Bến đò Ngân Hà dựng phim trường trong một con ngõ cạnh khu nhà xưởng cũ, Dụ Hà chưa đến gần đã nhìn thấy người được đám đông vây quanh, Chử Hồng bảo cậu dừng ở đây.
Chỗ gửi xe có xe công vụ màu đen, Chử Hồng mở khoá ra hiệu Dụ Hà lên xe đợi: "Khương Hoán còn một lúc nữa, hôm nay hoàng hôn đẹp làm đạo diễn Nghê phấn khích quá, tranh thủ nắm bắt cơ hội, chắc phải hơn tiếng nữa mới tan làm... À đúng, cậu có kế hoạch gì khác không?"
"Không." Dụ Hà trả lời thành thật: "Hôm nay tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ấy."
Chử Hồng thoáng ngập ngừng rồi nói với Dụ Hà: "Cơ mà... Thật ra Khương Hoán không thích bất ngờ lắm đâu."
Dụ Hà không hiểu vì sao hắn lại chia sẻ với mình những điều này, cảm giác đây giống như kinh nghiệm quá khứ giúp quan hệ giữa cậu và Khương Hoán xuôi chèo mát mái hơn. Tuy đã không còn quá bài xích Chử Hồng nhưng cậu vẫn không rõ phải cư xử với hắn thế nào cho ổn, biết hắn là người hẹn hò với Khương Hoán lâu nhất thì vừa chạm mặt nhau trong lòng đã khó chịu không sao giải thích được.
Dụ Hà "à" lí nhí, tâm trạng không mấy vui vẻ: "Tôi tưởng anh ấy sẽ vui."
"Chắc sẽ vui." Chử Hồng nói: "Cậu xem cậu ta đoán được đấy thôi."
"Nhưng anh nói anh ấy không thích bất ngờ còn gì." Thái độ của Dụ Hà trông hơi oán trách, nhận ra giọng mình gay gắt rất không lịch sự với Chử Hồng gặp mặt lần đầu, cậu vội vàng nhận sai: "... Xin lỗi anh."
Trong xe công vụ, Dụ Hà ngồi ghế sau, Chử Hồng ngồi ở ghế lái liếc cậu qua gương chiếu hậu, xoay người toan nói gì đó thì phát hiện cậu buồn bã cúi gằm đầu, chỉ thấy xoáy tóc tràn đầy sầu muộn.
Chử Hồng cảm thấy có lẽ mình đã lo chuyện bao đồng.
"Tôi không giỏi diễn đạt cho lắm, cũng không phải Khương Hoán không thích bất ngờ, cậu ta khá..." Có vẻ Chử Hồng muốn an ủi Dụ Hà, nhưng dù sao mới lần đầu gặp hai người cũng không thân quen, đành vụng về bổ sung: "Đôi khi tư duy của cậu ta khá phi tuyến tính." [1]
[1] Tư duy phi tuyến tính cách giải quyết vấn đề thông qua cách tiếp cận gián tiếp và sáng tạo, mà nếu tư duy theo cách logic thông thường sẽ không giải đáp được.
"Vâng."
"Nếu không theo kịp nhịp độ của cậu ta thì sẽ xuất hiện hiểu lầm."
Giống anh sao, tự dưng Dụ Hà muốn đâm chọc Chử Hồng một câu, nhưng cậu biết mình không thể mất lịch sự nên lại trầm giọng gật đầu, nỗi xoắn xuýt không cách nào biến mất, sau cùng vẫn quyết định nói: "Đây là việc của tôi với Khương Hoán."
"... Ôi đệt, không phải, hình như tôi lại nhiều chuyện nữa rồi." Chử Hồng cởi mũ bóng chày vuốt mạnh quả đầu húi cua, nét mặt đầy bối rối, cứ cảm thấy mình đang vô tình bắt nạt cậu bạn nhỏ của Khương Hoán: "Ý tôi không phải cậu đến là không đúng, chỉ... Quên đi, tôi với Khương Hoán cũng lâu rồi không gặp, bây giờ cậu ta thay đổi rất nhiều, cậu coi như chưa nghe gì nhé, lỗi của tôi."
Dụ Hà nắm điện thoại, miết đi miết lại cạnh kim loại.
Thôi xong, không nói nữa rồi.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?