🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 39: Khi tôi cần em

Hứa Vi Thủy cực kỳ giỏi trong việc lột tả "cái chết" bằng ngôn ngữ ống kính.

Ông ta không bao giờ quay máu me hay mảnh cơ thể, một đàn chim, một cảnh hoàng hôn, một tiếng kêu ngột ngạt đã đủ để thay thế hình ảnh vừa trực tiếp vừa đánh mạnh vào thị giác.

Cả bộ phim Va phải đá ngầm không xoay quanh một ai cụ thể, góc nhìn của người ngoài cuộc nằm giữa xâm phạm và nhìn trộm lăng nhục tất cả nhân vật, cũng truyền tải đến từng người xem, kết thúc phim ngoại trừ rúng động còn có đôi chút sảng khoái không lành mạnh khó gọi thành tên. Trong trang viên, cuối cùng người thì chết người bị điên, không ai có được thứ mình muốn, mà biến cố này không xảy ra trong phút chốc, cũng như tên phim, nó giống con tàu lớn va phải đá ngầm, từ từ chìm vào lòng biển sâu không cách nào ngăn cản.

Đèn sáng, danh sách thành viên đoàn làm phim chạy hết, người xem ở hàng trước nhao nhao đứng dậy ra về.

Khương Hoán nhìn sang Dụ Hà bên cạnh, nhận ra cậu cũng đang nhìn mình.

Toàn bộ nội dung phim vừa vụt qua trước mắt, bỗng dưng Khương Hoán hơi xấu hổ, ngại hỏi Dụ Hà "em cảm thấy quay thế nào" hoặc hỏi cậu tình tiết nào ấn tượng nhất. Vì anh là diễn viên trong phim, rất nhiều chủ đề các cặp đôi xem xong có thể thoải mái bàn luận nhưng anh và Dụ Hà lại khó mở lời.

Đây cũng là trải nghiệm mới mẻ chưa từng có trong cuộc đời Khương Hoán, dẫu sao trước kia anh cũng không xem phim với người yêu cũ, lúc thì không có thời gian, lúc thì không cần thiết.

Trừ họ ra các khán giả khác đều đã rời phòng chiếu, dường như bấy giờ Dụ Hà mới hoàn hồn sau bước ngoặt bức bối và kinh hoàng ở nửa cuối phim.

Cậu tựa lưng vào ghế thở dài thườn thượt.

Khương Hoán tỏ vẻ lơ đãng hỏi cậu: "Cảm giác cũng tạm nhỉ?"

"Cảnh giày cao gót giẫm lên mặt ấy, từ điều chỉnh cảm xúc, ống kính đến phối nhạc đều đỉnh, Thái Tử Đồng diễn hay, anh cũng hay." Phân đoạn cao trào Lăng Tiêu quay lại trang viên nhận sai mà Dụ Hà nhắc đến chứa rất nhiều ẩn dụ, có thể làm mấy bài phân tích, nhưng Dụ Hà chỉ hỏi anh: "Lúc quay có đau không anh?"

"Đạo cụ thôi." Khương Hoán tránh nặng tìm nhẹ: "Đôi giày được xử lý đặc biệt rồi."

Dụ Hà gật đầu đã hiểu, thầm nghĩ tức là có đau.

Cậu đứng lên, muốn vờ như chỉ hỏi bừa để Khương Hoán không biết lòng mình đang dậy sóng, những chi tiết vụn vặt lặp đi lặp lại trong đầu khiến cậu không thể sắp xếp từ ngữ một cách chính xác, từ đó phản hồi cho anh.

"Đi không?" Cậu hỏi Khương Hoán.

Khương Hoán không phản đối, nắm tay cậu trước khi ra hẳn bên ngoài.

"Đừng lo, quay phim đều có biện pháp an toàn."

"Ý em không phải thế..." Dụ Hà nhỏ giọng phàn nàn: "Trông đau quá."

Khương Hoán nhìn vẻ xoắn xuýt của cậu: "Diễn viên là vậy, mỗi việc tận tâm với nghề cũng làm không xong thì nghỉ sớm đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...