🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 20: Tôi còn có thể nhìn đi đâu?

@Khương Hoán: Ngày thứ 257 ở Lâm Thủy, mùa mưa.

Anh vẫn đăng kèm ba bức ảnh như hai tháng trước.

Bó hoa bách hợp màu cam cắm trong bình sứ thô ráp cạnh cửa sổ gỗ chạm trổ, cuốn tiểu thuyết úp trên mặt bàn, chú mèo mướp tội nghiệp ướt nhẹp núp dưới tán cây chanh ló đầu ra ngoài.

Bình luận đầu luôn là mấy ID quen thuộc, thật ra lượng khán giả của Khương Hoán rất hạn chế. Anh không tương tác giống thần tượng, cũng không tận dụng Internet duy trì sự nổi tiếng liên tục như các diễn viên đông fan đang hot, chỉ với tần suất hở ra là ba, bốn tháng mới đăng vài chữ đã đủ để xua đuổi rất nhiều người.

Bình luận trên cùng khen mèo ngoan quá muốn sờ, hỏi anh cứu trợ mèo hoang sao. Lần đầu tiên Khương Hoán trả lời bình luận, nói rằng mèo được người trong quán nhặt về.

Câu trả lời tương đương với phủ nhận anh nuôi nó, nhưng nhìn ảnh thì thật sự giống như chỉ tiện tay chụp.

Dụ Hà lưu ảnh con mèo, mở thư viện phóng to rồi nhìn kỹ biểu cảm nhanh trí cùng chân trước căng thẳng của nó, tai đổ về sau, mắt vàng mũi đen, thân hình gầy yếu, dù có bao dung thú con vô bờ bến thì cũng không thể xem là nó đẹp.

Nhưng khi không Dụ Hà lại thấy nó hơi giống Khương Hoán, tự dưng muốn đùa anh.

Cậu cắt mặt con mèo gửi cho Khương Hoán, nói: "Xấu quá."

Tin nhắn bên trên là "bình an về nhà".

Tin nhắn trên nữa là "rất vui được gặp anh".

Lịch sử trò chuyện không dễ mất khi đổi điện thoại, dù cho mai này cậu lãng quên hay Khương Hoán xóa tài khoản, mở nó ra cũng như mở một chiếc hộp bí mật cất giữ kỷ niệm ba ngày của cậu và Khương Hoán.

Vốn dĩ đã hạ quyết tâm tốt nhất đôi bên đừng qua lại... Dụ Hà hiểu rõ nhỡ mình và Khương Hoán tiếp tục xảy ra chuyện gì bị người thứ ba biết được, lời đồn còn lan nhanh hơn virus, đôi khi dư luận có thể giết chết một con người. Nhưng tình trạng khó khăn cùng nỗi cô đơn kéo dài từ tháng này qua tháng nọ khiến cậu kiệt quệ cả về thể xác lẫn tâm hồn, cậu cần tìm gấp một cái lỗ để xả hết những gì không thể chia sẻ với bạn bè hay tạo thêm gánh nặng cho người thân, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác lại nhìn về Khương Hoán một cách vô cùng tự nhiên.

May thay tất cả đều là hành động đơn phương của cậu, chắc hẳn Khương Hoán không bao giờ mở tin nhắn riêng, dĩ nhiên cũng không biết những lời nhảm nhí của cậu.

Khương Hoán sẽ không thuộc về ai, mà từng có được anh Dụ Hà đã vô cùng mãn nguyện.

Công việc diễn viên quần chúng không chỉ trả lương theo giờ hấp dẫn mà còn giúp Dụ Hà có cơ hội tìm hiểu môi trường quay phim, mặc dù rất khác tưởng tượng nhưng Dụ Hà vẫn cho rằng hình như mình lại hiểu hơn về Khương Hoán.

Giống như thu thập các mảnh ghép vương vãi, không biết số lượng cũng không biết hình thù cụ thể, song vô tình ghép được một mảnh vẫn sẽ vui sướng không thôi.

Liệu ai có thể nhìn thấy toàn bộ con người Khương Hoán, từ công việc, cuộc sống đến tính cách lạnh nhạt, giảo hoạt, dịu dàng, xa cách... Không biết người đó phải may mắn nhường nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...