🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 494: Chu Đồng gặp lại Đinh Mạo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kết quả là, chỉ sau hai tháng tiếp quản công ty, Chu Đồng vì làm việc quá sức mà bị sảy thai.

Người chồng mới cưới của cô, vốn luôn theo đuổi cuộc sống tự do, không muốn cùng cô quản lý sự nghiệp do cha cô để lại.

Hai người sau khi bàn bạc, đã chia tay trong hòa bình.

Người đàn ông ấy còn chủ động từ bỏ quyền phân chia tài sản của Chu Đồng.

Chu Đồng rất cảm kích, đã tặng cho anh ta một triệu tệ làm phí chia tay, để anh có thể tiếp tục sống cuộc đời không vướng bận mà anh mong muốn.

Buổi trưa trước ngày rời khỏi Bắc Lĩnh, Chu Đồng hẹn Lạc Ninh ăn một bữa cơm.

Địa điểm là nhà hàng xoay ở Tụ Năng Đại Hạ của nhà họ Đinh.

protected text

 

Có thể lần này đi rồi, cả đời này sẽ không quay lại nữa.

Lâm Uyển Nhu và Chu Chấn Hoa nếu có ra tù, thì cứ để họ tự về, cô sẽ không đi đón hai người đó.

Ngồi trong nhà hàng xoay, Chu Đồng phóng tầm mắt nhìn xuống gần như toàn bộ thành phố Bắc Lĩnh. Lần trước đến đây là do Chu Chấn Hoa và Lâm Uyển Nhu đưa cô tới.

Hôm đó là buổi tối, ngắm cảnh đêm.

Còn hôm nay là ban ngày, cảnh vật lại mang một cảm xúc hoàn toàn khác.

“Nếu không phải vì lúc đó tôi đang mang thai, thì người bị kéo đi mổ lấy thận có lẽ chính là tôi rồi.” Chu Đồng nhìn Lạc Ninh đang ngồi đối diện, nói.

Cô cười khẩy: “Thật không thể ngờ được trên đời lại có bậc cha mẹ hoang đường đến vậy.”

“Nhưng nghĩ kỹ lại, hai người họ đúng là một cặp trời sinh, nếu không thì làm sao có thể đi chung một con đường đến tận bây giờ.”

Lạc Ninh cầm ly nước chanh nhấp một ngụm, mỉm cười: “Bản chất con người vốn dĩ đã phức tạp rồi.”

Chu Đồng nhìn cô chăm chú: “Người phụ nữ đó đã làm tổn thương cô đến hai lần. Đừng bao giờ tha thứ cho bà ta. Bà ta không xứng đáng.”

Lạc Ninh lắc đầu: “Không cần thiết phải chấp nhất làm gì. Cứ coi như tôi không có mẹ. Coi như bà ta chưa từng tồn tại trong thế giới của tôi. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, và sau này cũng sẽ vẫn như thế.”

Chu Đồng gật đầu: “Cũng đúng, quá cố chấp sẽ chỉ khiến bản thân thêm đau khổ.”

Lạc Ninh cười liếc nhìn Chu Đồng: “Cô thay đổi nhiều thật đấy. Đã tiếp quản công ty ba tháng rồi, cảm thấy sao? Giờ quen việc chưa?”

Chu Đồng: “Giờ thì quen rồi. Cô không biết đâu, tháng đầu tiên đúng là tôi phát điên luôn. Tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu, mà nhân viên trong công ty thì ai nấy đều có thái độ thù địch với tôi.”

Lạc Ninh tò mò: “Thế còn bây giờ thì sao? Họ vẫn còn chống đối à?”

Chu Đồng: “Bây giờ thì không. Tôi đã đuổi mấy kẻ gây rối đi rồi, làm gương cho người khác. Giờ thì chẳng ai dám làm loạn nữa. Tôi thấy điều hành công ty cũng khá thú vị, chỉ là tôi còn nhiều thứ cần phải học.”

“Nhưng không sao, tôi có đủ thời gian để từ từ học hỏi.”

Lạc Ninh: “Thế thì tốt rồi. Cô cảm thấy hứng thú là tốt nhất. Cứ từ từ mà làm, kinh doanh đâu thể hấp tấp được.”

Chu Đồng nâng ly rượu, cụng ly với Lạc Ninh: “Nào, tôi mời cô một ly. Sau này nếu có thời gian, nhớ đi nước ngoài nhiều một chút, thực sự sẽ giúp mở rộng tầm mắt.”

“Cũng sẽ thay đổi cả cách nghĩ. Trước khi đi tôi tưởng mình ghê gớm lắm. Ra nước ngoài mới biết mình chẳng là gì, đúng là ếch ngồi đáy giếng. Nói khó nghe một chút, trước kia tôi thật sự rất ngu ngốc.”

Lạc Ninh cụng ly với cô: “Xem ra lựa chọn ra nước ngoài trải nghiệm cuộc sống của cô là hoàn toàn đúng đắn.”

Chu Đồng: “Đúng là vậy, tôi không hối hận chút nào. Nếu ngày đó tôi nghe lời cha, cưới người ông ấy giới thiệu thì giờ tôi chắc chắn sẽ trở thành một bà vợ u uất.”

“Dù cuộc hôn nhân do tôi chọn cũng không thành, nhưng không sao cả. Tôi và chồng cũ vẫn là bạn bè. Anh ấy dạy tôi rất nhiều điều. Chúng tôi chia tay vì anh ấy không thích cuộc sống rập khuôn.”

“Nên khi cả hai cùng ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, chúng tôi đã chia tay trong hòa bình.”

Lạc Ninh: “Tôi cũng đồng tình với việc chia tay trong êm đẹp. Mỗi người sống tốt phần mình, chứ không nên cố níu kéo nhau trong đau khổ. Như vậy chỉ là tra tấn lẫn nhau thôi.”

Chu Đồng: “Chính xác! Chúng tôi cũng nghĩ như thế. Giờ là bạn bè, thỉnh thoảng còn nhắn tin hỏi thăm, cảm giác rất nhẹ nhàng.”

Nói đến đây, trong mắt Chu Đồng ánh lên một tia ngưỡng mộ.

Cô cười nói: “Nhưng người khiến tôi ngưỡng mộ nhất vẫn là cô. Cô và chồng cô là cặp đôi tình cảm nhất mà tôi từng biết. Chỉ tiếc là… tôi đã bỏ lỡ một mối nhân duyên giống như vậy.”

Lạc Ninh hiểu rõ cô đang nói đến Đinh Mạo.

Cô cố ý trêu: “Vậy cô có muốn liên lạc lại với Đinh Mạo không?”

“Tôi còn mặt mũi nào mà gặp lại anh ấy nữa chứ? Năm xưa chính tôi đã làm tổn thương anh ấy sâu sắc như vậy, chắc anh ấy hận tôi chết mất.”

Chu Đồng đang nói dở thì thấy Lạc Ninh bỗng liên tục nháy mắt ra hiệu.

Cô nhìn theo ánh mắt của Lạc Ninh, liền giật mình phát hiện… Đinh Mạo đang đứng ngay sau lưng mình.

Truyện được dịch đầy đủ tại 

 

Anh mặc một bộ vest cao cấp màu xám bạc, tóc chải gọn gàng, dáng vẻ chững chạc điềm đạm hơn xưa rất nhiều.

Chu Đồng lúc này mới thấy rõ — năm xưa chắc chắn là cô mắt mù, sao lại không nhận ra Đinh Mạo điển trai đến vậy.

Nhưng bên cạnh anh còn có một cô gái xinh đẹp.

Hai người trông rất xứng đôi.

Chu Đồng vội đứng dậy, nở nụ cười lịch sự: “Lâu quá không gặp.”

Đinh Mạo nhìn cô chằm chằm.

Từ đầu đến chân, Chu Đồng giờ đây hoàn toàn như biến thành một người khác.

Mái tóc dài trước kia giờ đã được cắt ngắn ngang tai, cô mặc một bộ vest nữ màu trắng, toát lên khí chất của một nữ cường nhân nơi công sở.

Đinh Mạo khẽ nhíu mày hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Chu Đồng sợ anh hiểu lầm mình quay về để níu kéo, vội vàng giải thích:

“Nhà có chút việc nên em về giải quyết. Giờ xong hết rồi. Sáng mai em sẽ rời đi.”

Lạc Ninh cũng phụ họa: “Đúng đấy, Đinh Mạo. Chu Đồng về giải quyết chuyện gia đình thôi. Mai cô ấy đi rồi, nên bọn tôi tranh thủ gặp nhau một chút.”

“Là tôi chọn chỗ này, vì Chu Đồng nói muốn ngắm lại thành phố Bắc Lĩnh một lần nữa.”

Đinh Mạo lúc này mới nhận ra—có lẽ Chu Đồng và Lạc Ninh đã hiểu lầm anh rồi.

Anh im lặng vài giây, rồi nói: “Chúc hai người ăn trưa vui vẻ, tôi không làm phiền nữa.”

Nói xong, anh khẽ gật đầu với Lạc Ninh, liếc nhìn Chu Đồng một cái rồi quay người rời đi.

Chu Đồng mãi đến khi thấy Đinh Mạo và cô gái kia ngồi xuống bàn khác mới hoàn hồn, từ từ ngồi trở lại ghế.

Trái tim cô vẫn đập loạn không thôi.

Cô không hiểu vì sao mình lại như vậy.

Rõ ràng mọi thứ trong lòng vốn đã yên ổn, vậy mà giờ lại bị khuấy động, một cảm giác chua xót dâng lên khiến cô thấy nghẹn ở ngực.

Lạc Ninh cũng nhận ra sự bất thường của Chu Đồng.

Cô thầm nghĩ, thực ra Chu Đồng vẫn còn tình cảm với Đinh Mạo.

Con người đúng là kỳ lạ—rất nhiều khi sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng lại không chịu tin.

Nếu như Chu Đồng chịu đối diện với tình cảm của mình sớm hơn một chút, có lẽ kết cục giữa hai người đã hoàn toàn khác.

Nhưng cuộc sống phần lớn đều là những điều tiếc nuối.

Bởi vậy mới có câu: vận mệnh trêu ngươi, con người bất lực.

Giờ đây, trọng tâm cuộc sống của Chu Đồng đã chuyển ra nước ngoài.

Từ khoảnh khắc cô tiếp quản công ty của cha mình, cô và Đinh Mạo đã bước đi trên hai con đường hoàn toàn khác biệt.

Trừ khi, có một người chịu quay đầu lại.

Với tính cách của Chu Đồng, cô chắc chắn sẽ không quay lại tìm Đinh Mạo.

Còn Đinh Mạo…

Có lẽ, cũng sẽ không.

Biết Chu Đồng đang bất an, Lạc Ninh chủ động kiếm cớ, đề nghị kết thúc bữa trưa sớm.

Cô còn tranh phần thanh toán, nói rằng xem như bữa tiễn Chu Đồng lên đường.

Chu Đồng cũng không tranh với cô, chỉ cười nói Lạc Ninh nếu có thời gian thì nhất định phải sang nước ngoài chơi với cô—tất cả chi phí cô lo hết.

Cả hai lặng lẽ rời khỏi nhà hàng, không hề quay lại chào Đinh Mạo.

Khi họ đi thang máy ngắm cảnh xuống tầng dưới, Lạc Ninh phát hiện Chu Đồng đã khóc.

Cô không nói gì cả, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm lấy Chu Đồng như một sự an ủi lặng thầm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...