*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe xong, Trì Húc khẽ chửi một câu: “Đồ súc sinh.”
Đúng lúc này, một bà cụ tiến lại hỏi xem trong nhà này có xảy ra chuyện gì không.
Lục Thừa Uyên hỏi lại:
“Bà ơi, sao bà lại hỏi vậy?”
Bà cụ đáp:
“Hôm nay lúc hai giờ sáng, tôi đi nhặt giấy bìa ở thùng rác trong khu thì thấy người đàn ông nhà này.”
“Trên ngực áo ông ta hình như có vết máu, nhưng tôi không dám lại gần nên cũng không chắc có phải máu thật không.”
Trì Húc hỏi dồn:
“Bà ơi, vậy bà có thấy ông ta đi đâu không?”
Bà cụ nói:
“Ông ta đi ra cửa sau của khu, hình như say lắm, đi đứng loạng choạng.”
Lục Thừa Uyên lập tức nói:
“Cảm ơn bà, manh mối bà cung cấp rất quan trọng với chúng tôi.”
Anh bảo Trì Húc xin ảnh của người chồng từ mẹ của nạn nhân, rồi ngay lập tức gửi đến các đồn công an thuộc khu vực thành phố Bắc Lĩnh, nhờ cảnh sát địa phương chú ý truy tìm nghi phạm.
Chưa đến năm phút sau khi ảnh được gửi đi, Lục Thừa Uyên nhận được cuộc gọi của cảnh sát khu vực lân cận.
Bên kia báo rằng sáng nay họ nhận được tin của người dân, đã đưa một người đàn ông say rượu vào khoa Cấp cứu Bệnh viện Đức Khang.
Hiện người đó vẫn đang ở khoa cấp cứu, bác sĩ được nhờ quan sát giúp. Người này có ngoại hình rất giống nghi phạm mà Lục Thừa Uyên đang truy tìm.
Vừa nghe đến “khoa Cấp cứu Đức Khang”, tim Lục Thừa Uyên chợt thắt lại, bàn tay siết chặt điện thoại theo phản xạ.
Anh dặn viên cảnh sát:
“Mau đến Đức Khang khống chế nghi phạm.”
Sau đó anh gọi Trì Húc cùng hai đội viên, lập tức xuống lầu lái xe đến Đức Khang.
Trên đường, Trì Húc lái xe, còn Lục Thừa Uyên lần lượt gọi cho Lạc Ninh và Diệp Tử, nhưng cả hai đều không bắt máy.
Không còn cách nào khác, Lục Thừa Uyên đành gọi cho ông nội, nhờ ông liên hệ viện trưởng, bảo Thẩm Trung Hiền điều động đội an ninh của bệnh viện đến khoa cấp cứu khống chế nghi phạm.
…
Tại khoa Cấp cứu Bệnh viện Đức Khang
Lạc Ninh vừa khâu xong vết thương cho một bé bị trầy tay. Thu dọn dụng cụ xong, cô định về bàn làm việc kê đơn thuốc.
Khi đi ngang giường của người đàn ông say rượu, cô bất giác thốt lên.
Diệp Tử và Tiểu Cầm lập tức chạy đến hỏi:
“Sao vậy?”
Lạc Ninh chỉ vào giường:
“Người đàn ông say rượu nằm ở giường này… đi đâu rồi?”
Lúc này Diệp Tử và Tiểu Cầm mới sực nhớ ra, đồng loạt lắc đầu.
Lạc Ninh đành dặn Diệp Tử:
“Cậu trông ở đây, mình ra ngoài tìm thử.”
Diệp Tử nắm tay cô:
“Đừng đi, có khi ông ta tỉnh rồi tự về nhà thôi.”
Nhưng trong lòng Lạc Ninh vẫn thấy bất an.
“Trên áo ông ta có máu, mình đã hứa với cảnh sát rồi, đợi ông ta tỉnh phải báo họ đến lấy lời khai.”
Diệp Tử đành buông tay:
“Vậy cậu cẩn thận.”
Đúng lúc này lại có bệnh nhân cần cấp cứu, Diệp Tử buộc phải quay lại làm việc.
Điện thoại của cô và Lạc Ninh đều để chế độ im lặng trong giờ làm, hai người lại bận tối mặt nên không có thời gian xem máy.
Thành ra những cuộc gọi của Lục Thừa Uyên, họ đều bỏ lỡ.
Lạc Ninh chạy ra khỏi khoa cấp cứu, nhìn quanh tìm bóng dáng người đàn ông say rượu.
Sảnh lớn đông người qua lại, cô liếc một vòng nhưng không thấy.
Bất chợt một suy nghĩ lóe lên: Có khi nào ông ta vào nhà vệ sinh?
Cô lập tức quay đầu đi về hướng nhà vệ sinh.
Càng đi đến góc khuất ấy càng vắng người.
Tới cửa nhà vệ sinh, bên ngoài không có ai khiến Lạc Ninh hơi khó xử — cô là phụ nữ, đâu thể tùy tiện vào nhà vệ sinh nam.
Nhưng quanh đó chẳng có bác sĩ nam nào để nhờ giúp. Đợi một lúc cũng không thấy ai đến, chỉ có một người phụ nữ từ nhà vệ sinh nữ bước ra rồi rời đi.
Lạc Ninh do dự một chút, cắn môi rồi bước vào nhà vệ sinh nam.
Vừa đặt chân vào, cô bất ngờ nghe một tiếng:
“Đứng yên.”
Cô lập tức khựng lại, không dám cử động. Từ khóe mắt nhìn vào gương, cô thấy chính là người đàn ông say rượu.
Hắn cầm một con dao mổ kề lên cổ cô:
“Nghe nói dao mổ ở đây sắc lắm, chỉ cần lia nhẹ là rạch nát cổ họng. Tôi thật muốn thử xem sao.”
Tim Lạc Ninh đập thình thịch nhưng cô cố giữ bình tĩnh.
“Không cần thử. Tôi có thể nói cho anh biết: đúng là nó rất sắc. Đừng nói chỉ rạch cổ họng, chém đứt cả cổ cũng không thành vấn đề.”
Người đàn ông tỏ vẻ bất ngờ:
“Cô không sợ à?”
Lạc Ninh cong nhẹ môi:
“Tôi phải sợ gì? Sợ anh? Hay sợ chết? Nếu là sợ anh… nói thật, tôi không sợ. Tôi chỉ tò mò thôi. Một người đàn ông say đến mức bất tỉnh,”
“được cảnh sát đưa vào khoa cấp cứu, trên ngực áo lại có máu. Đây là tình tiết phim trinh thám người ta thích nhất — k*ch th*ch trí tò mò, khiến người xem muốn tìm hiểu. Nên giờ tôi chỉ thấy tò mò nhiều hơn.”
“Máu trên người anh từ đâu mà có? Là máu người sao? Nếu phải… vậy nghĩa là anh đã làm bị thương ai?”
Người đàn ông không trả lời mà hỏi:
“Cô vẫn chưa nói xong. Cô không sợ chết?”
Lạc Ninh khẽ cười:
“Nếu anh giống tôi, mỗi ngày đều nhìn thấy người chết ở đây, lâu dần sẽ chai lì. Chết thật ra không đáng sợ.”
“Tôi thấy… sống mà như cái xác không hồn mới đáng sợ nhất.”
Người đàn ông im lặng rất lâu, rồi lẩm bẩm:
“Tôi giết người rồi… giết vợ tôi. Nhưng tôi hoàn toàn không nhớ gì hết…”
Lạc Ninh hít mạnh một hơi, hàng mi khẽ run:
“Nếu anh tin tôi, có thể nói rõ hơn chuyện gì đã xảy ra không?”
Tay hắn cầm dao khựng lại, lực siết lỏng đi đôi chút, nhưng vẫn chưa buông xuống.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Tôi là con rể ở rể. Vì quá yêu vợ, tôi chấp nhận từ bỏ tất cả những gì thuộc về mình trước đây, kể cả gia đình, để đến thành phố này làm con rể ở rể.”
“Mấy năm đầu chúng tôi sống rất hạnh phúc. Nhưng sau khi tôi bị chẩn đoán vô sinh, thái độ của cô ấy và gia đình bắt đầu thay đổi. Họ bắt đầu soi mói, kiếm chuyện, thay phiên nhau mắng tôi.”
“Tôi chưa từng cãi lại, vì giáo dưỡng của tôi không cho phép tôi đánh phụ nữ. Nhưng rồi sau đó, cô ấy bắt đầu bạo hành tôi. Tôi vẫn nhịn. Người trong khu bắt đầu chỉ trỏ tôi, lúc đó tôi mới biết mẹ vợ đã tung tin bịa đặt bên ngoài.”
“Bà ta nói tôi suốt ngày ở nhà uống rượu, say rồi lại bạo hành con gái bà. Tôi có thanh minh cũng không ai tin. Tôi nghĩ, nếu bà ta đã vu khống tôi nghiện rượu, vậy tôi uống thật cho bà ta xem, xem bà ta còn muốn làm gì.”
“Tối qua tôi lại uống. Một mình uống hết nửa cân rượu trắng, rồi sau đó ngủ lúc nào không hay…”
Lạc Ninh hỏi ngay:
“Rồi sau đó thì sao? Chẳng lẽ anh tỉnh dậy rồi thấy vợ mình đã chết?”
Người đàn ông buông tay đang cầm dao mổ xuống, ôm đầu ngồi sụp xuống đất khóc nức nở.
Trong tiếng khóc, hắn nghẹn ngào kể:
“Cô ấy nằm trên sàn phòng khách, trên sàn và trên tường toàn là máu. Trên quần áo tôi cũng có máu. Lúc đó tôi choáng váng, chẳng nghĩ được gì, chỉ biết mở cửa rồi chạy.”
“Tôi chỉ nhớ là mình chạy từ cửa sau của khu ra ngoài. Không biết chạy bao lâu… đến lúc tỉnh lại thì đã ở bệnh viện của các cô. Tôi rất sợ… cảnh sát nhất định sẽ nói người là do tôi giết.”
Không hiểu vì sao, trực giác mách bảo Lạc Ninh rằng người đàn ông này không phải hung thủ.
Cô im lặng một lát rồi hỏi:
“Anh… có tin tôi không?”
Người đàn ông ngẩng đôi mắt ngấn lệ nhìn cô.
Lạc Ninh liếc nhìn con dao mổ trong tay hắn:
“Anh đưa dao cho tôi trước đi. Thứ đó ở trong tay anh chỉ khiến anh bất lợi thôi.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?