"Chúc cả nhà bình an!"
Mọi người trên bàn tiệc đồng loạt nâng chén, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi. Tiểu nương tử vừa ăn những món tỷ tỷ và tẩu tẩu gắp cho, vừa cảm thấy bao mệt mỏi trong suốt những ngày qua đều tan biến. Ngay cả tờ danh sách lễ vật phiền phức cũng bị nàng gạt sang một bên.
Làm trẻ con vẫn là sung sướng nhất.
Nàng thầm nghĩ.
Nếu nàng vẫn ở nhà, những chuyện này nào có đến lượt nàng bận tâm. Mỗi ngày chỉ cần ăn uống vui chơi là đủ, lỡ phạm lỗi thì làm nũng một chút là xong, cũng không phải vì chút sơ suất mà khiến mọi việc rối loạn, rồi cuối cùng phải tự mình gánh trách nhiệm.
Giá như có thể mãi mãi không lớn thì tốt biết bao.
Thế nhưng thoắt cái ngay cả Phù Kiều cũng sắp xuất giá, bằng hữu thân thiết nhất của nàng cũng đã có hài tử. Dù nàng không muốn thừa nhận, cũng không thể quay lại thời niên thiếu vô ưu vô lo nữa.
Dùng xong bữa tối, trời đã bắt đầu tối dần. Nàng đứng trong viện nhỏ trống trải của mình, chần chừ không biết có nên ở lại thêm một đêm hay không. Nhưng người trong phủ đã cho người truyền tin đến Giang phủ, không bao lâu nữa, Giang Hoài Chi sẽ tới đón nàng.
Cũng phải, một nữ tử đã xuất giá nào có lý gì lại ở lại nhà mẹ đẻ qua đêm? Thế nào cũng bị người đời đàm tiếu.
Trong viện, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ thiếu đi hơi thở của sự sống. Nhưng tất cả đều sạch sẽ gọn gàng, hiển nhiên là vẫn có người thường xuyên quét dọn. Góc đông bắc đình viện có vài chiếc lá úa rơi xuống, cây cổ thụ sau nhà cũng còn lưa thưa cành khô. Nàng vẫn nhớ như in cái ngày Lý Càn Cảnh trèo lên cây, thề thốt rằng đời này không cưới ai ngoài nàng, nhưng cuối cùng lại tế lộn nhào, mặt mũi lem luốc.
Từ sau khi tiến cung nhận sắc phong, nàng chưa từng gặp lại y. Nghĩ lại, mấy năm nay làm Hoàng đế, e rằng y cũng không còn giữ được vẻ ngông nghênh ngang tàng ngày trước nữa.
Nàng quấn chặt áo khoác lông hồ ly dày cộp, ngồi lên xích đu dưới gốc cây. Sợi dây leo có chút lạnh buốt, vừa chạm tay nàng đã rụt lại, sau đó lại dùng tay áo quấn quanh mà nắm lấy.
Viện này vẫn còn giữ lại, cũng là vì phụ mẫu thương yêu nàng, muốn nàng lúc nào cũng có thể trở về thăm. Nhưng rồi nhiều năm sau, tấm biển trên cổng cũng sẽ đổi thành chữ khác, không biết rồi ai sẽ trở thành chủ nhân của nơi này.
Mùa thu hiu hắt, lòng người cũng vì vậy mà man mác buồn.
"Tiểu nương tử, cô gia tới rồi."
Tỳ nữ Tân Di tìm thấy nàng trên xích đu.
"Sao người lại ở đây? Nô tỳ tìm mãi mới thấy."
"Ngươi có thấy quen thuộc không?"
Nàng đột nhiên mở miệng, giọng rất nhẹ.
"... Dĩ nhiên là quen thuộc."
Tân Di sững sờ giây lát rồi đáp.
"Nô tỳ đã ở đây cùng người gần mười sáu năm, từng ngọn cỏ cành cây đều khắc sâu trong lòng."
Nói rồi, nàng ta quay đầu, nhìn qua ô cửa sổ bán nguyệt mở hé, bên trong là chiếc giường gỗ chạm trổ cùng tủ thấp cạnh giường.
"Trong tủ kia vẫn còn rất nhiều thư từ người từng viết và nhận, cả những món đồ chơi khi còn nhỏ cũng còn đó. Người có muốn vào xem lại không?"
"Không cần."
Nàng lắc đầu.
"Những thứ đã không mang theo khi xuất giá, có lẽ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Cứ để chúng nằm lại cùng năm tháng đi."
"Người sao vậy?... Khi nãy còn vui vẻ ăn uống lắm mà."
Tân Di nhận ra nàng có gì đó khác lạ.
"Ta cũng không biết."
Nàng cúi đầu, giọng trầm xuống.
"Chỉ là đi đến đây, đột nhiên không muốn rời đi nữa. Muốn ở lại thêm vài ngày."
"... Như vậy không hợp quy củ, lão gia và cô gia e rằng cũng không đồng ý."
"Vậy thôi vậy."
Nàng im lặng một lúc, ngước nhìn bầu trời đã tối sẫm.
"Đi thôi, đừng để chàng đợi lâu."
Nhưng Giang Hoài Chi đã đứng ở cửa viện từ lúc nào.
Hắn phất tay ra hiệu cho Tân Di lui xuống, chậm rãi bước đến phía sau nàng, nhẹ nhàng chỉnh lại áo choàng bị xộc xệch trên vai nàng.
"Ta thấy nàng mãi chưa ra, nên tự mình vào tìm."
Giọng hắn ôn hòa vang lên sau lưng.
"Sao vậy, không vui sao?"
"... Phu quân."
Nàng khẽ gọi, giọng nhỏ nhẹ.
"Không có gì, chỉ là khi trở lại chốn cũ, trong lòng dâng lên chút cảm khái mà thôi."
"Nếu muốn ở lại một đêm, vậy thì ở lại. Ta không để ý những chuyện này."
"Nhưng như thế không hay lắm. Tân Di nói đúng, chỉ có những nữ nhân bị bỏ rơi mới về nhà mẹ đẻ ngủ qua đêm."
"Nếu ta để tâm đến mấy điều tục lệ ấy, năm xưa đã không đích thân cướp nàng về."
Chiếc xích đu rộng rãi, Giang Hoài Chi thấy nàng không từ chối, liền vòng qua dây leo, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Năm đó vào viện của nàng, ta còn phải trèo tường đấy."
Nhắc lại chuyện xưa, nàng không nhịn được bật cười.
"Người luôn khắc cốt ghi tâm bốn chữ ‘Nhân Nghĩa Lễ Trí’ như chàng, hóa ra cũng biết trèo tường sao?"
"Vì yêu nàng, điều gì ta cũng có thể vứt bỏ."
Hắn bình thản thốt ra những lời này, như thể chỉ là một điều hiển nhiên.
"Ta vừa đi gặp tổ mẫu."
Nàng nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn.
"Trước khi đi, ta còn nghĩ nên kể chuyện gì cho bà nghe. Nhưng khi đến nơi, ta mới phát hiện ra, tổ mẫu đã không thể nói chuyện nữa."
"Nhưng bà vẫn nhận ra nàng."
"Ừm, bà biết là cháu gái nhỏ của bà đã tới."
Đôi mắt nàng lấp lánh ánh sáng.
"Bà vẫn nhìn ta, vẫn nắm tay ta không buông…"
Nói đến đây, giọng nàng nghẹn ngào.
"Đừng khóc."
Giang Hoài Chi ôm nàng vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
"Mỗi người chỉ có thể đồng hành cùng chúng ta một đoạn đường. Chỉ cần trong đoạn đường ấy, nàng và tổ mẫu đều hạnh phúc, vậy là đủ rồi."
"Ừm…"
Nàng khẽ thì thầm.
"Giống như lá thu vậy, từng chiếc từng chiếc rơi xuống, những người bên cạnh chúng ta rồi cũng sẽ lần lượt rời đi."
"Dữu Nhi."
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng chạm trán vào trán nàng.
"Chớ lo lắng muộn phiền như vậy, trân trọng từng ngày trôi qua là đủ, nàng đã tận tâm với tất cả mọi người rồi."
"Nếu vậy, phu quân sẽ bầu bạn cùng ta đến cuối cùng chứ?"
"Sẽ."
Giọng hắn vừa dịu dàng vừa kiên định.
"Thuở sống nằm cùng giường, chết nằm cùng huyệt, nàng sẽ không cô đơn."
Mũi nàng chợt cay cay, nước mắt tức thì như chuỗi ngọc đứt dây, lăn dài xuống má.
Gió thu lạnh lẽo.
Làn gió mang theo hơi sương khẽ lướt qua da, để lại cảm giác đau rát nơi gò má nhỏ nhắn.
Những lời của hắn quả thực không sai.
Dẫu có không cam lòng, dẫu có luyến tiếc, những điều này nàng cũng phải học cách chấp nhận, phải sắp xếp chu toàn cho từng người bên cạnh, rồi cuối cùng chính nàng cũng sẽ hòa vào cát bụi.
Đó là số phận của mỗi con người.
Nàng đã rất hạnh phúc rồi.
Ít nhất trong những năm tháng còn sống, nàng chưa từng phải vì miếng ăn manh áo mà lo toan vất vả, nàng nên thấy mãn nguyện.
Ít nhất, trong từng khoảnh khắc còn được nhìn ngắm thế gian này, nàng đã được yêu thương bởi biết bao người.
Thế là đủ.
Cũng là thỏa mãn rồi.
Nàng cứ thế vùi mình trong vòng tay chàng thật lâu, thật lâu, đến khi vầng trăng tròn trên cao đã len qua cả chục tầng mây, những vì tinh tú trên bầu trời lóe lên rồi vụt tắt, vụt tắt rồi lại lóe lên, nàng mới chậm rãi cựa mình, lay động thân thể đã tê cứng.
"..."
Cảm nhận được cử động khẽ khàng ấy, hắn lên tiếng.
"Ta còn tưởng nàng ngủ mất rồi cơ."
"... Không có, chỉ là đang nghĩ ngợi thôi."
Nàng lau khô nước mắt, vươn vai thật dài.
"Ta ổn rồi, chàng đừng lo nữa!"
Giang Hoài Chi nghiêng người, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên.
"Nàng muốn phu quân cùng nàng làm gì nào?"
Hắn không tiếp tục nhắc lại chuyện cũ, cố gắng giúp nàng phân tán sự chú ý.
"Ta cũng không biết nữa..."
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ.
"Chúng ta về nhà đi?"
"Không ở lại đây nghỉ một đêm sao?"
"Không ở nữa, nơi này đã lâu không có người ở, đến cả nha hoàn cũng không còn, lúc nãy chàng không thấy Tân Di định thắp nến cũng không được sao, chắc hẳn là nến cũ quá rồi, đi lấy nến mới ở kho cũng phiền phức lắm."
"Tiểu nha đầu này."
Chàng bật cười.
"Nằm trong lòng ta mà vẫn chú ý từng động tĩnh xung quanh, không bỏ sót gì."
"Ta đâu có điếc đâu…"
Ánh mắt nàng dừng lại trên mái ngói đen sẫm ngay ngắn của viện nhỏ, chợt nảy ra một ý nghĩ.
"Ta không muốn đi cổng chính nữa."
Nàng kiễng chân, mắt long lanh.
"Chi bằng chúng ta trèo tường ra ngoài đi."
"?"
Hắn thoáng ngạc nhiên.
"Ta là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng, nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng."
Hắn nghiêm túc sửa lại.
"Vậy nên, ta thấy không cần phải trèo tường."
"Hửm?"
Nàng chớp chớp mắt, ra vẻ ngây thơ.
"Đêm đã muộn, cha mẹ đều đã yên giấc, ta không muốn đi cửa lớn đâu."
"... Nếu ta nhớ không lầm, từ viện của phụ thân nàng đến cổng lớn vẫn còn một đoạn khá xa."
"Ta không quan tâm."
Nàng khẽ hừ một tiếng.
"Hôm nay ta cứ muốn trèo tường đó!"
...
Thật là bướng bỉnh.
Nhưng biết sao được, hắn lại thích sự bướng bỉnh vì được nuông chiều ấy của nàng.
Giang Hoài Chi thở dài, ánh mắt lướt qua vài tảng đá trong viện.
"Phu nhân đại nhân của ta, đây là ba người cùng trèo tường đấy."
Tân Di lập tức phụ họa bằng một khuôn mặt khổ sở.
"Vậy thì Tân Di lên trước!"
Tiểu nương tử lập tức ra lệnh dứt khoát.
...
Ôi tiểu thư của ta, tiểu tổ tông của ta ơi.
Nhưng phận làm nô tỳ thì có thể làm gì khác? Nàng ta đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng chọn được hai tảng đá có độ cao tương đương, chồng lên nhau tạo một bậc thang nhỏ. Thử đạp lên một chút, quả nhiên vừa tầm với tới mái ngói.
May mắn thay, nàng ta cũng cao.
Nhưng tiểu nương tử thì lại không được như thế.
Nàng kiễng chân hết mức, hai tay nhỏ bé chỉ vừa chạm tới mép ngói. Tân Di trên tường lo nàng ngã, vội vàng cúi người đón lấy. Giang Hoài Chi cũng bước nhanh tới hai bước, vòng tay ôm lấy eo nàng, nhấc bổng lên.
Người bên dưới đỡ, kẻ bên trên kéo, phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc tiểu nương tử đã ngồi vững trên đầu tường, thích thú vỗ tay giục chàng.
"Phu quân mau lên nào!"
Giọng nàng vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
"Chỉ còn chàng thôi đấy!"
"... Được rồi."
Bức tường thấp này đối với Giang Hoài Chi mà nói chẳng phải là trở ngại gì. Chàng chỉ tiện tay bám một cái đã nhẹ nhàng ngồi lên. Dưới đất vẫn còn hai tảng đá chồng lên nhau chưa ai dọn dẹp, chàng đưa chân đạp nhẹ một cái, hất viên đá trên cùng trở lại vị trí cũ.
"Nhưng còn tảng đá này... phải làm sao đây?"
Hắn ngập ngừng hỏi.
"Đợi lần sau ta về phủ Thừa tướng, tiện đường đem nó trả vào góc viện là được mà!"
Tiểu nương tử nhìn con đường vắng vẻ bên kia tường, ánh mắt sáng rực đầy háo hức.
"Không sao đâu!"
...
Hắn có linh cảm rằng sáng mai khi nha hoàn đến quét dọn, nhất định sẽ phát hiện điều bất thường rồi tự động thu dọn mất thôi.
Giang Hoài Chi còn chưa kịp ngước lên nhìn nàng, chỉ vừa liếc sang đã thấy một bóng dáng nhỏ bé thoáng qua tầm mắt. Tiểu nương tử bỗng nhiên từ trên đầu tường nhảy xuống!
"Dữu Nhi!"
Hắn bỗng cảm thấy tim mình như lỡ mất một nhịp, không kịp nghĩ ngợi gì đã lập tức nhảy xuống theo nàng.
"Hì hì, lợi hại không?"
Tiểu nương tử dường như không mảy may cảm thấy nguy hiểm, loạng choạng vài bước khi chạm đất rồi lại phấn khởi vỗ tay.
"Ta không cần các chàng giúp, tự mình nhảy xuống luôn đấy!"
Chưa kịp vui mừng được bao lâu, bỗng phía sau truyền đến một trận đau không sâu không cạn, nụ cười tươi rói trên mặt nàng tức thì cứng đờ.
"Nàng có biết như thế nguy hiểm hay không?"
Giang Hoài Chi quát khẽ, bàn tay to rộng giơ cao, rồi đáp xuống ngay mông nàng.
"Cao như vậy cũng dám trực tiếp nhảy xuống!"
"Ưm..."
Tiểu nương tử ấm ức rên khẽ, vội vã đưa tay ra sau xoa nhẹ.
"Phu quân, đừng đánh, đừng đánh nữa mà!"
Tân Di đứng bên cạnh, lấy tay che miệng bật cười.
Cuối cùng cũng có người trị được cái vị tiểu tổ tông này rồi.
"... Nàng làm liều cũng phải có chừng mực thôi chứ."
Bàn tay Giang Hoài Chi giơ lên lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ hạ xuống. Chàng thở dài, quỳ xuống bên chân nàng, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân nhỏ.
"Có đau không? Có bị trật chân không?"
"Không, không có!"
Tiểu nương tử vội vàng phủ nhận, nhân tiện nhảy nhót hai cái.
"Không nhảy nữa, không nhảy nữa, lần sau thật sự không nhảy nữa!"
"Ngoan."
Hắn dịu giọng căn dặn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi cùng nhau rời đi.
Gần đây Phù Dữu ngày nào cũng ở lại Giang phủ, Giang Hoài Chi nghĩa phủ đệ ở Nam Kinh kia chắc sẽ không cần dùng đến nữa. Trời ngày càng lạnh, từ trong cung đi ra, hắn về Giang phủ cũng gần hơn nhiều.
Nói là không ở, nhưng rốt cuộc cũng thuận theo mà ở lại, nghĩ mà thấy buồn cười.
Trên phố người thưa thớt, nhưng muôn nhà vẫn rực ánh đèn. Tiểu nương tử siết nhẹ lòng bàn tay rộng lớn và ấm áp kia, đưa mắt nhìn về phía trước.
"Bên kia là Đông Cung sao?"
Nàng hỏi.
"Nhìn không còn nguy nga tráng lệ như trước, suýt chút nữa là ta nhận không ra rồi."
"Đông Cung bỏ không, đương nhiên cũng không còn thắp nhiều đèn nữa."
Hắn cũng chậm rãi hồi tưởng.
"Trước đây quả thực là sáng rực cả một vùng. Chỗ tiểu viện ta ở, đêm xuống tắt đèn, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng xuyên qua rừng trúc."
"Từ khi Bệ hạ sinh ra, chàng đã dọn đến đó ở rồi sao?"
"Ừm."
Giang Hoài Chi gật đầu.
"Giang phủ đối với ta còn xa lạ, thậm chí còn không quen thuộc bằng Đông Cung... Vậy nên mấy năm đầu sau khi thành thân với nàng, ta thà chuyển đến một tiểu viện khác để ở một mình."
"Ta còn chưa từng đến đó lần nào."
Tiểu nương tử nghĩ ngợi.
"Không biết tiểu viện đó còn tồn tại không nhỉ?"
"Khó nói lắm."
Hắn khẽ bật cười.
"Cho dù nơi đó còn, những gì bên trong e rằng cũng đã bị Càn Cảnh đập phá hết rồi. Khi ấy, y vừa biết chuyện giữa ta và nàng, hận không thể phá hủy tất cả mọi thứ thuộc về ta."
"Khi đó y thật đáng sợ... Ta rất sợ bộ dạng ấy của y."
"Chỉ là do còn trẻ mà thôi."
Giang Hoài Chi hờ hững đáp.
"Muốn ghé thăm một chút không?"
"Hửm?"
Tiểu nương tử chưa kịp phản ứng.
"Vào được sao?"
"Nếu bây giờ không vào, đợi đến khi Thái tử chào đời, e rằng không còn cơ hội nữa."
Thị vệ giữ cửa đều nhận ra Giang Hoàng Chi, còn chưa đợi hắn rút ngọc bội bên hông ra, bọn họ đã vội vàng tránh sang hai bên nhường đường.
Bước trên con đường cung cấm quen thuộc, tiểu nương tử ngắm nhìn cỏ cây dưới ánh đèn vàng nhạt, lòng không khỏi cảm thán.
"Hồi đó, mỗi khi đến giờ Mão, chàng đã ở trong thư viện, còn ta ngày ngày đều chạy vội trên con đường này, sợ chậm trễ rồi bị chàng trách phạt."
"... Sao không dậy sớm thêm một khắc?"
Giang Hoài Chi mỉm cười.
"Ngay cả bữa sáng ta cũng chưa kịp ăn, mỗi khi đến giờ nghỉ ngơi đều chỉ biết ôm lấy mấy miếng bánh nhỏ mà cắn đó."
"Chàng đừng ghen, chuyện này Bệ hạ trước kia quả thực rất nghĩa khí!"
Tiểu nương tử gật đầu chắc nịch.
"Người biết ta không kịp ăn sáng, ngày nào cũng giấu bánh trong ngăn bàn cho ta, nếu không ta nhịn đói đến trưa thì thật sự chỉ còn là một tờ giấy mỏng thôi!"
"...?"
Giang Hoài Chi khẽ cau mày, thanh âm trầm xuống.
"Rõ ràng là ta đặt vào."
"Á?"
Nàng sững sờ.
"A... ta... ta đâu có biết!"
Nàng vội vàng chữa lại, hai tay che kín đôi tai nhỏ.
"Ta sai rồi, sai rồi, chàng đừng giận, đừng giận!"
"Năm đó, y chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, làm sao hiểu được cách quan tâm người khác?"
"Phải phải, y không hiểu gì hết!"
Lúc này cũng chẳng buồn để ý đến tội danh nghị luận hoàng thượng nữa, tiểu nương tử liên tục phụ họa.
"Y ngay cả tự mình dậy sớm cũng không nổi, thì đâu có dư hơi sức mà chuẩn bị bánh cho nàng?"
"Đúng thế, mỗi sáng ta đến, y còn ngủ gục trên bàn kia kìa!"
"Y..."
"Phải!"
"...!"
Giang Hoài Chi nghẹn lời.
"Được rồi được rồi, đừng giả vờ nữa, ta không ghen."
"Rõ ràng là chàng ghen mà."
Tiểu nương tử khe khẽ lầm bầm.
"Chàng cũng không chịu nói sớm, đến tận hôm nay ta mới biết những thứ ta ăn đó đều là của chàng chuẩn bị."
"Chuyện này mà cũng không đoán ra được sao?"
Lần hiếm hoi Giang Hoài Chi lộ vẻ bực bội.
"Ta ngốc mà!"
Nàng dứt khoát một câu chặn lại lời chàng.
"Vậy không phải là... Chàng để mắt đến thiếp trước sao?"
"Không phải."
Giang Hoài Chi phủ nhận.
"Thuở đó, chỉ là quan tâm học trò mà thôi."
"Vậy sao lại chỉ quan tâm một mình thiếp?"
"Lý Càn Cảnh có gì đáng để bận tâm?"
Giọng hắn hơi cao, khiến cung nhân cầm đèn tuần tra giật mình, vừa ngước lên thấy là Đế sư đại nhân, mới yên lòng tiếp tục đi tiếp.
"... Này, phu quân, chàng dọa người ta rồi kìa."
Tiểu nương tử nhẹ nhàng chọc chọc vào người chàng.
"..."
Giang Hoài Chi im lặng chốc lát, sau đó khẽ hừ một tiếng.
"Thật sự không ghen à."
Lần này đến lượt nàng bật cười, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, dù đã cố kìm nén nhưng vẫn lan xa trong con đường cung cấm vắng lặng.
"Không nói nữa, không nói nữa."
Nàng tung tăng bước lên phía trước.
"Phu quân đại nhân sắp bùng nổ rồi."
"..."
Giang Hoài Chi lặng lẽ siết tay, khẽ thở dài.
Nếu đã như vậy...
Thì đúng là hắn thích nàng trước thật rồi.
Là hắn trốn trong góc khuất mà dõi theo từng cử động của nàng, là hắn từng lạc trong ánh mắt trong veo như gương dưới tán cây lê của hành lang gấp khúc, cũng là hắn, khi nàng mạnh dạn bước tới một bước, lại bối rối lùi về phía sau, rồi chính hắn, trong tiếng mưa rơi rào rạt trong rừng trúc, tự chuốc mình một trận say khướt.
Sớm biết có ngày hôm nay...
Thì đã không làm tiên sinh của nàng.
Còn hơn mỗi ngày mỗi đêm đều bị đạo nghĩa dày vò, hết lần này đến lần khác đẩy nàng ra xa, khiến nàng buồn bã khôn nguôi.
Thư phòng nhỏ vẫn như xưa, từ sách khai tâm cho trẻ đến các tác phẩm danh gia đều xếp ngay ngắn trên giá.
Tiểu nương tử còn chưa đợi chàng thắp nến, đã vui vẻ ngồi xuống chỗ cũ của mình, tay chọc chọc, sờ sờ, như thể một lần nữa quay về những tháng ngày thiếu nữ.
"Tiên sinh."
Nàng cố tình gọi chàng một tiếng.
"Ừm."
Giang Hoài Chi mỉm cười đáp lại.
"Lại định nũng nịu gì đây? Hôm nay, bài tập này là nhất định phải kiểm tra đấy."
Trên mặt tiểu nương tử lập tức lộ ra một nụ cười ngây thơ đáng yêu, rực rỡ tựa ánh bình minh, soi thẳng vào tâm khảm chàng.
"Thật tốt biết bao."
Nàng đung đưa đôi chân nhỏ.
"Khoảng thời gian ấy của chúng ta."
"Đúng vậy."
Hắn cũng chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế chủ vị cao nhất.
"Ai mà ngờ được, nguyên tắc không cưới thê tử mà ta vốn muốn giữ trọn đời, lại bị một học trò mà ta không thể từ chối phá vỡ."
"Là sau khi ta xuất hiện, chàng mới nghĩ đến chuyện thành thân sao?"
"Tất nhiên rồi, ta vốn đã định sẵn sẽ cô độc cả đời, thế nhưng..."
Hắn khựng lại một chút.
"Sau khi gặp được nàng, ta lại cảm thấy, cùng nàng nắm tay đến bạc đầu, là mối duyên phận quý giá nhất trên thế gian, dù có vạn vàng cũng không đổi được."
Tiểu nương tử cười ngọt ngào, to gan tiến lên, nhẹ nhàng ngồi lên bàn sách nơi hắn vẫn thường giảng dạy.
"... Lại nghịch ngợm gì nữa đây?"
Ánh mắt hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều.
"Phu quân ôm một cái đi!"
"Ôm một cái đi nào."
Hắn giang tay ra, vừa vặn có thể ôm nàng vào trong lòng.
"Chỉ ôm thôi vẫn chưa đủ."
"Vậy còn muốn gì nữa?"
"Dữu Nhi tự mình nói đi chứ."
"Ai da, chàng...!"
"Hửm?"
"Muốn... muốn phu quân hôn một cái!"
Nụ hôn ấm áp, tràn đầy sủng nịnh nhẹ nhàng rơi xuống nơi trái tim nàng, khiến ánh trăng đêm nay cũng trở nên dịu dàng hơn gấp bội. Giây phút này, dường như thời gian ngừng trôi, chỉ còn lại hai người họ đắm chìm trong câu chuyện tình ngọt ngào của quá khứ.
Giang Hoài Chi vừa hôn nàng, vừa nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, buột miệng nói ra lời đã chất chứa trong lòng từ bao năm qua, những lời từng do dự không biết bao lần trong gian phòng này.
"Tiểu nương tử, gả cho ta, được không?"
"Được!"
Không còn tiếc nuối.
Chỉ có trọn vẹn viên mãn.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?