"Thì là đồ chơi của bé con đó."
Giang Oanh Nguyệt tay cầm một xấp văn thư ngay ngắn, vừa trêu ghẹo vừa bước vào.
"Hằng ngày con bé đều phải có đồ chơi ôm mới chịu được, chỉ cần sơ sẩy một chút là lại va đập sứt một góc, là lại đòi cái mới ngay."
"Thói quen này thật sự không tốt chút nào."
Thấy Giang Oanh Nguyệt bước vào, Phù tiểu nương tử cũng đứng dậy, mỉm cười đáp lời:
"Bị sứt một góc thôi, nhưng vẫn còn dùng được mà?"
"Đúng vậy, có mắng mỏ cũng vô ích, chỉ là bây giờ con bé đâu có hiểu được, chi bằng cứ để chơi tạm vậy."
Nhắc đến chuyện này, Oanh Nguyệt cũng có chút phiền lòng.
"May mà thứ con bé thích chơi không phải vàng bạc châu báu, nếu không, ta cũng không có bản lĩnh mà cung cấp cho con bé đâu."
Tiểu nương tử suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
"Thôi nào thôi nào, thứ trên tay ngươi là gì vậy? Trông có vẻ là đồ quan trọng đấy."
"Chỉ là vài bức thư gửi từ trường tư thục gửi về, phần lớn đều là lời cảm tạ theo kiểu quan chức khách khí với nhau. Nếu nhàn rỗi, đọc qua cũng thú vị, nên ta mang đến cho ngươi."
"Xem ra chuyện này làm cũng không uổng công nhỉ?"
"Tất nhiên rồi."
Giang Oanh Nguyệt dịu dàng đáp lại.
"Lần này ngươi đi xuống phía Nam cũng không phí công, được tận mắt chứng kiến nhiều thứ mà bình thường ở đế đô khó có thể thấy được."
"Vẫn là nên đi đây đi đó nhiều một chút mới tốt!"
Tiểu nương tử vui vẻ reo lên.
"Sang năm, phu quân còn nói sẽ xin một tháng nghỉ để xuống phương Nam ngắm hoa nữa đó. Ngươi có muốn đi cùng không?"
"Để sau hẵng tính."
Nàng ấy khẽ cười lắc đầu.
"Bây giờ con bé còn quá nhỏ, đợi thêm hai năm nữa rồi dẫn theo cũng chưa muộn."
"Vậy cũng được… Dưỡng dục trẻ con quả thực vất vả."
"Ta đã quá quen rồi, sau này có thể giúp ngươi trông nom con luôn, đảm bảo khiến ngươi hài lòng."
"Ai da… Đừng giục nữa! Thuận theo tự nhiên đi!"
Phù Dữu la lối bên này, Tân Di đứng bên cạnh không nhịn được che miệng cười.
"Nô tỳ chờ tiểu chủ tử đã lâu lắm rồi, phải nhờ Thất tiểu nương tử giục mãi mới có được đấy!"
"Trong đêm tân hôn ngươi bị hạ độc ảnh hưởng đến thân thể, dù có điều dưỡng nhiều năm cũng không dễ dàng gì. May mà Nhị ca không giống những nam nhân khác, tuyệt đối không vì chuyện này mà để ngươi chịu ấm ức."
"Cho dù không có bên phía Đại ca đã có hai đứa con, thì vẫn còn ngươi mà. Giang gia ắt sẽ có người kế nghiệp, phu quân ta thực sự không để tâm đến chuyện đó."
Phù tiểu nương tử cười rạng rỡ, nụ cười ấy ngọt ngào đến tận tâm can.
"Thực sự không có, thì con của ngươi không phải cũng là của ta sao?"
"Của ngươi là của ngươi hết, sau này cứ để con bé tử phụng dưỡng chúng ta lúc tuổi già đi!"
Giang Oanh Nguyệt lớn gan nói đùa, rồi mới giật mình che miệng.
"Ai da, sắp đến Tết rồi, nói mấy chuyện này không may mắn chút nào, phì phì phì."
"Có gì đâu, sinh lão bệnh tử là lẽ thường mà."
Tiểu nương tử lật qua danh sách lễ vật gửi đến phủ Thừa tướng.
"Hừm… Cũng nên về thăm cha mẹ rồi."
"Ngươi cứ đi đi, trong nhà đã có ta lo liệu."
Giang Oanh Nguyệt vội gom hết danh sách vào tay mình.
"Chuyện cũng đã qua lâu rồi, bây giờ ta ổn rồi, ngươi đừng mãi lo nghĩ cho ta nữa."
"He he, vậy thì cực khổ cho Oanh Nguyệt rồi!"
Nàng không chút do dự đứng bật dậy, kéo tay Tân Di giục.
"Đi thôi, đi thôi!"
Nàng nhìn chồng danh sách kia…
Càng nhìn càng thấy đau đầu!
-
Hôm nay phủ Thừa tướng náo nhiệt vô cùng, vừa mới đón Nhị nương tử vào cửa, bao lớn bao nhỏ trà quả, gà vịt còn chưa kịp sắp xếp xong, ngoài cổng đã truyền đến tin Phù tiểu nương tử cũng hồi phủ.
"Ngày lành gì đây?"
Mái tóc An Dương Trưởng Công chúa đã điểm bạc, tươi cười nghênh đón hết người này đến người khác.
"Trước đây thì không ai về cả, nay lại về cả lượt, mau bảo nhà bếp chuẩn bị thêm ít thịt cá tươi đi."
"Không cần đâu mẹ, ăn gì chẳng là ăn, cơm nhà vẫn là ngon nhất!"
Giọng Phù tiểu nương tử vẫn ngọt như ngày nào, ôm lấy mẹ mình, rồi lại nhào vào lòng Nhị tỷ.
"Nhị tỷ, lâu ngày không gặp!"
Nàng còn chưa dứt lời, bên cạnh đã có một bé con mập mạp, trắng trẻo đứng yên lặng.
Nàng nhéo nhéo má bé con, trêu ghẹo:
"Thật đáng yêu! Mau gọi. . ."
"Thôi Tranh, chào dì nhỏ đi nào." Phù Nhiêu mỉm cười tiếp lời.
"Đúng đúng. . . Ta lại quên mất!"
"Con chào dì nhỏ ạ!"
Nhóc con bập bẹ chào, không hề sợ người lạ chút nào.
"Con đã chào dì nhỏ rồi, con có thể đi chơi được chưa ạ?"
". . ."
Phù Nhiêu trầm mặc đôi chút.
"Đi đi, nhưng đừng có nghịch mấy cây gậy đó nữa, coi chừng lại tự làm đau mình."
Lời còn chưa dứt, bé con đã chạy đến gốc cây, nhặt lấy một nhánh khô, hí ha hí hửng múa may khắp nơi. Đám nha hoàn không dám ngăn cản, đành giả vờ né tránh, chọc cho nàng cười vang không ngớt.
". . . Không hổ là con nhà võ tướng."
Tiểu nương tử mắt tròn xoe nhìn bé con đang chơi đùa.
"Đứa bé nhà Oanh Nguyệt thì cầm nghiên mực, còn nhà chúng ta thì đã có phong thái vung đao múa kiếm rồi."
"Chứ còn gì nữa, toàn học theo phụ thân nó cả đấy."
Phù Nhiêu bất đắc dĩ thở dài.
"Biên cương Đại Tĩnh nay đã yên ổn, phụ thân nó cũng không cần thân chinh nữa, mỗi ngày chỉ đi thao luyện binh mã, về nhà vẫn chưa thỏa chí, đến cả nữ nhi cũng theo học được một hai chiêu, còn đâu dáng vẻ tiểu thư khuê các nữa."
"Nhị tỷ đừng để con bé nghe thấy, cái gì cũng là dáng vẻ khuê tú cả."
Tiểu nương tử ôm lấy cánh tay tỷ tỷ rồi kéo nàng ấy vào trong phòng, không để tỷ tỷ nhìn thêm nữa.
"Giống như Nhị tỷ trang nhã đoan trang, còn muội thì như khỉ con lười biếng, nhưng chúng ta vẫn là tốt nhất!"
"Chỉ là sợ con bé va vấp, làm mẫu thân khó tránh khỏi xót xa. . ."
"Ngã từ trên cây xuống cũng không đau lắm đâu, muội thử rồi, cam đoan không nói dối!"
"Muội đấy."
Phù Nhiêu phì cười, vội lấy một quả quýt nhỏ nhét vào miệng nàng.
"Mẫu thân còn đang ngồi kia, năm đó muội trèo cây rồi ngã chổng vó đã khiến bà ấy tức đến mức nào, giờ còn dám nhắc lại."
Trưởng Công chúa tựa mình trên tháp, đắp một chiếc chăn dày, khẽ cười trêu ghẹo:
"Dữu Nhi hồi nhỏ nghịch ngợm lắm lơ là xíu là bị con bé dọa sợ chết khiếp, nhất định phải có người trông chừng từng chút một mới được, ta không muốn sinh thêm đâu, cực thân lắm."
"Ai nha, mẹ này!"
Tiểu nương tử giậm chân hờn dỗi.
"Sao mẹ lại nói vậy!"
"Tuổi già rồi, lẽ ra phải kiêng kỵ chuyện sinh lão bệnh tử, nhưng sống càng lâu, lại càng thấy thông suốt."
Bà thở dài, làn da dù được chăm sóc kỹ lưỡng cũng không giấu được dấu vết năm tháng.
"Các con dù đã xuất giá, những ngày này cũng nên thường xuyên về nhà, tổ mẫu của các con. . . e là khó qua được mùa đông này."
Tiểu nương tử chấn động trong lòng.
"Sao lại. . ."
Nàng lẩm bẩm.
"Tổ mẫu vẫn luôn khỏe mạnh, ai ai cũng nói người sống lâu. . ."
"Sống lâu đến đâu cũng có giới hạn, năm nay qua sinh thần đã thấy rõ mệt mỏi rồi. . . Chuyện này cũng không thể cưỡng cầu."
Phù Dữu nghe vậy thì cúi đầu.
"Quả nhiên là vậy."
Nàng khẽ giọng đáp.
"Trước đây nghe tin Phù Kiều định thân, kén chọn mãi cuối cùng cũng quyết định được một người, khi ấy ta đã nghi ngờ rằng có liên quan đến tổ mẫu. Nay nghe mẫu thân nói, mới chắc chắn được."
"Ừm."
Trưởng Công chúa gật đầu.
"Nếu tổ mẫu không còn, kế tiếp sẽ là phân chia nhà. Không còn nhờ cậy danh vọng phủ Thừa tướng, người mà bọn họ có thể chọn cũng sẽ càng lúc càng kém. Quyết định gấp gáp thế này, ngược lại lại là hành động khôn ngoan."
"Con không muốn rời xa tổ mẫu."
Tiểu nương tử mắt đã đỏ hoe.
"Con chưa từng nghĩ đến chuyện này, chưa từng nghĩ những người bên cạnh một ngày nào đó sẽ rời xa con..."
"Được rồi, được rồi."
Thấy hai nữ nhi đều sắp khóc, Trưởng Công chúa vội vã xua tay trấn an.
"Những việc này đều là không thể tránh khỏi. Hiện tại tổ mẫu vẫn còn, các con hãy thường xuyên đến thăm nom, tận hiếu tận tình, bà nhất định sẽ rất vui."
"Vâng!"
Tiểu nương tử kiên quyết gật đầu.
"Con sẽ kể chuyện cho tổ mẫu nghe, tổ mẫu nhất định sẽ rất thích! Người xưa nay đều yêu thích những chuyện lạ lùng con kể."
"Kể chuyện về Nam Cảnh cũng được đấy."
Phù Nhiêu lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, khẽ nở nụ cười.
"Tiểu Dữu Tử nhà ta đi một chuyến, quả thực lập không ít công lao."
"Mọi người đều biết cả rồi sao? Truyền tin nhanh đến vậy ư?"
"Đương nhiên rồi. Hôm ấy phu quân tỷ hạ triều về lập tức kể lại với tỷ, Thánh Thượng cũng không gây khó dễ nhiều, ta đoán sự việc này ắt sẽ thành. Quả nhiên chưa được bao lâu, trên dưới kinh thành đều truyền khắp nơi, ngay cả những người kể chuyện cũng có kẻ bắt đầu diễn thuyết, thậm chí còn biến thành một giai thoại, nói rằng muội cùng Đế Sư đại nhân quyết định chuyện này trong căn phòng nhỏ nơi rừng sâu."
"Á?"
Tiểu nương tử lập tức kinh hãi đến mức không khép nổi miệng.
"Không đúng, làm sao bọn họ biết được? Trong phòng khi ấy chỉ có hai người bọn muội mà thôi!"
"Chuyện đó thì không rõ rồi."
Phù Nhiêu khẽ cười, trêu chọc.
"Chuyện tốt truyền ngàn dặm mà."
Không thể truyền ngàn dặm đâu!
Lúc ấy trong căn phòng nhỏ kia, thời gian bàn chuyện chính sự đếm không hết một bàn tay nữa.
Hầu hết thời gian... rõ ràng đều là dành làm chuyện xấu.
Làm đủ loại chuyện xấu.
Làm chuyện xấu ở bên vách suối nước nóng, bên tủ gỗ, bên cửa sổ, trong màn trướng...
Tiểu nương tử lập tức đỏ mặt đến tận mang tai, giữa tiết cuối thu mà phía sau lưng chợt đổ mồ hôi lạnh. Nàng ra sức nhớ lại, xem thử bên ngoài gian phòng khi ấy có kẻ nào dị thường hay không, có ai đang âm thầm theo dõi bọn họ hay chăng.
An Dương Trưởng Công chúa cũng bị bộ dáng của nàng làm cho bật cười.
"Chuyến đi tuần tra phía Nam này con cùng Giang Đế Sư ở lại trong căn nhà nhỏ trong rừng, là chuyện người người đều biết. Mấy vị tiên sinh kể chuyện chỉ cần thêm chút suy luận, không phải sẽ có ngay một câu chuyện đặc sắc sao?"
Bà thu lại những cảm xúc nặng nề, bông đùa nói.
"Sao lại nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ có điều gì không thể để người khác biết?"
"... Đương... đương nhiên là không có rồi!"
Tiểu nương tử lắp bắp.
"Nơi hai bọn con ở, sao có thể để người ngoài nhìn thấy được chứ?"
"Ồ——"
Bà như chợt bừng tỉnh.
"Bổn cung sắp có ngoại tôn rồi?"
"Không có chuyện đó!"
"Được rồi, được rồi."
Phù Nhiêu lên tiếng hòa giải.
"Chỉ là không biết có nên nói hay không, Thất nương tử Giang gia nay đã có tin vui, còn muội thì sao? Dẫu sao phu quân muội cũng là gia chủ của một tộc môn, chẳng lẽ thật sự để dòng dõi đoạn tuyệt hay sao?"
"Ừm... đang... đang cố gắng rồi."
Tiểu nương tử đỏ bừng vành tai, đáp lời mà giọng cứ vấp váp.
"Nhưng nhân duyên chưa đến, cũng đành chịu thôi mà."
"Tỷ có một cách, có muốn nghe không?"
"Không nghe, không nghe!"
Nàng xấu hổ đến mức không chịu nổi.
"Ai da, khi nào cha mới hồi phủ thế? Hai người cứ ta một câu ngươi một câu, toàn những lời không tiện để người ngoài nghe thấy!"
"Chắc cũng sắp rồi."
An Dương Trưởng Công chúa mỉm cười tiếp lời.
"Nếu không có chuyện gì, hẳn giờ cũng đến lúc hồi phủ. Hôm nay các con đều ở đây, cũng có thể khiến ông ấy vui vẻ một chút."
"Đừng để ông ấy vui vẻ quá, cao hứng rồi lại muốn uống rượu."
Tiểu nương tử bĩu môi.
"Rượu cũng không phải thứ tốt lành gì, uống làm gì cơ chứ."
"Ai ai cũng thích uống cả."
Phù Nhiêu bất đắc dĩ nói.
"Tướng công nhà ta cũng vậy, như phụ thân, hễ vui vẻ là lại thịt một miếng, rượu hai ly. Dù không có ai uống cùng, chàng vẫn có thể uống rất vui vẻ."
"Muội chưa từng thấy Tam Lang nhà muội uống rượu bao giờ, hình như chỉ có đêm tân hôn là nếm chút thôi. Cũng may, ta cũng không thích mùi rượu."
"Tướng công nhà muội là văn nhân, chuyện này xem như khá hơn hẳn. Đám võ phu suốt ngày múa thương lăn lộn, đối với bọn họ rượu không khác nào chất để làm nóng người."
"Ấy, nhưng không phải người ta nói văn nhân cũng thích uống rượu sao? Trong điển tích xưa cũng ghi chép vậy mà."
"Đó là những văn nhân không giữa được mình thôi."
Phù Nhiêu nói xong, ba mẹ con không hẹn mà cùng khẽ cười.
Vẫn là Nhị tỷ khéo ăn khéo nói, vòng vo một hồi không khác nào khen tướng công của mình.
Tiểu nương tử thầm nghĩ.
Chuyện làm chủ mẫu, vẫn phải học hỏi Nhị tỷ thêm nhiều, để tránh cứ lỡ miệng làm mất lòng người khác.
"Rượu gì cơ?"
Từ ngoài cửa truyền vào một tràng cười sảng khoái.
"Ai chà, các nữ nhi đều về rồi! Phu nhân, hôm nay nàng không được cấm ta uống rượu đâu đấy!"
"Cha!"
Tiểu nương tử vui vẻ gọi một tiếng, vội chạy tới.
"Hôm nay con làm chủ, không cho người uống đâu!"
"Con nhóc này."
Dù đã nhiều năm trôi qua, Phù Tòng Nam vẫn quen tay xoa nhẹ lên đầu nàng.
"Con còn định làm chủ cả mẫu thân con nữa chắc?"
Tiểu nương tử cười hì hì.
"Lúc cha rời cung có gặp tướng công của con không? Con đã sai người gửi lời rồi, nói rằng tối nay sẽ không về nhà dùng bữa."
"Nó biết rồi."
Phù Tòng Nam khẽ gật đầu.
"Nhà ta hiếm khi được đoàn tụ, hắn cũng không muốn quấy rầy. Chỉ nói rằng đợi tan tiệc, sẽ qua đón con về."
"Hay quá, hay quá!"
Tiểu nương tử hớn hở, níu lấy cánh tay Phù Tòng Nam.
"Cha thấy thế nào? Không làm Hoàng hậu cũng tốt lắm, có phải không?"
"Con đó."
Phù Tòng Nam bất đắc dĩ nhíu mày.
"Đế sư đại nhân đối xử tốt với con là điều ai ai cũng biết. Ngày trước, cha vốn không hài lòng, nhưng ngần ấy năm qua đi, con vẫn được hắn cưng chiều như thuở ban đầu. Cha thấy con hạnh phúc, từ lâu đã không còn bận lòng chuyện ấy nữa."
"Đúng vậy ạ! Phu quân con tốt với con lắm!"
Tiểu nương tử đầy kiêu hãnh, ngẩng mặt lên khoe khoang, bị Trưởng Công chúa véo má một cái thật mạnh.
"Giỏi khoe khoang nữa đi, đáng thương cho đại chất tử của mẹ, nhớ nhung chờ đợi con hơn mười năm trời, cuối cùng lại thành kẻ cô độc suốt đời."
"Không hợp thì không hợp thôi..."
Tiểu nương tử lầu bầu.
"Mới đây không phải lại mở một đợt tuyển phi nữa sao? Phủ ta hình như không đưa ai vào cung nhỉ?"
"Không có."
Phù Tòng Nam ngồi xuống ghế, thở một hơi dài.
"Phủ Thừa tướng chúng ta vì chuyện năm đó của con mà ít nhiều cũng đã kết thù oán với hoàng gia. Đời này không đưa nữ nhi trong nhà vào cung làm phi, đợi đến thế hệ sau hãy bàn tiếp."
"Vậy có vị cô nương nào trúng tuyển không?"
Phù Dữu tò mò hỏi.
"Có chứ, đều do Thái hậu nương nương định đoạt cả. Mọi nghi thức nhập cung đều đã hoàn tất, giờ đây bọn họ được phân về các cung điện khác nhau mà ở."
Ông hạ giọng, chậm rãi nói.
"Thánh thượng cũng là kẻ cố chấp. Dù thật sự lập con làm Hoàng hậu thì thế nào? Hậu cung vẫn phải nạp phi tần, ân sủng vẫn phải ban phát, khai chi tán diệp là trách nhiệm của Hoàng đế. Hoàng gia xưa nay nào có chuyện một đời chỉ có hai người."
"... Ừm, chắc là không bao lâu nữa, huynh ấy sẽ nghĩ thông thôi."
Tiểu nương tử ngẩn người, rồi gật đầu.
"Cũng phải có Thái tử, mới giữ vững được giang sơn xã tắc."
"Phải."
Phù Tòng Nam thở dài, nét mặt đầy lo lắng.
"Còn quá trẻ, ngồi lên ngôi vị kia rồi, tình ái chỉ là chuyện nhỏ bé nhất mà thôi."
"Thật đáng thương..."
Không hiểu sao, nàng chợt thấy xót xa, vô thức thốt lên.
"Không được nói bừa."
Phù Tòng Nam nghiêm giọng quát khẽ.
"Ra ngoài chớ nghị luận về thánh thượng, không có lợi cho con đâu."
"Con biết rồi cha."
"Được rồi, được rồi."
An Dương Trưởng Công chúa cũng xoa nhẹ mái tóc nàng.
"Nhà bếp chắc cũng đã dọn món xong, Thận Viễn đâu? Sai người gọi nó đến dùng bữa chung đi."
"Bên phía Lễ bộ còn chút việc, ta bảo nó lo xong hẵng về, khỏi cần đợi."
Phù Tòng Nam quay sang bảo Phù Dữu.
"Đi gọi đại tẩu con tới đi."
"Dạ rõ!"
Tiểu nương tử quen thuộc từng ngóc ngách trong phủ, nhắm mắt cũng có thể đi được, động tác lại nhanh thoăn thoắt. Món ăn còn chưa dọn đủ, nàng đã kéo được đại tẩu tới.
Màn trướng vừa vén lên, bọn nha hoàn còn chưa kịp hành lễ, nàng đã nhấn người xuống ghế, rồi tham lam hít hà một hơi.
"Thơm quá!"
Nàng khoa trương kêu lên.
"Đêm nay ta phải ăn thêm hai bát cơm nữa!"
"Con đó, ngày nào cũng như chưa được ăn no vậy."
Phù Đại phu nhân trêu ghẹo.
"Ăn nhiều thế mà không thấy muội béo lên chút nào, đạo lý ở đâu chứ."
"Là do số mệnh tốt đó!"
Tiểu nương tử cười khanh khách, khiến Phù Nhiêu không nhịn được mà khẽ đấm lên vai nàng.
"Lại sắp đến lúc chuẩn bị đồ Tết rồi. A Nhiêu thì ta yên tâm, còn Dữu Nhi có thể xử lý ổn thỏa không?"
Trưởng Công chúa gắp cho nàng một miếng cá mềm mịn, ôn tồn hỏi.
"Mẹ và tỷ tỷ, đại tẩu đều là quản lý nhà cửa quan rồi. Nếu có chỗ nào không ổn, con nhớ về hỏi, đừng để người ngoài cười chê."
"Chắc là không vấn đề gì đâu ạ. Trước nay đều là Oanh Nguyệt quản việc trong nhà, con cũng mới tập tành từ năm ngoái, đến năm nay thì hầu như đã có thể tự mình xử lý rồi. Mẹ cứ yên tâm!"
Nàng bị miếng cá nóng bỏng làm tê lưỡi, nói năng không rõ ràng.
"Ăn chậm một chút."
Trưởng Công chúa khẽ gật đầu.
"Đáng lẽ nên như vậy từ lâu rồi. Con là chủ mẫu của Giang gia, tuy rằng con và Thất nương tử Giang gia thân thiết, nhưng nàng ấy có thể là trợ thủ đắc lực của con, chứ không thể vượt quyền. Nếu truyền ra ngoài, e rằng sẽ bị dị nghị."
"Mẹ à, có gì đâu mà lo lắng. Oanh Nguyệt đâu phải xuất giá, vốn dĩ việc trong nhà là hai người chúng con cùng bàn bạc, ai quản nhiều hay ít cũng cần so đo."
Tiểu nương tử phản bác.
"Mẹ cũng đừng nghĩ Oanh Nguyệt không tốt. Nàng ấy rất giỏi giang, lại luôn quan tâm đến con. Con chưa từng cảm thấy nàng ấy vượt quá bổn phận, ngược lại còn phải cảm ơn nàng ấy vì đã giúp con nhàn nhã đôi chút."
"Được rồi, được rồi."
Trưởng Công chúa nói:
"Là mẹ nghĩ nhiều, chỉ cần con cảm thấy thoải mái là được. Hai đứa cũng cùng nhau lớn lên, nương tựa lẫn nhau cũng tốt."
"Phải ạ!"
Tiểu nương tử tươi cười rạng rỡ, đứng dậy nâng chén trà, ngọt ngào cất tiếng.
"Khó có dịp cùng nhị tỷ trở về, Dữu Nhi kính cha, mẹ, đại tẩu và Nhị tỷ một chén!"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?