🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 67: Vợ mua giày mới cho

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh cứ tưởng Lục Thừa Uyên sẽ từ chối, không ngờ anh lại thoải mái đáp: “Được.”

Sau đó liền quay sang trao đổi với nhân viên bán hàng về cỡ giày, bảo cô ấy đi lấy cỡ của mình.

Lạc Ninh vô tình ghi nhớ được anh đi giày size 43.

Lý Hương Cúc và Ngưu Lập Quần đứng cạnh nhìn, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Lý Hương Cúc nghĩ một lúc, cũng cầm một đôi giày nhét vào tay Ngưu Lập Quần: “Ông thử đôi này đi, tôi tặng ông đấy.”

Ngưu Lập Quần có phần bất ngờ: “Sao bà lại tặng tôi giày?”

Lý Hương Cúc liếc ông một cái, làm bộ định lấy lại đôi giày: “Không muốn à? Thế thôi khỏi, tiết kiệm được tiền cho tôi.”

“Tôi đâu có nói không muốn, để tôi xem nào, size 42, vừa đúng cỡ tôi.”

Ngưu Lập Quần tránh sang bên, tìm một cái ghế ngồi xuống thử giày.

Ông mang vào rồi giậm giậm vài cái, đi tới đi lui mấy bước: “Được đấy, khá thoải mái, kiểu dáng cũng đẹp nữa.”

Lý Hương Cúc vẫy tay gọi nhân viên bán hàng đứng bên cạnh: “Đôi này tôi lấy.”

Nhân viên bán hàng mỉm cười gật đầu, nói: “Ông ơi, bà ơi, hai người tốt với nhau thật đấy, chắc chắn là rất hạnh phúc.”

Lý Hương Cúc hơi đỏ mặt: “Cô bé à, chúng tôi không phải vợ chồng, chỉ là hàng xóm thôi. Tôi tặng ông ấy giày vì ông ấy luôn quan tâm chăm sóc tôi và cháu gái tôi, cô hiểu lầm rồi.”

Nhân viên vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi ạ, tại cháu thấy hai người rất xứng đôi, cứ tưởng là vợ chồng.”

Ngưu Lập Quần xua tay: “Không sao đâu, chúng tôi đều độc thân, hiểu lầm chút cũng không vấn đề gì.”

Lý Hương Cúc trừng mắt nhìn Ngưu Lập Quần: “Còn không mau tháo giày ra trả cho người ta?”

protected text

 

Nhân viên bán hàng: “Tất nhiên là được ạ, ông để cháu giúp ông cất đôi giày cũ nhé.”

Ngưu Lập Quần: “Được, cảm ơn cô nhé.”

Sau khi Lý Hương Cúc thanh toán xong cho Ngưu Lập Quần, Lạc Ninh cũng cầm hoá đơn đến trả tiền.

Cô nhướng mày cười với Lý Hương Cúc: “Bà ơi, bà mua giày cho ông Ngưu rồi à? Sao không đợi cháu, để cháu thanh toán cho.”

Lý Hương Cúc nhét hoá đơn vào túi xách: “Đây là bà mua cho ông ấy, sao lại để cháu trả? Cháu cứ thanh toán cho chồng cháu là được rồi, bà không tranh giành với cháu đâu.”

Lạc Ninh mím môi cười, rồi thanh toán tiền cho hai đôi giày của Lục Thừa Uyên.

Lục Thừa Uyên thấy Ngưu Lập Quần đi đôi giày mới, cũng bảo nhân viên lấy một đôi để anh thay rồi đi luôn.

Ngưu Lập Quần không để món quà của Lý Hương Cúc là vô nghĩa, kiên quyết chọn một chiếc túi xách làm quà đáp lễ.

Giá cái túi gấp năm lần đôi giày.

Khiến Lý Hương Cúc cảm thấy áy náy, lải nhải mãi, trách Ngưu Lập Quần tiêu xài hoang phí.

Nhưng bà lại không kìm được mà lấy hết đồ ra nhét vào chiếc túi mới, xách đi luôn, còn ném cái túi cũ qua một bên.

Ngưu Lập Quần biết bà rất thích cái túi đó.

Ông hiểu nhưng không nói ra, trong lòng rất vui.

Bốn người đi dạo đến năm giờ thì rời trung tâm thương mại, tìm một quán lẩu gần đó ăn tối.

Họ ăn tận hai tiếng mới xong.

Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh đưa hai cụ về nhà.

Lý Hương Cúc xách theo túi mới, giày mới, quần áo mới về đến nhà thì thấy con trai thứ hai và gia đình đang ăn tối.

Trên bàn chỉ có ba món: khoai tây xào chua ngọt, đậu đũa và cải thảo nấu đậu hũ.

Không có món mặn nào.

Ngô Lệ Mai thấy mẹ chồng xách túi mới, còn có mấy túi đồ mua sắm, ghen tỵ đến mức lòng chua đến dạ dày, bực bội không thôi.

Cố tình lớn tiếng nói: “Ồ, mẹ mua nhiều đồ thế? Cái túi mới này đẹp đấy, nhìn chất lượng cũng ổn, có phải Lạc Ninh mua cho mẹ không? Dạo này con cũng định mua cái túi mới.”

“Cái túi của con cũ quá rồi, bạc màu hết cả, mãi mà không nỡ thay.”

Lý Hương Cúc ôm chặt túi trong tay, lạnh mặt đáp:

“Muốn thay thì thay đi, chồng cô lương cũng không ít, chỉ cần cô đừng mang về nhà mẹ đẻ, đừng nói một cái túi, mười cái cũng được.”

Ngô Lệ Mai sa sầm mặt: “Mẹ, nhà mẹ con khó khăn, con giúp đỡ một chút thì sao? Mẹ tưởng ai cũng vô tâm như Lạc Ninh chắc? Chỉ biết nghĩ cho bản thân, chẳng quan tâm gì đến nhà mẹ đẻ.”

 

Lý Hương Cúc làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn Ngô Lệ Mai.

“Cô đã không quan tâm tới nhà người ta, thì người ta việc gì phải quan tâm tới nhà cô? Ngô Lệ Mai, da mặt cô còn dày hơn cả cái nắp nồi đấy.”

Ngô Lệ Mai trợn mắt: “Mẹ, mẹ sao lại mắng người ta?”

Lý Hương Cúc: “Tôi mắng lúc nào? Tôi nói sự thật thôi mà.”

Ngô Lệ Mai còn muốn cãi, nhưng bị chồng là Lạc Bắc Dương quát lên.

“Được rồi, cô đừng gây chuyện nữa. Lạc Ninh mua đồ cho mẹ thì liên quan gì đến cô? Ăn cơm cũng không yên.”

“Lạc Bắc Dương!” Ngô Lệ Mai “rầm” một tiếng đập đũa xuống bàn, “Giỏi lắm rồi nhỉ?”

Lạc Thần ló đầu ra, ngửi ngửi người Lý Hương Cúc, tò mò hỏi: “Bà ơi, Lạc Ninh mời bà ăn lẩu à?”

Lý Hương Cúc liếc nhìn đứa cháu trai vô dụng, “Ừ, sao thế? Cháu cũng muốn mời bà ăn lẩu à?”

Lạc Thần nghẹn lời: “Bà ơi, cháu lấy đâu ra tiền chứ, cháu vẫn chưa có việc làm mà.”

Lý Hương Cúc: “Biết mình chưa có việc làm rồi mà còn không mau đi tìm? Bà nhắc cháu nhé, cháu không sinh ra trong gia đình giàu có đâu mà nằm nhà ăn bám.”

“Tiền ba cháu kiếm được, đều bị mẹ cháu đem về nuôi cậu rồi.”

Nói xong, Lý Hương Cúc quay người vào phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Lạc Thần quay sang nhìn mẹ là Ngô Lệ Mai, lửa giận bốc lên trong bụng: “Mẹ, sau này nếu mẹ còn lấy tiền lương của ba con đưa về nhà cậu nữa, thì con sẽ không nhận mẹ là mẹ nữa, để cậu nuôi mẹ luôn đi!”

Lạc Thần nói xong quăng đũa đứng dậy, bực bội nói: “Một năm 365 ngày, mà có đến 300 ngày phải ăn khoai tây với cải thảo đậu hũ, mẹ không thể cho con với ba ăn được miếng thịt à?”

Ngô Lệ Mai giận dữ: “Muốn ăn thịt à? Được thôi, mày đi làm kiếm tiền rồi nộp tiền ăn cho mẹ đi!”

Lạc Thần đáp: “Con mà nộp tiền ăn cho mẹ, mẹ lại có thêm tiền đưa cho cậu. Mẹ tưởng con ngốc chắc?”

Lạc Bắc Dương cũng buông đũa xuống, bực bội nói:

“Tôi cũng chịu hết nổi rồi, ngày nào cũng chỉ ăn mấy thứ này, chẳng có tí dầu mỡ nào. Từ nay lương của tôi tôi sẽ giữ, bữa ăn của tôi với Lạc Thần tôi tự lo.”

Ngô Lệ Mai sững sờ, nhảy dựng lên mắng: “Lạc Bắc Dương, anh không muốn sống nữa phải không? Không muốn sống nữa thì ly hôn đi!”

Lạc Bắc Dương nhìn chằm chằm vợ vài giây rồi nói: “Được thôi, tôi không có ý kiến.”

Ngô Lệ Mai chết lặng.

Lạc Thần há miệng định nói gì đó, nhưng lại quay người chạy vào phòng mình.

Lạc Bắc Dương cũng quay về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

Ngô Lệ Mai ngồi phịch xuống ghế, ngơ ngác nhìn ba đĩa đồ ăn chay trên bàn.

Bà ta không hiểu, bao nhiêu năm nay vẫn ăn uống như thế, cha con họ cũng đâu có ý kiến gì.

Tại sao bây giờ lại phản đối?

Bà ta cảm thấy gần đây chồng mình như biến thành người khác, cái gì cũng không vừa mắt.

Thậm chí còn dám cãi lại bà ta.

Chẳng lẽ là… có người khác ở bên ngoài?

Ngô Lệ Mai đột nhiên tim thắt lại, bất an. Chắc chắn là Lạc Bắc Dương đã qua lại với người phụ nữ khác.

Cho nên mới đòi ly hôn.

Bàn tay bà ta vô thức siết chặt lại.

Lạc Bắc Dương muốn ly hôn?

Mơ đi!

Bà ta tuyệt đối sẽ không ly hôn.

Dù có chết cũng không ly hôn!

Bà ta đã từng này tuổi, nếu ly hôn rồi thì còn có thể đi đâu?

Hơn nữa, nếu đổi một người đàn ông khác, chưa chắc người ta chịu đưa tiền cho bà ta để bà ta đem về nuôi nhà mẹ đẻ.

Lúc trước bà ta chọn Lạc Bắc Dương, chính là vì thấy anh ta nhu nhược, dễ khống chế!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...