Thị trấn Lâm Thuỷ mưa giăng khắp lối, hạt mưa vừa nhỏ vừa dày len lỏi mọi ngóc ngách, che ô vẫn không khỏi ướt hết người.
Ngày đầu tiên đến đây Dụ Hà đã đích thân trải nghiệm, lần này cũng không ngoại lệ.
Chiếc ô trong suốt hoàn toàn không chắn nổi mưa gió, về đến nhà trọ thanh niên [1] trông Dụ Hà nhếch nhác vô cùng, áo phông dính sát người, nước mưa ngấm vào giày thể thao, bắp chân và đầu gối lấm tấm bẩn, balo từng rơi xuống bùn ướt mất một nửa càng không nhìn ra màu sắc ban đầu.
[1] Nhà nghỉ thanh niên là nơi mà mọi người, đặc biệt là những người trẻ tuổi, có thể ở lại với giá rẻ trong thời gian ngắn khi họ đi du lịch.
Cậu thở dài, áo của Khương Hoán mới mặc nửa tiếng đã phải thay. Nhưng cậu ngẫm lại, khi nãy Khương Hoán không kêu mình trả lại đúng không? Vậy là có thể giữ sao?
"Dụ Hà!"
Đang nghĩ vẩn vơ thì bị cắt ngang, Dụ Hà quay sang thấy Kiều Tiểu Điệp ôm máy tính xách tay đứng nơi đầu cầu thang.
Hai nghiên cứu sinh cô hướng dẫn là Bồ Tử Liễu và Lý Bân có vẻ cũng vừa ra ngoài về, Bồ Tử Liễu bực bội cầm khăn lau tóc, tóc đen ướt dính bết hai bên thái dương, xoã xuống xương quai xanh.
Dụ Hà chạy chậm ra chào cô Kiều.
Cậu tưởng thể nào Kiều Tiểu Điệp cũng hỏi sao tối qua không về nhà trọ, đi đâu xa dĩ nhiên giáo viên dẫn đoàn sợ nhất là xảy ra vấn đề an toàn, hơn nữa Dụ Hà còn được xem là trưởng đoàn.
Nhưng Kiều Tiểu Điệp chỉ hỏi: "Em ăn sáng chưa?"
"Chưa... ăn, em ăn rồi cô." Dụ Hà nói dối để cô yên tâm, sau đó hỏi: "Anh với chị cũng ăn rồi chứ ạ?"
Bồ Tử Liễu là người hướng ngoại, nghe cậu hỏi thì bắt đầu làu bàu: "Hôm nay phải xuống thôn Bình Sơn còn gì, chị dậy sớm định lên thị trấn xem thử xe hẹn hôm trước còn đi được không, thế mà phải đợi hơn một tiếng rưỡi. Chị bỏ đi ăn bún, mưa mãi chẳng tạnh, chủ quán không cất lán mà chỉ dựng ô to, ngồi ăn bị hắt ướt hết... Phí công tối qua gội đầu!"
"Chờ mưa ngớt hơn thì đi." Lý Bân chẳng thèm nhìn Bồ Tử Liễu và Dụ Hà, nói với Kiều Tiểu Điệp: "Bây giờ đi có khi dưới thôn còn mưa to hơn, đến lúc đấy ai cũng khó chịu."
Kiều Tiểu Điệp gật đầu: "Ừ, ở đây mà mưa một cái là rả rích suốt..."
Lý Bân: "Tiện lúc này cô xem giúp em luận văn với, lần trước đi Kinh Nam xong em viết một ít, có mấy chỗ phải nhờ cô chỉ."
Mọi người trò chuyện một chốc, Dụ Hà thấy chủ đề không liên quan đến mình bèn tạm biệt về phòng trước.
Bồ Tử Liễu vội vàng đi theo lên tầng với Dụ Hà, cười nói: "Chờ chị với!"
Cầu thang chỉ vừa một người đi, Dụ Hà nghiêng người cho Bồ Tử Liễu lên trước.
Bồ Tử Liễu hơn cậu hai khoá, đang học năm hai cao học. Cùng là nghiên cứu sinh nhiều tuổi nhất đoàn nhưng so với Lý Bân kiệm lời, ngạo mạn và chỉ chịu nhìn cô giáo thì Bồ Tử Liễu rất thân thiện, có quan hệ tốt với mọi người trong đoàn. Có lẽ khuyết điểm nhỏ duy nhất của cô là quá xởi lởi, đôi khi không biết giới hạn.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?