Phù Dữu được dìu vào trong phòng tân hôn, khẽ ngồi lên giường hỷ mềm mại, nàng vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức trở nên căng thẳng.
Vậy là nàng có thể ngồi nghỉ ngơi đôi chút rồi đúng không?
Nhưng chỗ này là giường hỷ đó…
Những điều ma ma đã dạy trước khi thành thân vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí. Nàng chỉ mới thoáng nghĩ đến thôi mà gương mặt đã đỏ bừng xấu hổ, huống hồ lát nữa Lý Càn Cảnh bước vào, nàng phải đối diện với y thế nào đây?
Nếu nàng nói không muốn, y sẽ không ép buộc nàng đâu nhỉ?
Mặc dù nàng không yêu y, nhưng dù sao cũng là thanh mai trúc mã, phẩm hạnh của y, nàng vẫn có chút lòng tin.
Chỉ là, đã thành thân rồi, cho dù có trì hoãn thế nào, sớm muộn cũng không tránh được.
Huống chi, từ thuở bé vào cung, nàng từng nghe Hoàng hậu nương nương kể, khi các phi tần khác sinh hoàng tử trước, những ngày tháng của người chẳng hề dễ chịu, mãi đến khi sinh hạ Lý Càn Cảnh, chỗ đứng trong hậu cung của bà mới thực sự được vững chãi.
Vậy là… nàng cũng phải sinh con ư?
Y thực sự có một ngai vị để kế thừa.
Càng nghĩ, lòng nàng càng tuyệt vọng, uất ức đến mức nước mắt lã chã rơi xuống, thấm ướt một mảng lớn trên chiếc giá y bằng lụa được thêu tinh xảo.
Phải làm sao bây giờ…
Nàng vừa nhớ Giang Hoài Chi, lại vừa hận Giang Hoài Chi.
Rõ ràng nàng đã đợi hắn lâu như vậy, hắn rốt cuộc chạy đi đâu mất rồi? Sau này, mỗi ngày gặp mặt, khi nàng đến ngự thư phòng tìm Lý Càn Cảnh, liệu hắn còn dám đối diện với nàng không?
Khóc đến mệt mỏi, nàng tùy tiện đưa tay ra phía sau, tiện tay nhặt vài quả táo đỏ cùng lạc rang bên cạnh, miễn cưỡng lót dạ.
Cả ngày chưa ăn gì, nàng thực sự đói lả rồi.
Hơn nữa, không biết có phải do quá mệt hay không, nàng cứ cảm thấy lồng ngực nặng nề, hơi thở gấp gáp, càng ngồi lâu trong phòng, cơn khó chịu lại càng dâng lên, đến mức thỉnh thoảng còn có chút đau nhói.
Nàng cảm thấy là lạ.
Lẽ ra ma ma phải vào căn dặn đôi lời, sao đến giờ vẫn không có lấy một bóng người?
Đôi tay nhỏ bé của Phù Dữu khẽ động.
Chiếc khăn voan đỏ phủ trên đầu làm nàng cảm thấy ngột ngạt đến khó thở, nàng len lén đưa tay nắm lấy một góc, đang định kéo xuống, thì chợt nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Nàng hoảng hốt, vội vàng đặt hai tay chồng lên nhau, ngoan ngoãn đặt trước người.
Nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Lý Càn Cảnh, nàng thầm nghĩ.
Nàng không giết người, cũng chẳng thể tranh quyền đoạt vị, thứ duy nhất nàng có thể dùng để giành lấy điều mình muốn, chính là một tấm chân tình.
Giải quyết xong bọn bà tử và nha hoàn trông coi ngoài tân phòng, lại dặn dò Giang Hoán chuẩn bị xe ngựa, Giang Hoài Chi lúc này mới vội vã chạy đến, khẽ đẩy cánh cửa gỗ dày nặng ra.
Bệ hạ đã băng hà, đó là tin tức hắn vừa mới nhận được.
Thánh chỉ do chính tay hắn soạn thảo, lại được Bệ hạ ngự bút ngọc ấn, cũng đã được truyền đi khắp chốn giữa quan khách trong điện. Khi hắn thu xếp xong mọi việc bên ngoài, vội vã đến tìm Dữu Nhi, trong đại điện vẫn còn vang vọng tiếng người ồn ã.
Người đã khuất, chứng cứ cũng chẳng còn.
Ngày mai, toàn bộ kinh thành, từ những kẻ kể chuyện trong trà lâu đến dân chúng khắp chốn, đều sẽ nghe theo những lời hắn viết, mà truyền tụng một câu chuyện mới.
Mọi việc đều tốt đẹp, chỉ là... hắn đã để nàng đợi quá lâu.
Ánh mắt hắn lướt qua mấy vỏ lạc còn vương trên giường, khóe môi nhịn không được mà khẽ nhếch lên, bật ra một tiếng cười nhẹ.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, vừa nghe thấy tiếng động, nhịp thở bỗng khựng lại.
Thật… quen thuộc.
"Còn chưa đoán ra sao? Vẫn ngốc nghếch như vậy."
Giọng nói lành lạnh mà quen thuộc ấy vang lên bên tai, khiến đôi chân Phù Dữu chợt mềm nhũn, nàng run rẩy ngẩng đầu lên, không dám tin vào tai mình.
Dẫu trước mắt vẫn chỉ là một màn tối mờ ảo, nhưng lệ trong mắt nàng như cơn hồng thủy vỡ đê, khiến cả thế gian trước mặt trở nên nhòe đi.
Mọi nghi hoặc, mọi suy đoán trong lòng nàng, giây phút này rốt cuộc đã có lời giải. Cũng chính khoảnh khắc ấy, bức tường chắn nơi đáy tim nàng hoàn toàn sụp đổ, để muôn vàn vui sướng lẫn tủi hờn ào ạt tràn ra, hóa thành từng giọt lệ to, lăn dài khỏi khóe mắt.
Thật sự là hắn sao?
Người mà nàng gả cho, thật sự là hắn sao?
Nhưng… vì sao hắn đến muộn như vậy?
Nàng thật sự nghĩ rằng, chỉ cần qua đêm nay, nàng sẽ trở thành Thái tử phi trên danh nghĩa, từ nay không còn chút liên quan gì đến chàng nữa, thậm chí không thể có bất kỳ mối dây ràng buộc nào.
Nhưng hắn lại đến muộn như vậy.
Nàng vừa giận, lại vừa ấm ức.
Ánh sáng bỗng nhiên ùa đến, hương tuyết tùng nhàn nhạt cũng thay thế hoàn toàn bầu không khí ngột ngạt nơi đây. Đôi mắt đẫm lệ của nàng mơ hồ nhìn qua, trước mắt là một khuôn mặt tuấn tú, sáng như trăng, rực rỡ như sao.
Chiếc hỷ bào bằng gấm đỏ thẫm thêu kim long uốn lượn, phản chiếu rõ nét sự ôn nhu trong đôi mắt chàng. Đồng thời, sắc đỏ ấy cũng in bóng trong đáy mắt nàng, hóa thành niềm hân hoan lẫn ngượng ngùng không thể che giấu.
"Sao lại... là chàng?"
Tiểu nương tử vừa e thẹn vừa u oán, đôi hàng lệ nóng làm nhòe đi lớp trang điểm tinh xảo của tân nương, khiến nàng trông tựa như một trái lệ chi vừa được vớt ra từ dòng nước, làn da trắng mịn phớt hồng như cánh hoa mẫu đơn, mà mỗi nụ cười nhẹ lại hé ra một chiếc lúm đồng tiền duyên dáng.
"Là ta, từ đầu đến cuối đều là ta."
Giang Hoài Chi dịu dàng đáp, đưa tay vuốt lại từng sợi tóc đen ẩm ướt của nàng cho ngay ngắn.
"Từ khoảnh khắc tay nàng bị nắm lấy, người đó… luôn là ta."
"Sao chàng không nói gì?"
Nàng nghẹn ngào, tủi thân đến mức giọng nói cũng mang theo chút nức nở.
"Ta đoán là chàng, nhưng lại cảm thấy không thể nào… Ta cứ nghĩ, người bước vào sẽ là Lý Càn Cảnh..."
"Ta và hắn đã nói rõ rồi. Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ đến quấy rầy chúng ta nữa."
Chàng dịu dàng dỗ dành nàng.
"Đều là lỗi của ta. Vì muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, lại khiến nàng phải chịu ấm ức thế này."
"Ta… Ta không có ấm ức!"
Tiểu nương tử nghẹn ngào, nhưng kiên quyết không chịu thừa nhận.
"Ta là... ta là vui mừng!"
Nàng cẩn thận lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, dường như sợ làm nhòe lớp trang điểm tinh xảo. Thế nhưng, dù có kiềm chế thế nào, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nhào vào lòng hắn, giọng nghẹn ngào mà oán trách.
"Chàng sao giờ mới đến... Chàng đi đâu mất thế hả... hu hu..."
"Lúc ta biết hôn kỳ bị đẩy lên sớm, thực sự bị dọa đến hồn bay phách lạc."
Giang Hoài Chi nhẹ giọng kể lại từng chuyện đã trải qua, từng suy tính trong những ngày qua, không thiếu một chữ nào. Tiểu nương tử nghe đến trợn tròn mắt, trái tim không ngừng đập rộn ràng.
"Chàng lợi dụng Nhị hoàng tử?"
"Chàng uy h**p Lý Càn Cảnh?"
"Chàng còn giả truyền thánh chỉ nữa sao?!"
"Khụ khụ."
Hắn khẽ ho nhẹ, trên mặt thoáng hiện chút bối rối.
"Nhỏ giọng chút, cũng không cần câu nào cũng nhắc lại chứ."
"Chàng lợi hại thật đấy, tiên sinh!"
Thế nhưng tiểu nương tử chẳng những không thấy hắn có chút nào sai trái, ngược lại hai mắt sáng rực như sao, sùng bái nhìn hắn.
"Không hổ là người ta thích!"
…
Những tội danh này, tùy tiện lấy ra một cái cũng đủ để rơi đầu, thế nhưng nàng dường như chẳng bận tâm chút nào, trong lòng chỉ nghĩ đến việc ca ngợi hắn, tán thưởng hắn.
Thật đáng yêu.
Nàng sinh ra vốn nên giữ mãi sự ngây thơ đơn thuần này.
"Được rồi, đừng khóc nữa."
Giang Hoài Chi mạnh dạn đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng.
"Từ nay về sau, mỗi ngày nàng đều có thể gặp ta."
"Tốt quá!"
Tiểu nương tử nghịch ngợm dụi đầu vào ngực hắn.
"Vậy sau này, chúng ta sẽ ở phủ đệ bên phía Nam Kinh sao? Còn gần với Oanh Nguyệt nữa."
"Trước mắt cứ ở đó đi, ta không muốn sống trong cung. Nếu tìm được nơi nào tốt hơn, ta sẽ cùng nàng chọn lựa."
Hắn vô thức lướt nhẹ ngón tay trên lưng nàng, khiến nàng không khỏi cảm thấy tê dại, ngưa ngứa nơi đáy lòng.
"Lễ vật sính lễ cho Dữu Nhi, tuyệt đối không ít hơn của Càn Cảnh đâu. Đợi đến ngày nàng về thăm nhà, có thể tự mình kiểm kê xem thử."
Ngừng một lát, hắn lại nói tiếp.
"Còn về mấy sính lễ của Đông cung mà đưa đến viện của nàng... ta đã sai người trả lại toàn bộ rồi. Cái này thì không được tò mò đâu."
Tiểu nương tử "phụt" một tiếng, bật cười khúc khích.
"Tiên sinh lại ghen rồi sao?"
"… Không có, ta sao lại phải ghen."
Hơi thở ấm áp của nàng lượn lờ nơi cổ hắn, vốn dĩ đã khiến hắn nóng bừng cả người, bị nàng trêu chọc một câu lại càng cảm thấy toàn thân như bốc hỏa, lời nói thốt ra cũng chẳng kịp suy nghĩ.
"Cái gì mà tiên sinh... Phải gọi là phu quân."
Nàng lập tức nín bặt, hơi thở cũng rối loạn.
Đôi mắt long lanh như ánh nước của Phù Dữu chỉ dám liếc nhìn hắn một cái rồi lập tức né tránh, khiến trong lòng hắn bỗng sinh ra chút tà niệm. Những ngón tay thon dài khẽ cong, rồi nâng cằm nàng lên.
Lúc này đây, trong đôi mắt ấy… Chỉ còn lại hình bóng của hắn.
"Gọi phu quân."
Vẫn là giọng nói dịu dàng đó nhưng lại như thể ra lệnh không cho cự tuyệt, khẽ khàng quét qua lòng nàng, khiến tim nàng ngứa ngáy. Nàng thẹn thùng đến mức chỉ muốn trốn đi. Thế nhưng, bàn tay người kia khẽ dùng lực, giữ nàng lại, nàng muốn trốn cũng không biết nên trốn về đâu.
Hắn sao có thể… to gan đến thế này!
Là vì tờ hôn thư kia đã giải phóng hắn hoàn toàn rồi sao?
Bình thường trông nàng có vẻ tùy ý làm càn, nhưng khi chuyện thực sự xảy đến, lại xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Nhưng lực đạo kia vừa vặn, khiến nàng không thể rời mắt khỏi hắn, lại chẳng đủ để làm nàng đau, như thể cố tình giằng co, ép nàng mở miệng thì mới chịu buông tay.
Tiểu cô nương không còn cách nào khác, đầu mũi đỏ bừng, khe khẽ cất giọng:
"Phu… phu quân..."
"Nghe không rõ."
Quả nhiên, Giang Hoài Chi hoàn toàn không có ý định buông tha nàng, đôi mắt khẽ ánh lên một tia trêu đùa.
"Thường ngày nàng nháo loạn lắm mà, giọng đâu có nhỏ thế này?"
"Ưm chàng… bắt nạt người ta..."
Phù Dữu ấm ức khẽ hừ, dường như bị đôi mắt kia cuốn vào trong làn suối ấm áp, giãy giụa mấy lần, cuối cùng xấu hổ mà nhắm chặt hai mắt.
"Phu quân..."
"Vẫn chưa nghe rõ."
Tiểu nương tử sắp nổi đóa.
"Phu quân! Phu quân! Phu quân!"
Nàng liều mạng hét lên, mặc kệ tất cả, nhưng lời vừa thoát ra, đôi môi mềm mại đã bị người ta chặn lại!
Một cảm giác lành lạnh, mịn màng bao phủ lấy nàng. Nàng nhất thời không dám mở mắt.
Nụ hôn này chẳng hề giống với dáng vẻ lạnh nhạt, tự kiềm chế của hắn thường ngày. Dường như chỉ vừa chạm đến môi nàng, hắn đã không thể kìm nén nữa, như dòng lũ phá bờ, nóng rực, mạnh mẽ, ào ạt cuốn lấy nàng, chẳng khác nào cuồng phong bão táp.
Hắn hôn thật sâu, vừa bá đạo lại vừa thành kính, một tay khẽ đỡ lấy sau gáy nàng, tay còn lại vòng nơi eo thon mềm mại, tình ý nóng bỏng bùng lên không chút che giấu. Giữa cơn mê luyến, hắn xấu xa cố ý siết nhẹ mấy lần nơi vòng eo nhỏ.
Của hắn.
Dữu Nhi, là của hắn rồi.
Hắn chưa từng nghĩ rằng, chỉ một nụ hôn tùy ý lại có thể thiêu đốt hết thảy lý trí, kéo sập mọi lớp kiềm chế mà hắn cố công dựng lên bấy lâu, khiến con thú hoang ngủ vùi trong đáy lòng nay bỗng dưng thức giấc, khát khao muốn nuốt chửng lấy nàng.
Giang Hoài Chi có chút hối hận.
Sớm biết vậy, hắn đã không nên bước vào.
Mà nên trực tiếp đưa nàng về phủ, không phải tốt hơn sao?
Hắn chậm rãi rời khỏi môi nàng. Tiểu cô nương trong lòng dường như mất đi toàn bộ khí lực, mềm nhũn tựa lên vai hắn, đôi mắt trong veo phủ một tầng sương mờ, hồng hồng ươn ướt, đôi môi vốn đỏ thắm giờ đã hơi sưng lên, khe khẽ th* d*c, tựa như bị người ta bắt nạt, trông rất đáng thương.
"Chúng ta về nhà nào."
Giọng hắn khàn khàn, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, lau đi giọt lệ vô thức chảy xuống.
Nhưng Phù Dữu không đáp lại.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, nhịp thở nặng nề đến khác thường, đôi mắt tròn xinh đẹp dần dần mất đi tiêu cự, như đang nhìn hắn, lại như chẳng thấy rõ điều gì.
Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy cánh tay hắn, nàng không nhịn nổi nữa, bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu tươi!
Ngay sau đó, thân hình mảnh mai như tờ giấy mỏng, im lặng mà ngã xuống, bất tỉnh ngay trong lòng hắn.
Đồng tử của Giang Hoài Chi bỗng nhiên co rút lại.
"Dữu Nhi!!!"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?