🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 424: Chương 424

Vương đạo trưởng làm thế nào cũng không nghĩ đến, trong tay Sở Lâm thế mà lại có nhiều bùa Thiên Lôi như vậy.
Đã nói là một lá bùa Thiên Lôi cũng khó cầu cơ mà?
Hơn nữa bùa Thiên Lôi này chuyên để khắc chế tà ma và các loại âm khí…
Do đó, khi những lá bùa Thiên Lôi đó đập về phía ông ta, đám bùa Thiên Lôi vô cùng chuẩn xác bổ về phía cánh tay phải tràn đầy hắc khí kia.
Vương đạo trưởng choáng váng: “…”
Trong lúc nhất thời, tiếng tạch tạch vang lên bên tai không dứt.
Sở Lâm nhìn kiệt tác của mình, thở dài động tâm vô cùng, vừa rồi anh ta thật là xa xỉ! Nhiều bùa Thiên Lôi như vậy thế mà tất cả đều đập hết cho Vương đạo trưởng…
Có lẽ phúc khí của Vương đạo trưởng này cũng rất tốt, dù sao cũng làm một đạo sĩ bình thường, ngắn ngủi mấy phút lại được đập nhiều lá bùa Thiên Lôi như vậy, đại khái cũng coi như là Vương đạo trưởng may mắn đi!
Đúng lúc này, nụ cười trên mặt Sở Lâm đột nhiên cứng đờ, anh ta phát giác ra có người ở phía sau.
Gần như là trong nháy mắt, Sở Lâm đã vung tay đập hai lá bùa Thiên Lôi về phía sau lưng.
Sau hai tiếng răng rắc, người kia bịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Chỉ thấy người kia còn duy trì tư thế duỗi một tay ra.
Sở Lâm nhìn thoáng qua, cảm thấy người này có chút quen mắt, a, đây hình như là Hứa hội trưởng, anh ta nhẹ nhàng đá một cái, gọi nói: “Hứa hội trưởng?”
Trong miệng Hứa hội trưởng phun ra một làn khói đen, chật vật khẽ nói: “Sở, đạo hữu, người một nhà…Tôi, tôi nhìn thấy cậu gặp nguy hiểm, muốn đến cứu cậu…”
Nghe nói như thế, Sở Lâm hoài nghi đánh giá Hứa hội trưởng, anh ta kiềm chế lại suy đoán trong lòng, kéo giãn khoảng cách với Hứa hội trưởng mấy phần, sau đó mới trả lời ông ta: “Thật ngại quá, Hứa hội trưởng, tôi tưởng rằng là người xấu tới giết tôi.”
Dứt lời, Sở Lâm nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện, thuật che mắt mê hoặc anh ta đã biến mất.
Cách đó không xa, chính là nhà ăn ở chỗ sư phụ.
Anh ta vội vàng liên hệ với sư phụ nhà mình.
Hai phút sau, Tô Cẩm và Nguyên Cảnh, còn có Tam Thanh quán chủ đi tới bên cạnh Sở Lâm.
Lúc này Sở Lâm nhào về phía Tô Cẩm, sau đó kêu gào cáo trạng: “Sư phụ, tôi thiếu chút không gặp được người nữa rồi, chính là người này, Vương đạo trưởng này, ông ta đòi chặt cánh tay của tôi, còn muốn bắt tôi về tra tấn!
Tôi chỉ là cây củi mục mới nhập môn trói gà không chặt, nào phải là đối thủ của ông ta? Tôi chỉ muốn chạy trốn, Vương đạo sĩ này lại muốn giết tôi…”
Tô Cẩm ôn nhu trấn an hai câu, còn thuận tay xoa đầu Sở Lâm: “Đừng sợ, vi sư ở đây rồi! Ông ta cũng dám làm anh bị thương, đây quả thực là bắt nạt Huyền Thanh quán của tôi không có ai! Anh yên tâm, tôi nhất định báo thù cho anh!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Vương đạo trưởng may mắn kia, lắc lư hai lần, sau đó cánh tay bị cụt được nối liền, lạch cạch một tiếng, lần nữa rơi trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Vương đạo trưởng nhịn không được, tức giận phun ra một búng máu, sau đó lung lay ngã trên mặt đất, thậm chí còn co quắp mấy lần.
Ánh mắt Tam Thanh quán chủ phức tạp nhìn về phía Sở Lâm: “…” Ông ấy cảm thấy, Sở đạo hữu khả năng có sự hiểu lầm về cụm từ tay trói gà không chặt này.
Cái mạng này của Vương đạo trưởng đoán chừng chỉ dư lại một hơi.
Ngay sau đó, chính là Hứa hội trưởng chật vật từ dưới đất đứng lên, dáng vẻ nhìn cũng không tốt lắm.
Sở Lâm vượt lên trước mở miệng, cường điệu nhấn mạnh chính mình thật sự không cố ý.
Tam Thanh quán chủ bất đắc dĩ đi qua giúp đỡ Hứa hội trưởng, Hứa hội trưởng nhịn không được giơ ngón tay cái về phía Sở Lâm.
“Sở đạo hữu thật ngang tàng! Vừa ra tay chính là nhiều bùa Thiên Lôi như vậy…”
Nhiều bùa Thiên Lôi như vậy dùng để đối phó ông ta và Vương đạo trưởng, quả thực là lãng phí!
A không, bùa Thiên Lôi ở trong tay Sở Lâm là lãng phí!
Một cây củi mục không có tu vi gì, căn bản là không phát huy được sức mạnh chân chính của bùa Thiên Lôi!
Dù là Tam Thanh quán chủ, cũng kinh hãi một trận, sau đó nhịn không được đánh giá nói: “Xem ra trong nhà Sở đạo hữu có mấy cái mỏ…”
Sở Lâm ngang tàng, có chút nhăn nhó trả lời một câu: “Không có mỏ, nhưng cha tôi có tiền!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...