🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 95: Phiên Ngoại 3: Sinh Con (Tạ Vô Ngân x Hạ Lan Chi)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“A! Đau quá!”

Hạ Lan Chi nằm trên giường nệm ở Tiêu Phòng Điện, hai chân tách ra, cả người đau đến mức mồ hôi túa ra từng hạt li ti, thấm ướt mái tóc mai.

Chết mất thôi… sao lại đau đến thế này?

Trước đây, nàng từng chứng kiến những sản phụ khác chỉ hai canh giờ đã có thể hạ sinh xong một tiểu hài tử, sao đến lượt mình đã qua ba canh giờ mà vẫn chưa được giải thoát vậy?

“Hoàng hậu nương nương, xin ngài cố gắng thêm một chút!”

Bà mụ ở bên tai nôn nóng thúc giục.

Nàng nào phải không muốn dùng sức đâu, chỉ là cơn đau như xé gan rút ruột này khiến nàng gần như chết lặng, mỗi hơi thở đều nặng nề tựa như dao cắt.

Đúng lúc ấy, cửa phòng bỗng bị mở ra.

Tạ Vô Ngân sải bước tiến vào, gương mặt nghiêm nghị, trong đôi mắt đầy tơ máu đỏ ngầu.

Tháng trước, tiên hoàng băng hà, hắn thuận thế đăng cơ, vừa phải lo quốc tang, vừa xử lý triều chính, bận rộn đến nỗi không ngơi tay. Vì thế, Hạ Lan Chi dù đã tới ngày sinh nở cũng cố dặn cung nhân không được báo cho hắn biết.

Nay nhìn thấy hắn xuất hiện, trong lòng nàng run lên, bàn tay vô thức siết chặt lấy tay hắn, giọng thều thào: “Vì sao chàng lại tới đây?”

“Nghe tiếng nàng kêu đau thấu tim gan, lòng ta nào chịu được?!”

Ngoài cửa, đại thái giám vội quỳ xuống kêu lên: “Bệ hạ, xin ngài mau mau ra ngoài! Trong phòng sản huyết uế tạp, e rằng sẽ làm tổn thương long thể của ngài mất!”

“Câm miệng!” Tạ Vô Ngân nổi gân xanh bên thái dương, giận dữ quát lớn, “Hoàng hậu của trẫm đang ở giữa ranh giới sống chết, trẫm còn bận tâm đến mấy điều kiêng kỵ hư ảo kia sao?!”

Hạ Lan Chi đã đau đến không còn sức nói nên lời. Khuôn mặt nàng trắng bệch như giấy, chỉ cần khẽ chạm vào cũng như có thể vỡ nát.

Nàng vốn không sợ chuyện đen đủi va chạm, chỉ sợ dáng vẻ tiều tụy xấu xí này bị hắn nhìn thấy. So với vẻ kiều diễm thường ngày, giờ phút này nàng yếu ớt, nhếch nhác hơn gấp mấy chục lần, khiến nàng tự ti chẳng dám đối diện với hắn nữa.

“Rốt cuộc là thế nào? Vì sao đứa nhỏ này mãi vẫn chưa ra đời vậy?” Tạ Vô Ngân trầm giọng chất vấn, trong lời nói ẩn chứa lo âu khôn cùng.

Bà mụ cùng y nữ luống cuống tay chân. Một y nữ vội vàng bẩm: “Hoàng hậu nương nương mang song thai, hơn nữa thai nhi lại quá lớn, vì thế sinh nở mới chậm như vậy. Giờ nương nương đã sức cùng lực kiệt, nên càng khó khăn hơn.”

“A… Tạ Vô Ngân!” Hạ Lan Chi đau đến thét lên, giọng nghẹn lại như xé gan rút ruột, “Đều tại chàng! Chàng còn nói ta phải ăn nhiều tổ yến để bồi bổ… Nếu không ăn mấy thứ ấy, hài tử đâu đến mức lớn như vậy!”

Nghe nàng oán trách, lòng Tạ Vô Ngân đau như dao cắt. Nhìn nữ tử mình nâng niu yêu thương đang gánh lấy khổ đau đến tận cùng, hắn bỗng thấy bản thân tội lỗi vô ngần. Chưa từng có một khắc nào hắn cảm thấy mình là kẻ tàn nhẫn, vô tâm đến thế.

Hắn ngồi sát bên giường, cúi người nắm chặt bàn tay mềm yếu kia, cảm nhận rõ ràng từng nhát bóp cật lực như muốn nghiền nát xương cốt mình. Bàn tay nàng run rẩy, nhưng vẫn gắng sức níu lấy hắn, như bấu víu lấy một điểm tựa duy nhất giữa biển đau không bờ. Mỗi một cơn thét nghẹn từ cổ họng nàng vang lên đều như đâm xuyên vào tim hắn, khiến hắn chỉ hận bản thân không thể thay nàng gánh lấy nỗi thống khổ này.

Thời khắc ấy, Tạ Vô Ngân chỉ biết cúi đầu, từng giọt mồ hôi lạnh túa ra trên trán, mắt đỏ hoe, thì thầm những lời an ủi vụng về, dường như muốn dùng cả hơi thở của mình mà dìu nàng vượt qua.

Cho đến khi ánh rạng đông đầu tiên dần le lói ngoài chân trời, trong Tiêu Phòng Điện cuối cùng cũng vang lên tiếng khóc non nớt, trong trẻo:

“Oa!!! Oa!!!”

Hơn nữa, lại là hai tiếng khóc song song.

Y nữ nhanh chóng lau sạch máu me trên người hai hài tử, rồi cung kính bế đến trước mặt bọn họ: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương đã sinh hạ một đôi long phượng cát tường, thân thể đều khỏe mạnh!”

Hạ Lan Chi mệt mỏi đến rã rời, miễn cưỡng chống người ngồi dậy: “Để ta xem…”

Trong tã lót, hai gương mặt nhỏ bé nhăn nheo như quả táo khô, ngũ quan chưa rõ ràng, bàn tay bé tẹo chẳng lớn hơn ngón tay nàng là bao.

“Xấu quá…” Nàng dựa đầu vào lòng ngực Tạ Vô Ngân, giọng yếu ớt như thì thầm, “Đem đi thôi, ta nhiều nhìn thêm vài lần chắc sẽ gặp ác mộng mất.”

Nàng vốn là đệ nhất mỹ nhân vùng Giang Nam, còn hắn thì phong tư tuấn mỹ, cao lớn đường hoàng, vậy mà hài tử sinh ra lại chẳng khác nào hai con khỉ con nhăn nhúm.

“Vậy thì sau này để bọn trẻ đến ở chỗ khác cũng được.” Tạ Vô Ngân thuận miệng phụ họa.

Nhưng lời nói hờ hững kia lại không che giấu nổi ánh mắt dịu dàng, như muốn rót cả trời thương xót xuống nữ nhân đang mệt lả trong lòng mình. Bởi lẽ, hai đứa nhỏ kia mới vừa rồi đã suýt khiến mẫu thân của chúng phải mất mạng. Với hắn, chỉ riêng việc Hạ Lan Chi còn ở đây, thở trong vòng tay hắn, đã là ân huệ lớn nhất ông trời ban cho hắn rồi.

Hạ Lan Chi khẽ cong khóe môi, nhưng trong mắt còn vương nét mỏi mệt: “Sao mà ta nói cái gì chàng cũng thuận theo ta hết vậy? Không được đâu, hai đứa nhỏ này nhất định phải ở lại bên cạnh ta, không được đưa đi nơi khác.”

Tạ Vô Ngân nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như nước, cuối cùng chỉ có thể bất lực mỉm cười. Hắn cúi xuống, khẽ nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Được, nàng nói gì ta cũng đồng ý. Chỉ mong từ nay về sau nàng không phải chịu qua những thống khổ thế này nữa.”

Hạ Lan Chi cười khẽ: “Chỉ có một trai một gái, chàng không sợ đám triều thần kia đem xương sống của ta chọc gãy sao?”

Từ sau khi đăng cơ, bao nhiêu văn thần vẫn không ngừng dâng tấu, khuyên hắn nạp phi mở rộng hậu cung, vì hoàng thất mà khai chi tán diệp. Nhưng hắn lần lượt cự tuyệt, chỉ khẳng định một điều cho dù muốn sinh thêm, cũng chỉ có thể là cùng Hoàng hậu.

Tạ Vô Ngân siết nàng vào ngực, gương mặt tuấn tú vùi sâu vào mái tóc ướt mồ hôi của nàng, đôi mắt đỏ rực như muốn rớm lệ. Giọng hắn khàn đặc, run run bật ra: “Không đâu… sẽ không. Sinh hài tử quá mức đau đớn, ta nhìn nàng thống khổ, tim ta cũng như bị dao cắt. Thà rằng ta chịu thay còn hơn để nàng phải chịu khổ thêm một lần nữa…”

🦋🦋🦋

Vài ngày sau, theo ý chỉ của Hoàng đế, Vương Lan và Miên Trúc được đưa vào cung để bầu bạn cùng Hoàng hậu.

Lúc này đang là mùa hạ, nắng nóng oi ả, nhưng thái y lại dặn rõ sản phụ đang ở cữ, tuyệt đối không được để gió lùa. Bởi vậy, trong tẩm điện chỉ hé một khe cửa nhỏ, hơi nóng như hun người, khiến mồ hôi Hạ Lan Chi túa ra không ngớt.

“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Hạ Lan Chi vội vẫy tay, giọng ôn hòa: “Mau đứng lên đi, chúng ta vốn là tỷ muội, lễ nghi phiền phức làm gì.”

“Nhưng quy củ không thể bỏ được mà.” Vương Lan mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. Bụng nàng đã hơi nhô lên, so với trước kia thon thả thì nay đã có chút khác biệt.

Hạ Lan Chi thoáng sững sờ, khẽ thốt: “Bụng của ngươi…”

Miên Trúc ôm tiểu hài tử trong lòng, cười khanh khách: “Nương nương ở trong cung nên không hay biết. Tỷ ấy cùng Thạch Đầu mới thành thân nửa năm, vậy mà nay đã có tin vui rồi đó.”

“Cũng giống như nương nương trước kia, rõ ràng đã mang thai mà cũng không nói cùng chúng ta, còn lo toan việc cửa tiệm. Sau này bụng dần lớn lên mới chịu nói ra đấy.”

Hạ Lan Chi hơi trách móc: “Vì sao không nói sớm cho bổn cung biết? Thanh Ti phường việc nhiều như vậy, ngươi lại mang thai, lỡ mệt nhọc quá sức thì chẳng phải hại đến thân mình sao?”

Trong mắt Vương Lan thoáng hiện vẻ ngượng ngùng: “Không phải chuyện gì lớn. Những ngày gần đây ta chỉ tính chút sổ sách vụn vặt, cũng không vất vả mấy.”

“Được rồi, ngoài cung nếu thiếu thứ gì, nhất định phải nói với bổn cung biết chưa.”

Hạ Lan Chi cũng không ép nàng nghỉ ngơi, ánh mắt lại rơi xuống tiểu hài tử trong lòng Miên Trúc, khẽ nở nụ cười: “Khanh Khanh dường như lại lớn hơn rồi.”

“Đúng vậy, đại phu nói hài tử ăn khỏe thì tự nhiên sẽ lớn nhanh.” Miên Trúc cong môi cười tươi.

Nhìn nữ nhi Miên Trúc da dẻ trắng nõn, đáng yêu sạch sẽ, Hạ Lan Chi càng thêm buồn bực. Nàng vội bảo vú nuôi bế hai đứa con mình lại, cau mày than: “Tại sao Khanh Khanh lớn lên xinh xắn thế này, còn hai đứa của ta thì cứ như hai con khỉ gầy gò vậy chứ?”

“Phụt…”

Vương Lan cùng Miên Trúc không nín được, bật cười thành tiếng.

“Bổn cung nói sai sao?” Hạ Lan Chi hừ nhẹ, giọng đầy chán ngán, “Các ngươi nhìn đi, bọn chúng lớn lên quả thực xấu xí.”

Ai mà ngờ từ bụng nàng, người từng được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam, lại sinh ra hai đứa nhỏ nhăn nhó như thế.

Lúc này, hai tiểu hài tử đã mở mắt, đôi con ngươi đen tròn như hạt nho, sáng long lanh, cứ thế nhìn chằm chằm mẫu thân không chớp.

Vương Lan khẽ an ủi: “Nương nương chớ quá khắt khe, trẻ nhỏ vốn cần thời gian để dần dần khôn lớn, dung mạo cũng vậy, sẽ thay đổi từng ngày.”

Miên Trúc gật gù phụ họa: “Đúng vậy, nữ nhi của ta khi mới sinh cũng xấu lắm, nhưng sau lễ trăng tròn, dung mạo liền ngày một khôi ngô đáng yêu.”

Nghe các nàng nói vậy, tâm tình Hạ Lan Chi mới dần buông lỏng. Cũng may, không phải xấu cả đời.

Nàng cúi đầu nhìn hai hài tử nhỏ bé trong ngực, đôi mắt tràn đầy yêu thương, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười dịu dàng không tự chủ được…

[HOÀN TOÀN VĂN]

Đọc gì tiếp theo?

Gợi ý cá nhân hóa dành riêng cho bạn.

Ảnh bìa của Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn
Full
Đam Mỹ · Đang thịnh hành

Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Thừa Tuyển Doãn chỉ đến khi nhắm mắt mới hiểu ra: cả đời này, người luôn thật lòng với hắn… chỉ có phu lang của mình. May mắn thay, ông trời lại cho hắn một cơ hội sống lại, trở về quãng thời gian mọi bi kịch còn chưa bắt đầu. Kiếp này, Thừa Tuyển […]
0.0 105 Chương
Ảnh bìa của Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Full
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ

Cố Tri Vi, một cô gái mồ côi từ nhỏ, mang trong mình nỗi đơn độc và khát khao tìm kiếm tình yêu thương. Được nuôi dưỡng trong ngôi nhà họ Lục, nơi mà mẹ cô hữu duyên tình thân với mẹ Lục Nghiên Tu, cô được coi như con gái ruột và sống trong […]
0.0 90 Chương
Ảnh bìa của Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn
Full
Đô Thị · Đang thịnh hành

Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn

Ngay từ giây phút xuyên vào quyển tiểu thuyết hào môn, Ôn Nghiên đã biết mình sắp trở thành nhân vật “bé đáng thương” bị gia tộc đẩy đi liên hôn với một vị đại lão tàn tật. Thân phận yếu ớt, bệnh tật triền miên, tính tình lạnh lùng khó gần… người đàn ông […]
0.0 70 Chương
Ảnh bìa của Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc
Full
Đam Mỹ · Đang thịnh hành

Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Thời Tinh – một Lam Tinh hiếm có mang năng lực trị liệu – từng là báu vật của Đế quốc, được nuông chiều và tôn sùng. Thế nhưng, khi mất đi năng lực, ánh sáng quanh cậu cũng dần vụt tắt. Năm thứ hai sau khi bị người chồng thanh mai trúc mã buộc […]
0.0 160 Chương
Ảnh bìa của Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Full
Đô Thị · Đang thịnh hành

Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Phó Yến Dung bước chân vào giới giải trí khi mới 17 tuổi. Vừa debut đã đoạt Gấu Bạc cho Nam chính xuất sắc nhất tại Berlin, 22 tuổi giành Cành Cọ Vàng Cannes, 26 tuổi được đề cử Oscar. Ngoại hình đỉnh cao, diễn xuất thượng thừa, danh tiếng lẫy lừng — tất cả […]
0.0 70 Chương
Ảnh bìa của Hệ Thống Học Bá Lầy Lội
Full
Đam Mỹ · Đang thịnh hành

Hệ Thống Học Bá Lầy Lội

Diệp Tư là “huyền thoại bất hủ” của bảng xếp hạng học kém trường Trung học Anh Hoa: ba năm liền giữ vị trí top dưới một cách kiên định. Đêm trước kỳ thi đại học, cậu còn ngông nghênh hát hò, tuyên bố sẽ đường đường chính chính “rời khỏi cái bảng xếp hạng […]
0.0 96 Chương

Dựa trên hoạt động đọc của bạn và xu hướng cộng đồng

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...