Trời chưa vào hạ, đêm vẫn còn vương chút se lạnh. Giang Hoài Chi nằm trên nền gỗ mà không trải đệm, lập tức cảm thấy sau lưng rét buốt.
Hắn nghiêng người, ánh mắt lặng lẽ hướng về bóng dáng nhỏ nhắn sau tấm màn giường, cuối cùng vẫn cất tiếng dò hỏi:
“Dữu Nhi, còn giận sao?”
Không có hồi đáp.
“Ta sai rồi, ta không nên vô duyên vô cớ ghen tuông như vậy.”
Hắn chậm rãi nhận lỗi, giọng nói trầm ấm.
“Cũng đã khuya rồi, nàng nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai ta ra cửa sẽ cố gắng đi thật nhẹ, sau khi hạ triều sẽ sớm trở về với nàng. Ta sẽ điều hai nha hoàn từ viện của Nguyệt Nhi sang hầu hạ, có chuyện gì cứ gọi bọn họ là được.”
Từng lời, từng câu đều cẩn thận dặn dò.
“Tỉnh dậy thì dùng chút cháo nóng, rồi uống thuốc. Nếu thấy đắng, đợi phu quân mang chút đường về, cùng nàng uống.”
“...”
Người trong chăn cuối cùng cũng có chút động tĩnh.
Phù Dữu khẽ hừ một tiếng, dường như vẫn chưa hết giận.
“Không phải ngày mai muốn dẫn ta vào cung sao?”
“Không đi nữa.”
Thấy nàng đáp lời, tảng đá trong lòng Giang Hoài Chi cũng theo đó rơi xuống.
“Một mình ta cũng có thể đi xin sắc phong, chỉ là trong những tình huống như vậy, các vị quan chức đều sẽ dẫn phu nhân nhà mình theo cùng, ta không muốn nàng chịu thiệt thòi nên mới muốn đưa nàng đi cùng.”
“Nếu các phu nhân khác đều theo phu quân vào cung, mà chàng lại đi một mình, chẳng phải rất mất mặt sao?”
“...”
Hắn dường như không nghĩ đến điều này.
“Không sao, chẳng ai để ý đến chuyện đó, ta cũng không bận tâm lời người khác.”
“... Thôi được rồi, ta sẽ đi cùng chàng.”
Giọng nàng mềm mại, thoảng như hơi thở từ trong gối truyền ra.
“Tránh cho chàng lại đánh nhau với Lý Càn Cảnh.”
“Vậy thì tốt.”
Hắn đè xuống cơn ghen vừa chớm dâng.
“Sáng mai hạ triều, ta đến đón nàng... Vào cung, nhớ gọi là Bệ Hạ.”
“Biết rồi.”
Tiểu nương tử vẫn còn giận, giọng điệu sắc bén.
“Ta không gọi hắn là Bệ Hạ cũng đâu có bị chém đầu, chỉ là có người nào đó không chịu nổi cách xưng hô ấy thôi.”
“... Dữu Nhi.”
Tiếng thở dài của Giang Hoài Chi vang lên dưới giường.
“Ta thực sự biết sai rồi, đừng cố tình chọc tức ta nữa.”
“Chọc chàng thì sao nào?”
Nàng lại hừ một tiếng, kéo chăn đắp kín người.
“Ta buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi.”
Vừa dứt lời, Giang Hoài Chi không nặng không nhẹ mà hắt hơi một cái.
Lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn như vậy, vội đưa tay che miệng mới miễn cưỡng nhịn được tiếng cười.
“... Phu quân lên giường ngủ nhé, được không?”
“Không được.”
Nàng từ chối dứt khoát.
“Lúc nãy chàng hôn ta đau lắm, ta phải phạt chàng.”
“Phu nhân tốt nhất, làm sao nhẫn tâm để ta chịu khổ trên nền đất lạnh lẽo?”
Hắn tỏ vẻ đáng thương, lần hiếm hoi cầu xin tha thứ.
“Thực sự không dám nữa, phu nhân tha cho ta lần này đi.”
“Không được! Tẩu tẩu dặn dò ta rồi, nam nhân phải phạt cho nặng vào, có vậy mới nhớ lâu!”
Tiểu nương tử từ trong chăn vươn ra một bàn tay ngọc nhỏ nhắn, kéo tấm màn giường thêu lan màu kim nhạt xuống thật kín.
“Ngủ rồi!”
“...”
Giang Hoài Chi bất lực, nhưng khóe môi lại không nhịn được mà cong lên.
Thật đáng yêu.
Sao lời của ai nàng cũng nghe theo, chỉ riêng hắn thì không?
Đang mải suy nghĩ, bỗng một cơn gió lạnh bất chợt tràn vào, lách qua khe hở chưa đóng kín của cửa sổ hoa văn hình thoi. Gió lượn lờ vài vòng trong phòng, rồi không chút sai lệch mà len thẳng vào tận xương cốt của hắn.
...
Lạnh quá.
Nhưng tiểu nương tử trên giường đã sớm chìm vào giấc mộng ngọt ngào, hơi thở đều đặn, thỉnh thoảng còn khe khẽ ngân nga đôi tiếng, nghe vào lòng lại càng thêm mềm mại.
Chẳng lẽ hắn lại nhân lúc nàng say ngủ, lén lút trèo lên giường?
Hắn đường đường là Đế sư của một nước, chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ trở thành trò cười thiên hạ hay sao?
Gió đêm lại nổi lên, cái lạnh mỗi lúc một thấm vào da thịt, so với trước còn rét buốt hơn vài phần.
...
Cười thì cười đi!
Hắn rón rén bước đến, nhẹ nhàng vén màn giường, nhưng vừa nhìn vào thì lập tức sững người ——
Tiểu nương tử kia, vì phòng ngừa hắn lẻn lên giường, thế mà lại tự mình ngủ ở mép ngoài!
Hắn vóc dáng cao lớn thế này, nếu muốn trèo qua nàng mà vào trong, làm sao có thể không đánh thức nàng chứ?
Giang Hoài Chi đành cam chịu, buông tay xuống, thở dài.
Thôi vậy…
Đêm nay vẫn là ngủ dưới đất thôi!
Sáng hôm sau, Lý Càn Cảnh như thường lệ ngồi trên long ỷ, gương mặt lạnh nhạt. Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền thấy được quầng thâm dưới mắt vị Đế sư của mình.
Y hất cằm, nhướng mày hỏi:
“Không ngủ đủ à?”
“Trời trở lạnh, có chút cảm lạnh.”
Bị hỏi ngay trước mặt quần thần văn võ thế này, Giang Hoài Chi cũng có chút cạn lời.
“Tạ bệ hạ quan tâm.”
“Chẳng lẽ là ngươi chọc giận Tiểu Dữu Tử rồi bị đuổi khỏi phòng?”
Lý Càn Cảnh rõ ràng không có ý định buông tha hắn.
“Tính tình muội ấy trước giờ vẫn luôn như vậy.”
“...”
Giang Hoài Chi âm thầm nghiến răng.
“Bệ hạ, thay vì bận tâm chuyện nhà của thần, chi bằng nghĩ xem, hậu vị đã bỏ trống bấy lâu, có nên sớm quyết định hay chăng?”
Lời vừa dứt, đám lão thần vốn đã sốt ruột chuyện đại hôn lập tức nhao nhao tiếp lời.
"Đế sư lo lắng cũng có lý, từ cổ chí kim vẫn luôn nói nước một ngày không thể một ngày không có vua, hậu cung cũng không thể một ngày không có chủ. Bệ hạ không lập hậu cũng không nạp phi, như thế chỉ e rằng nền móng Đại Tĩnh sẽ không vững!"
"Bệ hạ, danh sách các tiểu thư danh môn thế gia đã được trình lên từ lâu, xin người sớm quyết định!"
Các đại thần mỗi người một câu, khiến lời lẽ tựa như biến y thành tội nhân của giang sơn, là mối họa của Đại Tĩnh. Nói đến mức sắc mặt vốn chẳng mấy tốt của Lý Càn Cảnh càng thêm trầm xuống.
Y vốn chỉ định thăm dò xem Tiểu Dữu Tử sống thế nào, cho dù y có gửi thư bao lần cũng không nhận được hồi âm. Nếu Giang Hoài Chi dám bắt nạt nàng, dù có phải liều mạng, y cũng phải đấu đến cùng.
Kết quả thì sao? Người kia chẳng những không nói gì, lại còn cố tình khơi đúng chuyện y không muốn nhắc tới. Vì sao y chậm chạp không lập hậu, chẳng lẽ đám triều thần này không rõ hay sao?
Bởi trong lòng hắn, đã không còn chỗ cho ai khác!
Nghe mãi phát chán, Lý Càn Cảnh đập mạnh xuống long ỷ.
— Thật lòng mà nói thì đau đấy, nhưng y vẫn kiềm chế vẻ mặt không đổi sắc.
"Chẳng lẽ các ngươi ngày nào cũng không có việc gì khác để tấu trình, chỉ biết bám riết lấy chuyện của trẫm hay sao? Nếu thật sự nhàn rỗi đến vậy, trẫm thấy triều đình cũng không cần nhiều người như thế!"
Cả triều đình lập tức lặng ngắt như tờ. Dù biết y tuổi còn trẻ, căn cơ chưa vững, nhưng cũng không ai dám công khai đối đầu với Hoàng đế.
Rất nhanh, có người đứng ra hòa giải, tâu về tình hình biên cương gần đây.
Là Thôi Tướng quân.
Lý Càn Cảnh cũng không để tâm nghe xem hắn ta nói gì, chỉ vì biết thức thời, y liền ghi nhớ công lao của hắn ta.
Suốt nửa canh giờ, y toàn nghe những chuyện vụn vặt thời thái bình, dứt khoát phất tay kết thúc buổi triều nghị, vòng qua cửa sau của điện rời đi, quả quyết ăn bữa sáng của mình.
Thế nhưng vừa đưa muỗng cháo thịt nóng hổi vào miệng, Giang Hoài Chi đã xuất hiện, trên mặt treo nụ cười khiến y nhìn mà mất cả khẩu vị, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Lại chuyện gì nữa?"
Lý Càn Cảnh hậm hực nói.
"Trẫm đang ăn cháo."
"Vẫn là dậy muộn trước buổi triều, không kịp dùng điểm tâm rồi đi thượng triều sao?"
Người nọ vận quan phục màu kem nhạt, thong thả bước vào, phất tay ra hiệu cho lão thái giám lui xuống.
"Nói bao nhiêu lần rồi, phải dậy sớm nửa canh giờ."
"Lắm lời."
Thiếu niên bĩu môi.
"Trẫm phế ngươi đấy."
Giang Hoài Chi chỉ mỉm cười ôn hòa, hoàn toàn không xem lời đe dọa của y ra gì.
"Ăn xong rồi nói chuyện chứ?"
"Hừ, có việc gì?"
Lý Càn Cảnh khoanh chân ngồi trên tháp, nhai một miếng thịt, giọng nói có chút không rõ ràng.
"Muốn xin phong hào cho Dữu Nhi."
"Khụ khụ ——"
Thiếu niên suýt sặc, bát cháo thịt bỗng chốc chẳng còn ngon lành nữa.
"Không phải chứ, con người ngươi một ngày không làm chuyện thất đức thì không sống nổi à? Đó là Tiểu Dữu Tử của trẫm, ngươi còn dám đòi phong muội ấy làm Cáo Mệnh phu nhân sao?"
"Dữu Nhi vốn là phu nhân của thần."
Giang Hoài Chi nghe vậy, ánh mắt hơi trầm xuống.
"Người nên sớm lập hậu, đó mới là chính sự của người."
"Ngươi đang nhờ vả người khác mà có thái độ như vậy sao?"
Lý Càn Cảnh không ăn nổi nữa, đặt bát xuống, khoanh tay nhìn thẳng hắn.
"Làm sao trẫm biết được, muội ấy ở chỗ ngươi có bị ức h**p hay không… Cả đêm ngươi không ngủ, rốt cuộc là làm gì?"
"Cãi nhau."
Hắn thản nhiên đáp.
"Ngủ dưới đất, lạnh quá."
"Cái gì? Ngươi còn dám cãi nhau với muội ấy cơ à?"
Thiếu niên nghe vậy lập tức bùng nổ.
"Trẫm từ thuở nhỏ chưa từng lớn tiếng với muội ấy, ngươi là kẻ đến sau, sao dám làm thế?"
"Đã nói rồi, chỉ là lời qua tiếng lại mà thôi."
Giọng Giang Hoài Chi lạnh dần.
Vốn đã ghen ghét với sự hiện diện của thanh mai trúc mã ấy, nay nghe những lời này, hắn có cảm giác như bị cuốn vào cơn gió rét thấu xương nơi đỉnh núi tuyết phương Bắc, khiến máu trong người cũng lạnh theo.
Phải, hắn chỉ là kẻ đến sau, sao có thể sánh với mối giao tình mười mấy năm giữa bọn họ?
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, hắn đã cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Chỉ là lời qua tiếng lại cũng không được!"
Lý Càn Cảnh không nhận ra sắc mặt biến đổi của hắn, lại vỗ mạnh xuống bàn.
"Ngươi mà không biết chăm sóc muội ấy, trẫm có vô số cách để thay ngươi làm việc đó! Nói thẳng cho ngươi hay, ngôi vị Hoàng hậu vẫn để trống, là để chờ Tiểu Dữu Tử!"
Đây chẳng phải là muốn đoạt thê ngay trước mặt sao?
Hắn từng làm chuyện đó với người khác, giờ lại bị chính người khác giáng xuống đầu, lửa giận trong lòng không sao dập tắt được.
Nhẫn nhịn hồi lâu vẫn không thể kìm nén, hắn giật lấy quyển danh sách tuyển tú nữ đã đặt trên bàn từ lâu, ném mạnh xuống trước mặt đối phương.
"Đại lễ tuyển phi tuần sau, nhất định phải tổ chức!"
"Dựa vào cái gì?"
Thiếu niên thậm chí chẳng buồn liếc qua quyển danh sách ấy.
"Ngươi ép trẫm khắp nơi, chẳng lẽ không sợ có ngày trẫm đủ lông đủ cánh rồi, sẽ để ngươi nếm thử mùi vị ngục tù à?"
"Ngọt ngào như mật."
Giang Hoài Chi cười nhạt, giọng lạnh băng.
"Triều thần đều đang gây áp lực, người không chống đỡ nổi đâu."
"Xì, bọn họ đương nhiên gây áp lực, nhưng ngươi có tận mắt nhìn xem danh sách đó có bao nhiêu là con gái, muội muội của bọn họ không?"
Lý Càn Cảnh hất cằm về phía quyển danh sách.
"Thứ tự sắp xếp theo gia thế, thấp nhất cũng không dưới ngũ phẩm."
"Nếu người thích dân nữ, cũng không phải chuyện khó."
"Ngươi bị bệnh à?"
Y gắt lên.
"Sáng sớm đã đến gây sự, làm trẫm ăn chả thấy ngon nữa!"
Bực bội đến cực điểm, y không kìm được giọng, giọng nói gần như vang vọng khắp điện.
Đúng lúc ấy, một giọng nói trong trẻo vang lên từ cửa.
"Hai người... không phải lại cãi nhau nữa đấy chứ?"
Hai người cùng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một tiểu nương tử búi tóc cao, tay nhỏ nhắn nắm lấy chiếc vạt áo váy màu trắng điểm hoa phù dung thêu hồng nhạt, đôi mắt to tròn như nho chín, ngơ ngác nhìn vào trong.
Phía sau là Dư công công đang lo lắng, vừa vào cửa đã quỳ sụp xuống, khóc ròng.
"Nô tài vô năng, không ngăn được Giang phu nhân, mạo phạm thánh giá, xin Bệ hạ thứ tội!"
"Nàng muốn vào thì cứ vào, ai bảo ngươi cản?"
Lý Càn Cảnh phất tay, đứng dậy.
Đã nhiều ngày chưa gặp, ánh mắt y đầy vẻ vui mừng, nhưng khuôn mặt lại có chút không được tự nhiên.
"Không... Sao có thể cãi nhau được? Bọn ta... đang dùng bữa sáng."
"Dùng bữa sáng?"
Phù Dữu cũng vừa mới rời giường chưa lâu, bụng còn đói, nghe vậy thì đảo mắt nhìn quanh, rồi chú ý ngay đến bát cháo thịt thơm phức trên bàn.
"Vậy... cho muội một bát được không?"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?