🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 50: Chương 50

Hôm sau, trời vừa hửng sáng, cũng là ngày đại điển đăng cơ của Lý Càn Cảnh. Thế nhưng, với tư cách là Đế sư, Giang Hoài Chi lại không tham dự.

Tựa như từ sau khi tiên đế băng hà, những cơn sóng ngầm trong cung chưa một khắc nào yên ổn. Tiếng binh khí giao tranh tựa như tim bấc nến lớn, thắp sáng cả hoàng cung suốt một đêm dài. Khi bình minh ló rạng, ánh dương vừa lên chỉ đủ để chiếu rọi những bó đuốc đã cháy tàn cùng vô số thi thể ngổn ngang trên nền đất.

Lý Càn Cảnh là Thái tử chính thống, ngồi vững ở Đông Cung hơn mười năm, việc đăng cơ vốn là lẽ hiển nhiên. Chỉ là Nhị hoàng tử, kẻ nắm trong tay thế lực của ba phủ đại Tướng quân, trong lòng cũng có dã tâm. Gần đây lại được Thái phó khuyên nhủ, tưởng rằng đã có viện trợ, tất phải vùng lên tranh đoạt một phen trước khi trời sáng.

Chỉ là, khi nhìn gương mặt Nhị hoàng tử lúc bại trận, vẻ mặt không cam lòng cùng đầy oán hận, Giang Hoài Chi cũng có chút tiếc nuối.

Dù sao hắn cũng chỉ lợi dụng Nhị hoàng tử mà thôi.

Giờ đã có được Dữu Nhi, tất nhiên hắn phải để chính học trò của mình bước lên ngai vị kia.

Sau khi Phù Dữu tỉnh lại vẫn còn mơ màng, mắt chưa thể mở hẳn. Giang Hoài Chi vội vã ôm nàng lên xe ngựa, đưa thẳng về phủ, rồi gọi Giang Oanh Nguyệt và Giang Hoán đến chăm sóc nàng, khi ấy hắn mới yên tâm rời đi.

Nhưng khi chuyện đã xong xuôi, đại điển đăng cơ kia, hắn thực sự không còn tâm trí để tham dự.

Giữa tiếng chim hót lanh lảnh buổi sớm, hắn lê bước kéo theo thân thể mệt mỏi, cuối cùng cũng trở về, đẩy cửa phủ bước vào.

"Cô gia đã về."

Là Tân Di, nha hoàn hồi môn của Phù Dữu.

Hắn dường như vẫn chưa quen với cách xưng hô này, thoáng sững lại trong một khoảnh khắc.

"Ừm, Dữu Nhi thế nào rồi?"

"Tiểu nương tử đã tỉnh, Giang Thất nương tử đang đút cháo cho tiểu thư. Nô tỳ ra đây tìm ít than củi."

Tân Di cung kính trả lời, nhưng vì có chút mất tự nhiên mà giọng nói hơi ngập ngừng.

Nàng ta vốn không ngờ rằng hôn sự của tiểu nương tử lại có thể chuyển ngoặt một trăm tám mươi độ ngay trước khi bái đường. Cũng giống như việc nàng ta cứ đinh ninh rằng người sẽ đến đón dâu là Thái tử điện hạ, nhưng người nàng ta trông thấy lại là vị Đế sư bây giờ.

Nghe nói là Thánh chỉ tứ hôn, thân là nha hoàn hồi môn, nàng ta nào dám mở miệng hỏi han. Chỉ là, trước đây nàng ta chưa từng có thái độ tốt với vị cô gia này, thậm chí còn buông lời mỉa mai. Nay phải sống chung dưới một mái hiên, khó tránh khỏi ngượng ngùng.

"Vất vả rồi."

Giang Hoài Chi hờ hững gật đầu, tựa hồ đã đọc thấu suy nghĩ trong lòng nàng ta.

"Trước kia, Dữu Nhi được hứa hôn với Càn Cảnh, ngươi có thành kiến với ta cũng là lẽ thường tình. Nhưng giờ đây, không cần quá bận lòng về chuyện cũ đâu."

Hắn nhìn thấy nàng ta kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Trong phủ này không có nha hoàn hay bà tử, cũng chẳng có đầu bếp hay chưởng quản sổ sách. Nếu ngươi có thời gian, hãy cầm chút bạc, tìm vài người đáng tin cậy, sắp xếp mọi chuyện trong ngoài cho chu toàn. Dữu Nhi ở trước mặt ta thường hay khen ngươi, ta cũng tin tưởng ngươi."

"Nô tỳ..."

Tân Di nghe vậy mà suýt rơi lệ, trong lòng chợt ấm áp, lập tức nghiêm cẩn quỳ xuống hành lễ.

"Công tử lấy đức báo oán, khoan dung độ lượng, nô tỳ nhất định không phụ sự ủy thác của ngài."

Từ xưa, nha hoàn theo chủ tử xuất giá, thân phận trong nhà chồng luôn khó có thể nói thành lời, nói chẳng được mấy câu, sinh tử lại hoàn toàn phụ thuộc vào vinh sủng của chủ tử. Đâu có chuyện vừa bước chân vào cửa đã được giao cho vị trí chưởng sự nha hoàn?

Đối với những người thân phận thấp kém như nàng ta, chỉ mấy lời tin tưởng ấy, đã là ơn huệ to lớn tựa trời cao rồi.

"Đi đi."

Giang Hoài Chi khẽ dặn dò, sau đó vén bức rèm ấm mùa đông chưa kịp thay, bước vào căn phòng than lửa đang cháy rực.

Thấy hắn đến, Giang Oanh Nguyệt lập tức đứng dậy.

"Nhị ca."

"Vất vả cho muội rồi."

Hắn khẽ nhíu mày, ngồi xuống mép giường, kéo chăn đắp lại cho tiểu nương tử đang nằm nghỉ.

"Đã thấy dễ chịu hơn chưa?"

"Vẫn ổn..."

Phù Dữu yếu ớt lên tiếng, tinh thần vẫn chưa khá hơn là bao.

"Ta vừa mới uống xong bát cháo, dạ dày dễ chịu hơn nhiều rồi."

"Lát nữa vẫn phải uống thuốc."

Giang Oanh Nguyệt bên cạnh tiếp lời.

"Cháo là cháo ngọt, thuốc có đắng một chút cũng là lẽ thường, phải không?"

"Oanh Nguyệt, ngươi lại chê cười bộ dạng uống thuốc của ta!"

Tiểu nương tử lập tức nhăn nhó, ấm ức hừ khẽ một tiếng.

"Ngươi bắt nạt tẩu tẩu..."

Vừa dứt lời, hai huynh muội đều đỏ bừng mặt.

"Ngươi... Ngươi xấu lắm, Tiểu Dữu Tử thúi!"

Giang Oanh Nguyệt giậm chân.

"Ngươi làm gì thì làm, làm trưởng bối thì làm trưởng bối, sao lại còn bắt ta phải gọi lên chứ!"

"Ta có nói gì đâu!"

Tiểu nương tử lập tức ra vẻ vô tội, bĩu môi một cách đầy cố ý.

"Ngươi nghe nhầm rồi, ngươi nghe nhầm rồi."

Vẫn là cái thói hay cãi nhau.

Giang Hoài Chi khẽ bật cười, một đêm bôn ba vất vả dường như cũng nhờ mấy tiếng cười trong trẻo này mà tan biến đi không ít.

"Được rồi."

Hắn ôn nhu lên tiếng ngăn hai tiểu cô nương.

"Oanh Nguyệt, muội đi xem thuốc sắc xong chưa, sắc xong rồi thì mang vào cho tẩu tẩu."

"Nhị ca, huynh cũng xấu lắm!"

Giang Oanh Nguyệt thẹn thùng, làm nũng oán trách.

"Muội không muốn ở đây với hai người nữa, muội đi tìm A Hoán!"

Trong phòng chợt yên tĩnh lại, Giang Hoài Chi nhẹ nhàng vươn tay xoa đầu nàng, cúi người đặt một nụ hôn lên trán.

"Để nàng đợi lâu rồi, Dữu Nhi."

Thanh âm hắn trong trẻo, nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi.

"Phu quân về trễ rồi."

"Không đâu, ta biết chàng có chuyện quan trọng phải làm mà!"

Nhìn khuôn mặt hắn, tinh thần nàng mới phấn chấn được đôi chút.

"Chuyện ta trúng độc, Oanh Nguyệt đều kể cho ta rồi, ta cũng mới hay Liễu ma ma lại có địch ý lớn đến vậy..."

"Xưa nay nàng đơn thuần, làm sao phòng bị được ai."

Trong mắt hắn có chút áy náy.

"Ta một đời bôn ba đơn độc, cũng chẳng có mấy người đáng tin cậy. May mà còn có muội muội và nha hoàn của nàng, nếu không ta sẽ không dám để nàng lại một đêm."

"Ta thực sự không sao cả, phu... phu quân không cần lo lắng."

Vừa nói, mặt nàng lại đỏ bừng, vội vàng đánh trống lảng.

"Vậy là, Lý Càn Cảnh đăng cơ rồi sao?"

"Ừ."

Giang Hoài Chi gật đầu.

"Về sau gặp y, nàng phải gọi là Bệ hạ, không được tùy tiện gọi thẳng tên nữa, biết chưa hả?"

Ngoài lễ nghi quân thần tối thiểu, trong lòng hắn còn có chút ý đồ riêng.

Từng tiếng gọi "Bệ hạ" vang lên, từ nay về sau nàng và Càn Cảnh cũng coi như cách biệt hoàn toàn.

"Vâng!"

Tiểu nương tử ngoan ngoãn đáp.

"Vậy còn nhà họ Giang thì sao?"

"Quá nhiều chuyện, ta vẫn chưa kịp xử lý."

Hắn khẽ thở dài, chuyện cần phải xử lý mấy ngày nay cứ như tơ rối quấn chặt trong đầu, khó lòng gỡ ra.

"Gia chủ hiện tại vốn nên là ta, nhưng cũng chỉ kịp truyền tin nhờ mẫu thân tạm thời lo liệu. Còn về phụ thân và mấy huynh đệ kia... sau này bàn tiếp."

"Phu quân vất vả quá rồi."

Nàng mím môi, vành mắt hoe đỏ.

"Chàng cứ lo việc của mình đi, trong nhà có ta rồi. Chàng mà không lo liệu nhất định sẽ loạn thành một mớ cho mà xem!"

Giang Hoài Chi ngẩn ra hai giây, rồi mới kịp phản ứng lại lời nàng nói.

"Nàng lại nghịch rồi."

Hắn khẽ cong môi cười, giả vờ muốn chọc lét nàng.

"Suýt nữa đầu óc mụ mị, cũng không phát hiện ra nàng đang trêu ta."

"Phu quân cười rồi!"

Có hắn ở bên, tiểu nương tử dường như có thêm sức lực, đôi mắt to tròn, lấp lánh như hai hạt nho đen, đầy vẻ tinh nghịch.

"Dữu Nhi sẽ luôn ở bên chàng!"

"Ừ."

Hắn khẽ đáp, bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia.

"Những chuyện khác đều không quan trọng, quan trọng nhất là phải chăm sóc Dữu Nhi cho thật tốt."

Giang Oanh Nguyệt bưng bát thuốc bước vào, vừa vặn nghe thấy câu này, chua đến nỗi suýt ê răng.

"Trời ơi Nhị ca, thì ra huynh cũng biết nói mấy lời này à..."

Giang Hoài Chi lập tức im bặt, mặt cũng nóng bừng lên.

"Vào cửa cũng không biết gõ, ai nuông chiều muội thành ra thế này hả?"

"Ca ca nuông chiều muội, còn tẩu tẩu thì dạy hư muội!"

Nàng ấy cố ý trêu ghẹo, bọn họ khiến nàng ấy đỏ mặt cũng quyết không để hai người kia yên ổn.

"Oanh Nguyệt..."

Phù Dữu ra vẻ đáng thương, liên tục cầu xin tha thứ.

"Ta sai rồi! Ta sai rồi được chưa? Ngươi đừng xấu xa thế chứ, rõ ràng là đại gia khuê tú đoan trang nết na, sao bây giờ lại thành ra như vậy?"

"Đã nói rồi mà."

Gian Oanh Nguyệt đặt bát thuốc trước mặt nàng.

"Ai đó đã dạy hư ta, làm ta bị ca ca mắng. Phạt ngươi uống hết bát thuốc cực kỳ đắng này chỉ trong một hơi!"

"Sao ngươi biết nó cực kỳ đắng?"

"Vì ta nếm thử một chút rồi."

Giang Oanh Nguyệt hóm hỉnh đáp.

"Nếu không phải vì mấy năm nay học lễ nghi phép tắc thấm vào tận xương tủy, thật sự đã phun ra từ lâu rồi."

Phù Dữu nhân cơ hội ngả ra sau, tựa hẳn vào tường, ỉu xìu.

"Không uống, ta không uống đâu..."

"Lần nào cũng thế, hừ."

Giang Oanh Nguyệt dứt khoát đứng dậy, liếc nhìn ca ca mình.

"Ca ca nhanh dỗ dành tẩu tẩu đi. A Hoán vừa mang đồ cưới của tẩu từ Đông cung về rồi, ta đi giúp Tân Di sắp xếp một chút."

"Không cần."

"Không cần đâu!"

Hai giọng nói đồng thời cất lên, Giang Oanh Nguyệt đảo mắt nhìn qua ca ca và Tân Di vừa xuất hiện, đôi mày liễu xinh đẹp khẽ nhíu lại.

"Tại sao lại không cần?"

"Muội là muội muội của ta, đâu phải đến phủ để làm việc."

Giang Hoài Chi lên tiếng trước.

"Chăm sóc Dữu Nhi vốn đã làm phiền muội lắm rồi, mấy chuyện lặt vặt này hao tâm tổn sức, chờ khi nào nha hoàn đầy đủ rồi hẵng nói."

"Ca ca đừng khách khí với muội."

Giang Oanh Nguyệt khẽ cười dịu dàng, ánh mắt chợt lóe lên một tia ngượng ngùng.

"Chuyện của muội và A Hoán, chẳng phải cũng làm phiền ca ca sao..."

"Vậy ra muội đến đây để làm nũng với ta?"

Giang Hoài Chi bất đắc dĩ than.

"Thôi được thôi được, tùy muội vậy."

"Thật sự không cần đâu." Tân Di yếu ớt lên tiếng.

"Nô tỳ thật sự có thể tự mình thu xếp, hơn nữa... số của hồi môn kia nhiều vô cùng... Khoan đã! Ngươi làm gì mà khuân hết rương hòm đến đây thế này?"

Nàng ta vẫn luôn cho rằng Giang Hoán chỉ là một hộ vệ bình thường, thấy vậy suýt chút nữa nhảy dựng lên.

"Đem qua đây không phải sẽ thuận tiện hơn sao?"

Giang Hoán thấp giọng đáp, giọng điệu đầy vẻ khó hiểu.

"Tiểu thư nhà ta muốn kiểm tra, nào có chuyện nàng phải đích thân chạy ra hậu viện?"

"Nhưng cũng không thể chất đầy ngay trước cửa phòng tiểu nương tử đang dưỡng bệnh chứ!"

"Bên cạnh không phải còn một gian phòng sao?"

Giang Hoán tuyệt nhiên không nhượng bộ.

"Để ở phòng kế bên kiểm kê, vừa tránh cho tiểu thư nhà ta phải đi lại vất vả. Ngươi mới là người đang cản đường đấy, ta chỉ tạm để ở đây thôi."

"Chuyện của hồi môn, có gì bất ổn sao?"

Giang Hoài Chi nhận ra điểm khác thường, trầm giọng bước tới.

"Thiếu gia... không có gì..."

Tân Di trơ mắt nhìn hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh chiếc rương gỗ lê hoa, trên nắp có chạm hình uyên ương hí thủy.

Tất cả các rương trang sức, vàng bạc khác đều được làm từ đàn hương thượng hạng, duy chỉ có chiếc này là khác biệt rõ ràng, tất nhiên lập tức lọt vào mắt hắn.

Ngón tay thon dài dễ dàng mở khóa, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua những chiếc trâm ngọc cũ kỹ, bảng vẽ nhỏ cùng những bộ váy áo trẻ con đã nhuốm màu năm tháng. Sắc mặt Giang Hoài Chi dần trầm xuống.

"Chiếc trâm này là gì?"

"Bẩm cô gia, đây là lễ vật Thái tử điện hạ ban tặng cho tiểu thư vào sinh thần mười tuổi của người."

Tân Di dè dặt liếc nhìn hắn.

"Vậy còn bảng vẽ này?"

Không cần hỏi, bức tranh trên đó là hình một đôi thiếu niên nam nữ, vừa nhìn liền biết là ai. Mà nét vẽ rõ ràng là do chính hắn dạy mà thành.

"Thế còn bộ váy này?"

"Bẩm cô gia, đây là... là vào ngày sinh thần bảy tuổi của tiểu thư, Thái tử điện hạ đã sai người may hai bộ... hai bộ y phục tình nhân giống hệt nhau... Đây là bộ mà tiểu nương tử từng mặc."

"Còn bức thư này?"

"Bẩm cô gia, đây... là thư xin lỗi Thái tử điện hạ từng đích thân viết khi chọc giận tiểu nương tử... Ngài vẫn là đừng mở ra thì hơn..."

Những thứ phía sau cũng chẳng buồn lật xem nữa, nắp rương lê hoa bị hắn nặng nề đóng sầm lại. Giang Hoài Chi đứng dậy, sắc mặt lạnh băng như băng giá mùa đông.

"Còn kiểm kê gì nữa, ném hết đi."

"Dạ... Dạ! Nô tỳ lập tức đi làm!"

Tiêu rồi.

Rõ ràng đã bảo đừng có lục ra.

Giờ thì lại ghen rồi đấy!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...