ, ngay cả cung yến cũng có Giang đại nhân đích thân đến rước?"
"Ngươi không biết đâu, ở trước mặt Giang đại nhân, nàng ta chẳng khác nào tiểu tổ tông vậy."
Những lời bàn tán khe khẽ vang bên tai, khiến mặt nàng đỏ bừng, vội vã rời khỏi đó.
"Sao chàng lại tới đây?"
Phù Dữu chạy tới nắm lấy tay phu quân mình, nàng nhỏ giọng hỏi.
"Mọi người đều tự đi qua cả, chỉ có chàng đến đón, ta thật không biết giấu mặt vào đâu."
"Chỉ là lo lắng cho nàng thôi."
Giang Hoài Chi khẽ siết bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cảm nhận nơi lòng bàn tay kia rịn đầy mồ hôi.
"Không có ai bắt nạt nàng chứ?"
"Không đâu, vốn dĩ ta đến muộn, cũng chưa nói được mấy câu."
Nàng khẽ thở dài.
Giang Hoài Chi bắt lấy vẻ ảo não trong mắt nàng, hắn cúi đầu thì thầm bên tai.
"Sao vậy Dữu Nhi?"
"Hmm..."
Nàng suy nghĩ giây lát, rồi kể lại mọi chuyện tường tận.
Quả nhiên, hắn cũng giống nàng, lặng người hồi lâu.
"Thái hậu quả thực đã già rồi, lại có thể thốt ra những lời ấy trước mặt bao người."
"Phải đó."
Nàng uất ức đáp.
"Ánh mắt các vị phi tần nhìn ta đều kỳ quái lắm, cứ như hận không thể nghiến nát ta ra vậy."
"Muốn phu quân giúp nàng đòi lại công bằng không?"
"Thôi, bỏ đi."
Nàng lắc đầu.
"Đêm giao thừa, không cần tính toán với họ làm gì. Chúng ta cứ ăn bữa cơm rồi về."
"Được, nghe nàng."
Giang Hoài Chi xoa mái tóc nàng.
"Còn về Thái hậu, cứ xem như chưa từng nghe thấy là được."
Nàng khẽ "Ừm" một tiếng.
Hai người thong dong bước đến chính điện, hàn huyên đôi chút với quan viên rồi mới yên vị. Tiểu nương tử xoa xoa eo mỏi, thầm nghĩ bữa cơm hôm nay thật không dễ ăn mà.
Nhưng nàng còn chưa kịp thở phào, thì bên kia, thái giám tổng quản Dư công công đã cao giọng xướng danh, nàng đành vội vã đứng dậy, cùng mọi người quỳ bái, rồi mới trở lại chỗ ngồi, không dám ngước nhìn phía trên.
Mặc dù vậy nàng vẫn cảm nhận được một ánh mắt phức tạp cứ mãi rơi trên người mình.
Đĩa bánh đậu hấp đường, viên tôm bạch ngọc và vịt hạnh nhân ngũ vị nhanh chóng được dọn lên trước mặt nàng. Một chiếc bàn dài nhỏ bày la liệt mỹ thực, gần như không còn chỗ trống. Nhiều món lạ mắt nàng còn không gọi nổi tên, hẳn là những mỹ vị cung đình mới được sáng chế gần đây.
Nàng cúi đầu lặng lẽ ăn uống, bên tai vang lên tiếng nâng chén chúc tụng, xung quanh là bầu không khí vui tươi, ai nấy đều nói lời chúc tụng năm mới. Nàng nghĩ, nếu có ai hỏi nàng nguyện vọng là gì, nàng chỉ mong không ai tới bắt chuyện với mình, để nàng được yên ổn ăn uống.
Nguyện vọng không thành.
Ở trên long ỷ, Lý Càn Cảnh rốt cuộc cũng cất lời.
"Giang tiên sinh."
Giọng y nay đã không còn vẻ non nớt, mà vững vàng trầm ổn hơn nhiều.
"Năm nay khanh đã vất vả rồi."
Giang Hoài Chi khẽ gật đầu, nâng chén ngọc trắng, đứng dậy đáp.
"Thần kính bệ hạ một ly."
Nàng nghe vậy, vội vã đứng lên cùng phu quân, dùng trà thay rượu, uống một chén trà trúc diệp thanh.
Nhưng Lý Càn Cảnh lại tiếp tục mở miệng.
"Giang phu nhân."
Tim nàng khẽ run, buộc phải ngẩng đầu nhìn y.
Vẫn là gương mặt tuấn tú quen thuộc ấy, nhưng so với năm trước lại càng thêm gầy gò. Nét hào hùng của thiếu niên năm nào dường như đã phong kín cùng ký ức xưa cũ. Giờ đây, trên người y nhiều hơn vài phần trầm tĩnh và trưởng thành, ánh mắt rơi xuống nàng không còn vẻ sôi nổi, mà chỉ là một tia uy nghiêm đạm mạc của bậc đế vương.
Dường như y cũng ít lời hơn trước.
Trong ký ức của nàng, xưa nay y không phải là kiểu người hay bộc lộ cảm xúc qua lời nói.
Giang Hoài Chi cúi mắt, lặng lẽ rót thêm trà cho nàng, không nói một lời.
Nàng theo bản năng đón lấy chén trà, rồi mới bừng tỉnh.
"Thần phụ kính chúc Bệ hạ long thể khang kiện, Đại Tĩnh thái bình thịnh trị."
Ánh mắt Lý Càn Cảnh khẽ khựng lại, sau đó bỗng nhiên bật cười.
"Giang phu nhân cũng luyện được miệng lưỡi khéo léo từ bao giờ vậy? Trước đây ở phủ Thừa tướng, đâu thấy nàng nói được những lời chúc tụng như thế."
Cả đại điện lặng như tờ, đến mức có thể nghe rõ cả tiếng giày thêu của cung nữ sượt nhẹ trên nền đất.
"Tiến cung diện thánh, không dám thất lễ."
Mi mắt nàng khẽ rung động, trong đầu nhanh chóng tính toán.
"Phu quân có dạy thần phụ đôi câu, sợ rằng nếu thất lễ trước điện, sẽ khiến mọi người chê cười."
"Thất lễ thì có thể làm gì nàng chứ?"
Y đột nhiên cười khổ một tiếng, nâng chén rượu cạn sạch.
"Cẩn trọng quá, làm gì chứ?"
Y tiện tay ném chiếc chén rỗng sang một bên, nhìn thấy công công vội vàng rót đầy lại.
"Thôi được, trẫm cũng kính Giang phu nhân một chén."
Phù Dữu thấy y uống thêm một ly rượu, nàng mới vội vàng nâng chén trà của mình lên uống cạn. Khi ngồi xuống, nàng mới nhận ra tay mình đang run, gắp mãi mà không gắp được con tôm nhỏ trong đĩa.
Giang Hoài Chi gắp giúp nàng.
Nàng thuận thế liếc qua, chạm phải sắc mặt âm trầm của hắn, dường như đang cố kiềm chế điều gì đó.
Chắc chắn hắn đang không vui.
Nàng thở dài trong lòng.
Sớm biết vậy, nàng đã không nên nhận lời đến đây.
Không đi thì không được, mà đến thì lại không ai vui vẻ, vậy thì tham dự yến tiệc hoàng cung để làm gì?
Những món ăn sau đó càng lúc càng tinh mỹ xa hoa, nhưng nàng lại không còn cảm nhận được mùi vị gì, chỉ thấp thỏm ngồi bên Giang Hoài Chi, lần lượt đáp lễ quan viên. Cảm giác như không phải đến đây dùng bữa, mà là ngồi trong một quán trà.
Mãi đến gần giờ Tý, tiếng cười nói mới dần thưa thớt.
Nàng len lén duỗi người một cái, nôn nóng mong xe ngựa mau đến đón nàng hồi phủ.
Nhưng công công truyền tin, nói bệ hạ muốn triệu kiến nàng.
Tại ngự thư phòng.
Nàng có chút khó xử, nghiêng đầu nhìn phu quân.
"Đi đi."
Giang Hoài Chi nhàn nhạt đáp.
"... Nhanh trở về."
Cửa ngự thư phòng vẫn mở rộng.
Nàng theo công công chậm rãi bước vào, nhìn thấy bóng dáng cao lớn, nửa say nửa tỉnh trên tháp, liền nghiêm cẩn hành lễ.
"Bệ hạ triệu kiến thần phụ, chẳng hay có điều gì căn dặn?"
Nàng mở lời trước.
"Không có gì."
Có lẽ uống hơi nhiều, giọng Lý Càn Cảnh khàn đi vài phần.
"Giang Hoài Chi vậy mà để nàng đến sao?"
"Dẫu sao cũng là thánh chỉ, nào dám làm trái."
"Trẫm không thích nàng nói chuyện kiểu này."
Y ngồi dậy, ánh nến hắt xuống tạo thành một vùng bóng tối mờ mịt vây lấy y.
"Từ lúc dự yến, nàng vẫn cứ giữ giọng điệu ấy."
Nàng trầm mặc giây lát.
"Người bị quá khứ trói buộc, không tốt cho ai cả."
"Trẫm bị quá khứ trói buộc ư?"
Lý Càn Cảnh khẽ nhíu mày.
"Nếu thật sự như nàng nói, vậy sao bao năm qua, trẫm chưa từng triệu nàng lần nào?"
"... Không phải phu quân đang quản người sao?"
"Hừ."
Y bật cười giễu cợt, trong ánh mắt là một tầng cảm xúc khó dò.
"Giang Hoài Chi à... Trẫm sớm muộn cũng lấy mạng hắn."
Tim nàng bỗng siết chặt, buột miệng thốt lên.
"Người dám!"
"Nhìn nàng sợ kìa."
Lý Càn Cảnh thở dài một tiếng, rồi bật cười.
"Tiểu Dữu Tử vẫn nhát gan như vậy."
Nàng có chút khó lòng hiểu được suy nghĩ của y, con người này, đã hoàn toàn khác với hình ảnh trong trí nhớ của nàng.
Mới chỉ xa nhau năm sáu năm thôi.
Bây giờ mỗi khi đối diện y, trong lòng nàng đều dấy lên một nỗi bất an mơ hồ. Đã qua rồi cái thời y ngồi trên cây mà bông đùa những lời vô nghĩa, còn nàng thì mắng y gọi cả họ lẫn tên.
Giờ đây, chỉ còn lại căng thẳng.
"Hình như trẫm uống hơi nhiều rồi."
Y lười biếng tựa vào long sàng.
"Muốn một bát canh giải rượu."
"Dư công công ở ngay bên ngoài, Bệ hạ cần, để thần phụ gọi giúp?"
Nàng vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
"Hoặc trong hậu cung còn biết bao nương nương, chắc chắn rất nguyện ý làm chuyện này vì Bệ hạ."
"Tiểu Dữu Tử."
Cuối cùng y cũng không nhịn nổi nữa, đôi mắt phiếm hồng, trực tiếp lao đến nàng.
"Canh giải rượu rõ ràng ở trên bàn, nàng thực sự không hiểu, hay là rõ ràng không muốn để ý đến trẫm?"
"Không tiện."
Nàng nhẹ giọng đáp.
"Thần phụ đoán được, thực ra bệ hạ cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn gặp thần phụ mà thôi."
"Hắn đối xử với nàng có tốt không?"
"Đừng nói những lời như vậy."
Nàng ngừng lại một chút.
"Thần phụ biết điều này rất tàn nhẫn với Bệ hạ, nhưng người mãi kẹt trong quá khứ chỉ có mình Bệ hạ mà thôi... Còn nữa, thần phụ thực lòng xin lỗi. Hôm nay, thần phụ đã gặp những phi tần của Bệ hạ, thần phụ không cách nào tưởng tượng được, nếu năm đó chấp nhận lời Bệ hạ, hiện tại trong lòng sẽ đau khổ đến mức nào."
Ngọn nến cháy lên từng tiếng tí tách, ánh lửa dịu dàng khắc họa từng đường nét trên gương mặt thanh tú của nàng.
"Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, còn thần phụ chỉ là một nữ tử bình thường không thể chấp nhận phu quân mình có liên quan với người khác. Chuyện này thần phụ đã sớm nói rõ ràng với Bệ hạ, vậy nên xin đừng tiếp tục tự làm khổ mình, cũng đừng khiến chúng ta thêm phiền não nữa."
"Trẫm hiểu."
Lý Càn Cảnh cúi thấp đầu, giọng nói mang theo chút bất lực.
"Nhưng nàng không biết, nếu có nàng, trẫm vốn sẽ không bố thí ánh mắt cho bất kỳ ai khác."
Ánh mắt y khi tối khi sáng, tựa như ánh đèn cung đình bị cơn gió lạnh cuốn qua, đầy cô độc.
"Giống như Giang Hoài Chi vậy."
"... Lần yến tiệc sau trong cung, thần phụ sẽ không đến nữa."
"Vì sao?"
"Đến rồi cũng chẳng ai vui vẻ cả."
"Ngay cả nàng cũng vậy sao?"
"Phải, từ đầu đến cuối, thần phụ vẫn luôn không vui."
Lý Càn Cảnh im lặng hồi lâu, xoay lưng đi.
"Xin lỗi."
Lời y nói bị cơn gió lùa qua khe cửa cuốn đi, vặn vẹo khắp căn phòng.
"Nàng hãy đến đi, nàng luôn thích đồ ăn trong cung... Trẫm không muốn mất đi một bằng hữu như nàng, trẫm cũng đã quá mệt mỏi với những ngày tháng đối địch cùng phu quân của nàng rồi."
Nàng hơi mở miệng, trong mắt lấp lánh hơi nước.
"Thật sao?"
"Thời gian đã lâu như vậy rồi, Tiểu Dữu Tử."
Y thở dài.
"Trẫm không vui, ngồi ở vị trí này quá cô đơn. Mọi người đều dùng những lời giả dối để đối diện với trẫm. Thành thật mà nói, chỉ khi đấu khẩu với Giang Hoài Chi, trẫm mới cảm thấy mình vẫn là con người, khi nói chuyện với nàng, trẫm mới như sống lại."
"Trẫm không muốn trên đời này, lại chẳng còn ai mà trẫm có thể nói chuyện mà không cần dùng đến chữ 'trẫm'."
"Năm đó ở tửu lâu, ba người chúng ta ăn một bữa cơm cũng phải cãi cọ ầm ĩ, khi đó thật đơn giản, không cần suy nghĩ gì, thực sự là hạnh phúc thuần túy."
"Đừng bỏ rơi trẫm."
Nàng nghe mà cổ họng nghẹn lại, mũi cay xè.
"Bệ hạ uống nhiều rồi."
"Không có."
Y cố chấp.
"Cửa ngự thư phòng không đóng, sẽ không gây phiền toái cho nàng."
"Thần phụ biết."
Nàng sớm đã nhận ra điều đó, thậm chí chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy một hàng thị vệ đứng ngay ngắn bên ngoài.
"Cảm ơn bệ hạ."
"Nhất định phải khách khí vậy sao?"
Lý Càn Cảnh cũng nghẹn ngào.
"Trẫm còn tưởng nàng sẽ mắng trẫm."
"Chuyện đó không dám."
Nàng khẽ cười.
"Đó là tội tru di cửu tộc, tru mãi tru mãi cũng tru đến người đấy."
"... Nàng."
Hắn suýt nữa bị nàng chọc cười.
"Trẫm suýt nữa quên mất, tính ra nàng còn là biểu muội của trẫm đấy."
"Hửm?"
Nàng nghiêng đầu, tự mình nghĩ ngợi một lát.
"Hình như là vậy, nhưng lười tính quá."
"Thật ngốc."
Y đẩy cửa sổ ra, nhìn bầu trời đêm lạnh lẽo, dưới ánh trăng là tuyết trắng phủ đầy đất trời.
"Trở về đi, sắp có tuyết rơi nữa rồi."
"Năm nay tuyết rơi nhiều quá, có xảy ra thiên tai không?"
"Trẫm đã phái người phòng bị từ sớm. Quốc khố Đại Tĩnh hiện tại dư dả, bạc cứu tế trong hộ bộ cũng đã chuẩn bị sẵn, nhưng vẫn mong không có nạn đói."
"Sẽ không đâu."
Giọng nàng trong trẻo ngọt ngào.
"Chúng thần có một bậc minh quân rất tốt, nhất định sẽ bình an vô sự."
"... Nàng đột nhiên khen trẫm, trẫm không quen lắm, cứ thấy nàng đang châm chọc trẫm vậy."
"Đúng là có..."
Nàng suýt nữa buột miệng nói ra một chữ "bệnh".
Lý Càn Cảnh hiểu, chỉ khẽ cười, không hề quay đầu lại.
"Được rồi, không giữ nàng lại nữa, nếu còn nấn ná thêm, e rằng Giang Hoài Chi sẽ xông vào giết người mất."
"Vậy thần phụ đi đây."
Tiểu nương tử bỗng như nhớ ra điều gì, liền ngẩng đầu lên.
"Phải rồi, Thái hậu nương nương bảo thần phụ khuyên người, sớm lập hậu đi."
"... Trẫm biết rồi."
Y đáp, giọng điệu không rõ vui hay buồn.
"Đợi nàng có hài tử, trẫm sẽ lập hậu."
"... Không đúng, chuyện này có liên quan gì chứ?"
Y không nói gì thêm.
Tiểu nương tử đứng đó một lúc, thấy y vẫn im lặng, đành hành lễ cáo lui, theo lão công công lui ra ngoài.
Tuyết trắng từng mảnh rơi xuống song cửa, Lý Càn Cảnh mở lòng bàn tay hứng lấy, nhưng giọt lệ quanh tròng mắt đã tràn ra lăn xuống gò má.
"... Vậy thì trẫm mới có thể chết tâm được."
Nàng bước ra, Giang Hoài Chi vẫn đứng đó, tay chắp sau lưng, như một tảng đá lớn phủ đầy tuyết, bất động chờ nàng.
"Phu quân."
Nàng cất tiếng gọi.
"Sao không vào trong xe ngồi, lạnh lắm đấy."
"Không sao."
Hắn nhẹ nhàng đáp.
"Nàng đến rồi, không thấy lạnh nữa."
Nghe vậy, khoé mắt tiểu nương tử hơi cay cay, nàng vội ôm chầm lấy hắn.
"Xin lỗi, đã để phu quân chờ lâu."
"Ngốc, sao lại nói xin lỗi."
Hắn vòng tay ôm nàng, khẽ lắc đầu.
"Gặp y rồi sao?"
"Ừm, cảm thấy y thay đổi rất nhiều… Lúc đầu còn thấy xa lạ."
Tiểu nương tử được hắn bế lên xe ngựa, theo nhịp bánh xe lăn mà kể lại chuyện trong ngự thư phòng.
"Càn Cảnh thực sự đã khác trước rất nhiều, dù sao cũng đã ngồi trên long ỷ rồi."
Giang Hoài Chi khẽ gật đầu, có chút bất ngờ.
"Chỉ là ta không ngờ, hôm nay y lại nghĩ như vậy."
"Hôm nay y uống nhiều rồi."
Tiểu nương tử tựa vào lòng phu quân, tay mân mê lọn tóc hắn.
"Có lẽ cũng là lời thật lòng thôi, chắc hẳn y cũng mệt mỏi rồi, nên mới đặc biệt hoài niệm khoảng thời gian chúng ta ở Đông cung."
"Nếu bỏ qua ân oán cá nhân, y là một đứa trẻ tốt, tâm địa thiện lương, lại biết tiến thủ. Mới vài năm ngắn ngủi đã có thể xử lý triều chính đâu ra đấy, ngày ngày miệng nói muốn giết ta, nhưng xem ra cả đời này cũng không nỡ động thủ."
Phù Dữu khóe môi giật giật.
"Còn dám nói là không có ân oán cá nhân à."
"Ta quá yêu nàng, vừa nghĩ đến y và nàng là thanh mai trúc mã đã ghen tị đến phát điên rồi, không thể nào chịu được."
Giang Hoài Chi cười nhạt.
"Oán niệm sâu nặng lắm đấy."
"Y còn bảo ta thường xuyên vào cung ngồi chơi, y vẫn muốn làm bằng hữu với ta, cũng không muốn tiếp tục đối địch với chàng nữa."
"Được thôi."
Hắn gật đầu miễn cưỡng.
"Hậu cung cũng là nơi tụ hội của các phu nhân, nàng thỉnh thoảng vào thăm, kết giao vài bằng hữu cũng tốt. Còn ta… Y là học trò của ta, điểm này từ trước đến giờ chưa từng thay đổi."
"Y còn nói, tính ra ta vẫn là biểu muội của y. Còn dặn ta sau này đừng gọi Bệ hạ nữa, không tiện gọi tên thì gọi là hoàng huynh cũng được."
"..."
Giang Hoài Chi thu lại ý cười, lặng lẽ liếc về phía hoàng cung.
"Nghĩ cũng đẹp thật đấy, còn 'hoàng huynh' nữa chứ."
Tiểu nương tử không nhận ra phu quân mình đang ghen, vẫn vô tư nói tiếp.
"Còn nữa, y đồng ý lập hậu rồi, nói đợi chúng ta có hài tử thì y sẽ lập."
"..."
Giang Hoài Chi siết chặt nắm tay, suýt chút nữa bảo xa phu quay đầu xe ngựa lại để hắn xông vào đánh người. Một chút không đành lòng vừa nãy đã tan thành mây khói.
"Nói cả đống lời chẳng đâu vào đâu, hóa ra vẫn chưa chết tâm! Vẫn chưa chết tâm sao?!"
Tiểu nương tử ôm đầu, nép vào góc xe.
Xong rồi xong rồi.
Ngày mai chắc không cần chấm giấm khi ăn bánh bao nữa.
Dùng phu quân nàng là đủ rồi!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?