🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 58: Chương 58

Xuân đi thu đến, hàng cây phong ven đường Đế Kinh đều nhuộm một màu đỏ rực tựa ráng chiều. Lúc này, đường kim cuối cùng trên bộ giá y của nàng ấy cũng vừa hạ xuống.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ấy vẫn muốn tự tay thêu nên bộ xiêm y này. Câu chuyện mà thuở bé nàng từng lén mộng tưởng nay đã trở thành sự thực. Đến khi ngón tay khẽ chạm lên đôi uyên ương tinh xảo trên vải, nàng vẫn không dám tin đây là thật.

Thì ra ngoài kia, nơi xa xôi rộng lớn hơn, còn có biết bao câu chuyện nàng ấy chưa từng nghe qua. Nàng ấy có thể cả đời ngồi dưới gốc cây, lặng lẽ nghe A Hoán kể chuyện, hoặc cũng có thể cùng huynh ấy tự mình đi khắp chốn để nhìn ngắm thế gian.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, nàng ấy không kìm được mà lấy tay che miệng, lén lút cười thành tiếng.

"Lại đang lén vui chuyện gì thế?"

Phù tiểu nương tử vừa hái được một ít hoa quế, vừa cười vừa trêu chọc Giang Oanh Nguyệt.

"Ngươi thành thân rồi, cũng là phu nhân Giang gia, danh phận hai ta chẳng phải giống nhau rồi sao?"

"Vậy ta thay Giang phu nhân tính toán sổ sách, có phải là danh chính ngôn thuận không?"

Giang Oanh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng.

"Hay là Giang phu nhân của chúng ta muốn đích thân kiểm kê chi tiêu tháng này?"

"Ta không xem đâu! Trước đây trong nhà cũng dạy ta mấy thứ này, nhưng cứ nhìn sổ sách một lát là ta lại muốn đi gặp Chu Công rồi."

Phủ tiểu nương tử cẩn thận tách từng nhánh hoa quế nhỏ, chậm rãi nghiền thành vụn, vừa làm vừa cười nói:

"Ngươi cứ xem đi, ta còn được rảnh rang nữa kìa."

"Ngươi định làm bánh hoa quế à?"

"Đúng vậy! Giờ tay nghề ta không tệ đâu nhé, chút nữa làm xong, cái đầu tiên cho ngươi nếm thử!"

"Nói rồi đấy nhé, không được nuốt lời! Không được lén mang cho Nhị ca ta!"

Giang Oanh Nguyệt cẩn thận gấp bộ giá y, đặt ngay ngắn vào trong hòm, sau đó thần thần bí bí ghé sát lại, trong mắt thấp thoáng nét ngượng ngùng.

"Tiểu Dữu Tử, ta... ta muốn hỏi chút chuyện."

"Hửm?"

Tiểu nương tử bận rộn làm bánh, lơ đãng đáp lời.

"Thành thân... là thế nào vậy?"

"Thì là có người trùm khăn voan đỏ lên đầu ngươi, rồi ngươi chẳng nhìn thấy gì nữa. Bên ngoài ai nói gì thì cứ làm theo là được!"

Phù Dữu như thể tìm được cơ hội thể hiện, lập tức thao thao bất tuyệt:

"Khăn voan đỏ lắm, cơ bản là ngoài bàn chân mình ra, thì không nhìn thấy gì hết trơn á. Lúc vào nhà, có người dắt đi, sau đó hô ba lạy, rồi một mình chờ tân lang vào động phòng. Hình như chẳng còn gì nữa đâu."

"Vậy... sau đó thì sao?"

Giang Oanh Nguyệt ngượng ngùng hỏi tới.

"Đêm tân hôn...?"

"Ách..."

Tiểu nương tử ngại ngùng vén tóc.

"Ta trúng độc mất rồi."

"..."

Giang Oanh Nguyệt im lặng hồi lâu.

"Hình như đúng vậy thật."

"Không sao cả, đoán chừng cũng chẳng cần chúng ta làm gì đâu... Ta thấy A Hoán nhà ngươi nhất định hiểu rõ."

"Lời này của ngươi... có phải nên hiểu là Nhị ca ta đến giờ vẫn chưa động vào ngươi không?"

Phù tiểu nương tử suýt nữa nhảy bật khỏi ghế đá.

"Không phải đâu, Oanh Nguyệt!"

Nàng trợn tròn mắt, vẻ mặt như gặp quỷ.

"Từ khi nào mà ngươi nói chuyện thẳng thắn thế?"

"Chúng ta nói chuyện với nhau, có gì phải quanh co?"

Giang Oanh Nguyệt cảnh giác nhìn quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng trách:

"Ngươi đừng có lớn tiếng như thế."

"Nhưng ngươi cũng nói thẳng quá rồi đấy!"

Mặt Phù Dữu đỏ bừng, lại ngồi trở lại.

"Ta không dám lắm, sau đó cũng không đề cập nữa. Nhị ca ngươi chắc là nghĩ ta không để tâm, nên cũng không ép buộc."

"Thế hai người ngày nào cũng ngủ chung một chỗ, ca ca thật sự không có chút ý tứ nào về chuyện đó sao?"

"Ta không rõ lắm, phần lớn thời gian chàng bận rộn chính sự, lúc về ta đã ngủ rồi."

Tiểu nương tử nghiêm túc trả lời như đang trả lời đề thi.

"Có khi về sớm thì cùng nhau nằm xuống, nhưng chưa được bao lâu chàng lại tự ôm chăn sang chỗ khác. Ta buồn ngủ lắm, cũng không hỏi lý do."

"..."

Giang Oanh Nguyệt có chút cạn lời.

"Sao ta cảm giác... ta đến tìm quân sư, mà cuối cùng lại thành quân sư rồi?"

"Ngươi cũng hiểu chuyện này sao?"

Phù Dữu chớp chớp đôi mắt.

"Những điều này đều do tỷ tỷ trong nhà truyền dạy, trước khi thành thân, ta cũng được ma ma trong cung chỉ bảo tường tận. Nhưng ngươi không có ma ma dạy dỗ, bên trên cũng không có tỷ tỷ, vậy sao lại biết được?"

"Ta... Ta hỏi vú nuôi của ta, nhưng bà ấy cũng chỉ nói sơ qua, không giảng tường tận. Bởi vậy, ta mới tới tìm ngươi đây."

"Hay là... đêm nay ta về thử nghiệm giúp ngươi một lần?"

"?"

Giang Oanh Nguyệt mở to hai mắt.

"Tiểu Dữu Tử, kết giao bằng hữu như ngươi, quả thực không uổng phí!"

"Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi còn thực sự muốn ta thử à?"

"Thế thì có làm sao! Ngươi đã thành thân bao lâu rồi, thử một chút cũng không phạm pháp đâu!"

"Giang Oanh Nguyệt, ta hoài nghi hình tượng tiểu thư đoan trang thục nhã của ngươi vốn dĩ chỉ là giả vờ!"

"Chỉ cần ngươi dám thử, ta dám thừa nhận là giả!"

"Ta, ta, ta..."

Tiểu nương tử vội vàng ôm hết đồ vật giã hoa quế trên bàn vào trong lòng.

"Ta không thèm chơi với ngươi nữa!"

"Ta cầu xin ngươi mà, Tiểu Dữu Tử."

Giang Oanh Nguyệt từ phía sau ôm chặt lấy nàng, giọng nũng nịu khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.

"Ta sẽ làm cho ngươi một nghìn chiếc bánh hoa hồng, mười nghìn đĩa kim sơn tô lạc, ngươi muốn ăn gì ta đều mua cho ngươi, chỉ một lần thôi mà."

"Ngươi!"

Nàng thẹn quá hóa giận, dậm chân liên hồi.

"Bản thân ngươi mấy ngày nữa là thành thân rồi, sao không tự mình thử?"

"Phải có sự chuẩn bị tâm lý trước chứ!"

Giang gia Thất nương tử kiên quyết không chịu tha người bằng hữu duy nhất này.

"Xin ngươi đấy, Tiểu Dữu Tử, cầu xin ngươi..."

"Được rồi, được rồi..."

Nàng hoàn toàn bó tay.

"Ta cố gắng vậy."

"Hay quá hay quá!"

Đôi mắt hạnh trong veo của đối phương bỗng chốc sáng rực.

"Ngày mai ta chờ ngươi đó!"

"..."

Cái gì chứ.

Chờ nàng làm cái gì?!

-

Phù Dữu ra ngoài vốn không thích có người theo hầu. Nàng thấy sắc trời còn sớm, ung dung dạo bước trở về phủ. Khi ngang qua một góc phố, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, lại rẽ sang bên phải.

Lúc nàng về thăm nhà mẹ đẻ, Nhị tỷ đã bí mật kéo nàng sang một bên, dặn dò rằng nếu có thời gian thì nên dạo qua con hẻm Phúc vài lần, nơi đó có một cửa tiệm đáng để ghé thăm.

— Dĩ nhiên, sau đó nàng đã quẳng lời dặn dò kia ra sau đầu.

Bởi vì nàng luôn có cảm giác nơi đó không phải chỗ đàng hoàng.

Thế nhưng, lòng hiếu kỳ của tiểu nương tử cuối cùng vẫn thắng thế.

Nhị tỷ từng nói, cửa tiệm kia không mấy nổi bật. Nàng đứng tại chỗ xoay người mấy vòng, mới phát hiện ra một cánh cửa nhỏ, len lỏi bước vào trong.

Sau cánh cửa là một không gian trống trải. Người trong tiệm nghe thấy động tĩnh liền bước ra đón, vừa thấy một vị cô nương ăn vận xinh đẹp, lập tức nở nụ cười tươi như hoa.

"Phu nhân giá lâm, xin mời đi lối này."

Chủ quán là một nữ nhân trông khoảng ba mươi, dáng đi uyển chuyển, khéo léo dẫn nàng vào gian trong.

"Chúng ta thân là nữ nhi, sống trên đời này không dễ dàng. Lắm lúc, lòng dạ của phu quân cũng khó giữ vững, bởi vậy cần phải có chút thủ đoạn khéo léo."

"..."

Tiểu nương tử nhìn đống váy áo diễm lệ đầy phòng, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

"Nơi này... là tiệm bán y phục sao?"

"Y phục thì dĩ nhiên là có, nhưng nếu phu nhân muốn thứ khác, cũng không hề thiếu đâu."

Chủ quán che miệng cười duyên.

"Những cánh hoa mơ cùng sữa tắm này, hay bình đào hoa kiều lộ dùng sau khi tắm, nếu thích thì cứ mang về một ít."

"Nhưng mà... ta cảm thấy váy ở đây vải vóc ít quá, chẳng lẽ là keo kiệt nguyên liệu sao?"

Phù Dữu đôi mắt trong veo thuần khiết.

"Những thứ này... sao có thể mặc ra ngoài dạo chơi được chứ?"

"Ôi chao, ngốc ơi là ngốc! Những thứ này không phải để mặc ra ngoài đâu."

Chủ quán nhịn không được trêu ghẹo.

"Ngươi cứ nói muốn làm gì đi, bạc đủ là tỷ tỷ đây sẽ giúp ngươi hiến kế."

"Thì là... Ừm..."

Hai gò má nàng đỏ bừng, vành tai cũng nóng ran.

"Thành thân đã lâu, nhưng vẫn chưa..."

Lời nói đứt quãng, nhưng nữ nhân kia lập tức hiểu ngay, thoăn thoắt gói cho nàng một túi đầy đồ.

Tiểu nương tử ngây ngốc nhận lấy, lúc trả tiền còn có chút ngờ vực.

"Thật sự được chứ?"

"Đảm bảo lần sau còn muốn đến nữa! Cứ yên tâm mà dùng đi!"

...

Đã là nơi Nhị tỷ giới thiệu, chắc là... đáng tin nhỉ?

-

Trời vừa sẫm lại đôi phần, Giang Hoài Chi lập tức từ biệt hoàng cung, vội vã gọi xe ngựa, hối hả trở về phủ.

Trong phủ có thư đưa tới, nói rằng Dữu Nhi có chuyện tìm hắn, khiến hắn không dám chậm trễ dù chỉ một khắc. Vừa bước qua cổng, hắn lập tức đi thẳng tới viện của mình, thì đã trông thấy nha hoàn Tân Di đứng sững tại chỗ, sắc mặt có chút quái lạ.

"..."

Tân Di cứng người, cúi chào một lễ.

"Cô gia."

"Dữu Nhi có chuyện gì sao?"

Hắn vội vàng hỏi.

"Không... không có... chỉ là nhớ ngài thôi!"

Tân Di cắn môi, lúng túng hành lễ thêm một lần, sau đó quay đầu chạy mất.

...

Không có chuyện gì thì tốt.

Hóa ra là tiểu phu nhân nhà hắn muốn quấn quýt bên hắn đây mà.

Giang Hoài Chi nhẹ nhõm hẳn, khẽ đẩy cửa bước vào.

"Dữu Nhi?"

Không ai đáp lời.

Chỉ có hương thơm trong phòng khác hẳn với ngày thường. Bình thường chỉ phảng phất mùi trúc thanh nhã, hôm nay lại thoảng một hương rượu hoa dìu dịu, lại như có hơi nồng, khiến hắn bất giác nhíu mày.

Nặng quá... dường như chỉ cần ngửi thôi cũng khiến hắn lâng lâng theo.

Giang Hoài Chi bước qua bức bình phong thêu sơn thủy, vén tấm rèm kim tuyến, đảo mắt nhìn qua ghế trúc, lại nhìn đến giường, vẫn không thấy Dữu Nhi của hắn đâu.

"Dữu Nhi, nàng ở đó không?"

Giọng trong trẻo dễ nghe của hắn lại vang lên lần nữa.

Tiểu nương tử trốn phía sau cánh cửa phòng tắm nhỏ bên trong, căng thẳng đến mức siết chặt tay để lấy dũng khí.

"Ta... ta ở đây..."

Nàng khẽ cất lời, nhẹ tựa hơi thở. Nhưng vẫn đủ để hắn nghe thấy, tiếng bước chân càng lúc càng gần.

"Nàng lại muốn nghịch gì đây?"

Khóe mắt Giang Hoài Chi thấp thoáng ý cười, khẽ nhướng mày, chậm rãi đi tới.

"Vẫn là trò trốn tìm à?"

Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, hắn đã đứng lặng tại chỗ, không thể nói thêm một lời nào nữa.

Tiểu nương tử trước mắt tựa hồ nước thu, đôi má hây hây ngượng ngùng, cánh môi anh đào mím chặt, thấp thoáng run rẩy. Y phục trên người nàng có thể nói là vô cùng đơn bạc, chiếc váy thêu uyên ương màu hồng nhạt cũng khó mà che đi làn da trắng nõn, đôi chân trần tinh tế cứ thế phơi bày dưới ánh đèn, đứng trên nền đá lưu ly. Cả người nàng tựa như vừa mới bước ra từ làn nước ấm.

Hắn tiến gần thêm chút nữa, hương rượu hoa quyến rũ kia càng thêm nồng, khiến đầu óc hắn choáng váng, suýt nữa đứng không vững.

"Nàng..."

Giang Hoài Chi phải mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Đang nghịch ngợm cái gì vậy..."

Rõ ràng lúc bước vào hắn đã uống trà, vậy mà chỉ trong phút chốc, lại cảm giác như bản thân đang lạc giữa sa mạc khô cằn, môi khô đến nứt nẻ.

"Như vậy không đẹp sao, phu quân?"

Nàng cất giọng ngọt ngào như mật, mang theo nét ngây thơ vô tư, nhưng từng chữ thốt ra lại mềm mại đến nỗi lòng người phải rung động.

"Tất nhiên là đẹp rồi."

Hắn cưỡng ép bản thân quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào nàng, cả người nóng bừng lên trông thấy.

"Thế... thế sao chàng không nhìn ta?"

Bàn chân trắng nõn khẽ chạm đất, nàng e thẹn bước đến. Nàng ngoan ngoãn ôm chặt lấy hắn, đây là cách nàng chào đón hắn mỗi ngày khi hắn đi làm về.

"Ta nhớ chàng lắm, phu quân."

Cơ thể mềm mại thơm ngát trong vòng tay, Giang Hoài Chi nhất thời cứng đờ cả người, không thể thốt ra bất kỳ câu nào.

"Nàng có biết, làm như vậy là dễ bị bắt nạt lắm không?"

"Hửm?"

Tiểu nương tử giọng mềm như tơ, rúc vào bờ vai hắn, để mặc cho bàn tay hắn dần trở nên không an phận, ngao du khắp nơi trên người mình.

"Nhưng nếu là phu quân... thì không gọi là bắt nạt đâu."

"Dữu Nhi, chúng ta thành thân bao lâu rồi?"

Hắn vụng về hỏi.

"Ta gả cho chàng khi xuân đào nở rộ, nay thu đến lá phong đã đỏ, cũng là lúc có thể hái lựu làm món ăn vặt rồi."

Nàng căng thẳng trả lời, thân mình khẽ run, mà không hề hay biết dáng vẻ này lại càng mê hoặc lòng người hơn.

"Nàng chờ ta một chút, được không?"

Giang Hoài Chi đưa tay, tháo cây trâm vàng chạm vân mây phượng trên tóc nàng, tận mắt nhìn mái tóc đen huyền buông rơi như thác.

"Phu quân vừa từ bên ngoài về, chưa sạch sẽ."

"Vậy... ta ra ngoài đợi chàng nhé."

"Được."

Nàng rời khỏi vòng tay hắn, tim đập mạnh đến mức tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy gương mặt nóng ran, từng bước từng bước lùi ra ngoài.

Rèm thêu kim tuyến bị vén lên, nàng ngoan ngoãn chui vào chăn, lặng lẽ lắng nghe tiếng nước chảy vội vã từ gian trong, trong lòng vừa sợ hãi, vừa mong đợi.

Quả nhiên, cửa tiệm mà Nhị tỷ giới thiệu cực kỳ uy tín. Nàng chỉ đơn thuần ôm hắn một cái, mà dường như hắn đã có chút... không thể kiềm chế.

Có lẽ chính là đêm nay rồi.

Nhưng liệu có đau lắm không...

Nàng miên man suy nghĩ, nhớ lại những lời giáo huấn tỉ mỉ của ma ma trong cung, xấu hổ đến mức nhéo tai mình. Lại nghĩ đến dáng vẻ thanh tâm quả dục, luôn kiềm chế bản thân của Giang Hoài Chi thường ngày, cũng có chút an lòng hơn.

Nhưng Giang Hoài Chi không để nàng có nhiều thời gian để tưởng tượng.

Dáng vẻ đó của nàng, hắn nào có kiên nhẫn ngâm mình tận nửa canh giờ trong hồ nước ấm.

Chỉ trong khoảnh khắc nàng vẫn còn đang thất thần, rèm giường đã bị buông xuống, thân ảnh cao lớn lặng lẽ tiến lại gần.

"Dữu Nhi."

Nàng giật bắn người.

"Phu, phu quân..."

Nàng chưa từng thấy hắn như thế này bao giờ.

Đôi mắt kia, tựa như tinh tú giữa trời đêm, nay lại như bị ngọn lửa vô tận thiêu đốt, toàn bộ con ngươi hóa thành sắc đỏ tươi, tựa hồ chỉ trong giây lát sẽ coi nàng trở thành củi mới chặt, một mồi lửa sẽ thiêu rụi hoàn toàn.

"Nàng muốn như vậy sao."

Giang Hoài Chi không hề cho nàng thời gian để sợ hãi, hắn khàn giọng nói, rồi không chút do dự cúi xuống hôn nàng.

Nụ hôn ấy cuốn theo ngọn sóng nhiệt cuồn cuộn tràn tới, ngay cả đầu lưỡi cũng dây dưa không rời, khiến nàng như rơi vào đáy biển sâu thẳm, càng vùng vẫy chỉ càng chìm đắm, dù có lúc thoáng tỉnh táo, cũng chỉ là trong giây lát ngắn ngủi.

Bản năng khiến đôi tay nhỏ bé mềm mại của nàng vươn lên, vòng qua cổ hắn, tưởng rằng có thể nương nhờ một chút, nào ngờ thế tấn công của hắn càng thêm mãnh liệt, làm nàng chẳng thể phân biệt trời còn sáng hay đã tối.

"Dữu Nhi ngoan nào."

Bên tai là thanh âm dịu dàng nhưng cũng nóng bỏng của hắn.

Nàng không rõ hắn đang nói gì, chỉ là trong khoảnh khắc đó, nàng không nhịn được mà bật ra tiếng nức nở, trước mắt chỉ còn là một màn choáng váng mông lung.

Trên tấm chăn cùng màu với rèm lụa dần dần loang màu đỏ tươi, nàng vô thức níu lấy mép chăn, không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt lăn dài hai bên má.

"Ưm..."

Hắn thật là hung dữ.

Nàng nghĩ, cứ thế này nàng sẽ mất mạng mất thôi, nhưng hắn lại không hề có ý định dừng lại, ngược lại, khi nàng vừa kịp thích ứng, hắn càng như mất kiểm soát, điên cuồng chiếm đoạt nàng.

Thanh tâm quả dục? Khắc kỷ giữ lễ? Ai dám đánh giá hắn như thế, nàng nhất định bắt kẻ đó bồi thường tổn thất!

"Dữu Nhi, ta thật sự... rất yêu nàng."

Hắn thì thầm.

Bên ngoài, Tân Di nghe mà kinh hồn bạt vía, vội vàng sai người đi đun nước, nhưng chính nàng ta cũng không có kinh nghiệm, đưa vào một thùng nước ấm rồi, một lúc lâu sau lại phải chuẩn bị thêm một thùng nữa.

Cứ thế bận rộn cả một đêm, nàng ta phải tự mình ra hậu viện, đốt đủ bốn thùng nước lớn mới chịu thôi.

Trời vừa hửng sáng, Tân Di rã rời ngã phịch xuống hành lang, dựa vào cột mà th* d*c.

Nàng ta thật sự muốn quỳ lạy tiểu nương tử nhà mình.

Làm ơn đi phu nhân, người đừng dấn thân vào mấy con đường tà đạo này nữa!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...