🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 33: Có lẽ anh có thể dọn qua đây

Tâm trạng phấn khích, vui sướng, nghi hoặc nửa tin nửa ngờ, xen lẫn nỗi thấp thỏm sợ đây chỉ là mơ khiến Dụ Hà ngủ rất nông, hơi cảm thấy bên cạnh lạo xạo là tỉnh ngay.

Trần nhà và đường nét bóng đèn hiện lên trong bóng tối, Dụ Hà quay mặt, không biết Khương Hoán đã ngồi dậy từ bao giờ.

"Anh đi đâu?" Cậu căng thẳng, nói xong mới biết giọng mình khàn đặc.

Khương Hoán không nhúc nhích nữa, kê gối lên đầu giường nằm cạnh Dụ Hà, với tay bật đèn bàn màu vàng đồng. Cậu tưởng Khương Hoán nóng nên hỏi "có cần bật điều hoà không", Khương Hoán nói không cần, một tay khẽ luồn vào mái tóc đen của Dụ Hà xoa nhè nhẹ.

"Đừng bảo nóng quá không ngủ được đấy nhé?" Dụ Hà hỏi đùa.

"Mất ngủ, ngồi dậy tí thôi." Khương Hoán như thế này có thể chặn ánh sáng cho Dụ Hà không chói mắt khó ngủ, anh lấy điện thoại trả lời mấy tin nhắn bỏ lỡ.

Hôm kia vừa mưa, cuối cùng cũng chẳng còn bóng dáng những ngày nhiệt độ cao, khi mà ôm siết nhau không còn khó chịu vì nóng thì một mùa hè sắp sửa kết thúc rồi.

Nghĩ đến đây bỗng dưng Dụ Hà thấy buồn, cậu ôm eo Khương Hoán, lặng lẽ dán sát vào anh.

Cậu thì thầm: "Em cũng không ngủ được... Mấy giờ rồi anh?"

"Gần 5 giờ." Khương Hoán vẫn nhẹ nhàng xoa tóc cậu, động tác chậm rãi như thể muốn đẩy lùi mọi muộn phiền của cậu: "Mai mấy giờ dậy?"

"10 rưỡi học, vẫn ngủ được một lúc nữa." Nói đoạn Dụ Hà lại hơi lấy làm vui mừng, đã hết nghỉ hè không cần dậy sớm đi dạy kèm Tào Tử Phàm mỗi ngày, nếu không chẳng thể ôm Khương Hoán nằm ườn.

Khương Hoán hỏi cậu còn mấy môn, nội dung học là gì.

Thời gian này tình trạng giấc ngủ của Dụ Hà chỉ tạm ổn, bây giờ tự nhiên tỉnh thì cũng không buồn ngủ ngay. Cậu vạch ngón tay kể cho anh lớp tốt nghiệp của mình, làm nghiên cứu, viết luận văn, vẽ bản vẽ và chuẩn bị đồ án tốt nghiệp đủ kiểu, cố tình lờ đi việc học lên thạc sĩ, với người nhà cậu chỉ báo tin tốt không báo tin xấu, với Khương Hoán lại càng hơn thế.

"... Cô Kiều, giảng viên dẫn đoàn của bọn em lúc đi Lâm Thuỷ ấy, cô dặn em viết một bài dựa trên thành quả nghiên cứu hồi nghỉ hè, liên quan đến sự phát triển và thay đổi của nhà ở vùng Tây Nam, sau đó cô tiến cử lên trường." Kể đến đây Dụ Hà tự hào lắm, đây là lĩnh vực cậu hiểu rõ nên sẽ không luống cuống: "Kỳ này cô bắt đầu đi sâu nghiên cứu, chuẩn bị xin xét duyệt, cô cũng hỏi em có muốn tham gia... Tiếc là em sắp tốt nghiệp rồi."

Có vẻ Khương Hoán không để ý khả năng đào tạo chuyên sâu: "Vì kết quả học tập rất tốt?"

"Bình thường mà." Dụ Hà vô thức phủ nhận.

Nhưng lát sau cậu vẫn không nhịn được muốn khoe, thỏ thẻ sửa lại: "Cũng tạm ạ, ba năm học đều đứng nhất khoa."

Khương Hoán bóp mặt cậu: "Giỏi hơn tôi nhiều."

Lời khen không chân thành giống tưởng tượng làm Dụ Hà hơi hụt hẫng chút xíu, nhưng cậu lại nghĩ hình như tính Khương Hoán vốn đã không biết khen ngợi để động viên hay tuyên dương ai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...