*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Uyển Nhu cũng rất hận Lạc Ninh.
Đường đường là một bác sĩ, mỗi ngày ở khoa cấp cứu cứu giúp biết bao nhiêu người không quen biết, vậy mà lại không chịu cứu em trai ruột của mình.
Hiến một quả thận thôi thì cũng đâu ảnh hưởng gì tới sức khỏe, đâu phải lấy mạng của cô.
Lạc Ninh cũng đoán được, nếu bên kia biết Chu Đồng mang thai, không thể hiến thận, chắc chắn sẽ tìm đến cô.
Đến nước này rồi, chắc chẳng còn lý do gì để giả vờ nữa.
Quả nhiên, buổi chiều khi cô bàn giao xong ca trực chuẩn bị về nhà, thì đã thấy Lâm Uyển Nhu đứng ở cửa khoa cấp cứu.
Không biết bà ta đến từ lúc nào.
Thấy cô cùng Diệp Tử và Diêu Thanh Chi bước ra, Lâm Uyển Nhu cười nói với hai người kia:
“Có thể để tôi nói vài lời với con gái tôi được không?”
Con gái tôi?
Lạc Ninh không nhịn được mà đảo mắt một cái.
Gọi như vậy, đúng là mỉa mai không hơn không kém.
Diệp Tử vỗ nhẹ vai Lạc Ninh rồi cùng Diêu Thanh Chi rời đi trước.
Lâm Uyển Nhu nói tiếp: “Ra ngoài nói chuyện một lát, tìm chỗ yên tĩnh.”
Lạc Ninh không đáp, chỉ xoay người bước về hướng cửa hông, Lâm Uyển Nhu vội vàng đi theo.
Tới chỗ râm mát dưới tán cây trong sân bệnh viện, Lạc Ninh dừng chân, quay lại nhìn thẳng Lâm Uyển Nhu.
Cô nói thẳng không vòng vo: “Nếu bà đến vì muốn xin thận thì miễn đi. Tôi sẽ không hiến thận cho con trai bà đâu.”
Lâm Uyển Nhu dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe lời từ chối tuyệt tình như thế, vẫn tức đến nghiến răng.
Bà ta cố nén giận, nói:
“Tôi biết con hận tôi, nhưng em con thì vô tội. Nó mới chỉ hai mươi tư tuổi, còn chưa yêu đương, chưa lập gia đình, chưa có con… Con là bác sĩ, sao có thể nhẫn tâm như vậy?”
Lạc Ninh bật cười lạnh:
“Người ta nói, mẹ nào con nấy, đúng không sai chút nào. Tôi lạnh lùng, là do di truyền từ bà đấy.”
Sắc mặt Lâm Uyển Nhu lúc xanh lúc tím.
Lạc Ninh tiếp tục: “Năm xưa bà dứt khoát bỏ đi, thì đã nên nghĩ tới kết cục ngày hôm nay. Bà nên tự trách mình, chính bà đã hại chết con trai bà, chứ không phải ai khác.”
Lâm Uyển Nhu mím môi không nói.
Lạc Ninh nhướng mày: “Nếu là tôi, tôi sẽ không phí lời nữa, hãy trân trọng khoảng thời gian cuối cùng với con trai mình đi. Nó chỉ còn sống được hai tháng thôi.”
Vừa nói xong, cô quay người định rời đi, thì bất ngờ Lâm Uyển Nhu quỳ sụp xuống.
“Lạc Ninh, coi như mẹ cầu xin con.” Bà ta bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của người đi đường.
Vừa khóc vừa cầu khẩn: “Con có thể mắng mẹ thế nào cũng được, nhưng xin con hãy cứu lấy em trai con. Bây giờ chỉ có con mới có thể cứu được Yến Trạch.”
“Nếu Yến Trạch chết… mẹ cũng không muốn sống nữa.”
Lạc Ninh cúi mắt nhìn người phụ nữ đang quỳ gối, vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Được thôi, vậy thì bà chết chung với cậu ta luôn đi. Nếu gặp ba tôi ở dưới đó, nhớ thay tôi xin lỗi ông ấy.”
Lâm Uyển Nhu sững người.
Lạc Ninh: “Nhớ quỳ xuống mà xin lỗi ba tôi.”
Nói xong, cô bỏ đi, không thèm ngoái đầu lại, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng chưa đi được bao xa, thì Chu Chấn Hoa bất ngờ xuất hiện chặn trước mặt cô, ánh mắt giận dữ trừng trừng nhìn cô.
Lạc Ninh dừng bước, đối diện ông ta mà không hề tỏ ra sợ hãi.
Lâm Uyển Nhu thấy vậy, vội chạy tới kéo tay chồng: “Chấn Hoa, là em sai, không thể trách con bé.”
Lạc Ninh liếc Lâm Uyển Nhu một cái, vòng qua Chu Chấn Hoa, rời đi.
Đợi Lạc Ninh đi xa rồi, Lâm Uyển Nhu mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang chất vấn chồng:
“Anh định làm gì vậy? Đừng dọa con bé!”
Chu Chấn Hoa lạnh lùng nhìn bà: “Dọa? Bà nhìn vẻ mặt nó đi, nó có giống người sẽ sợ tôi không?”
Lâm Uyển Nhu khó chịu: “Anh làm mặt giận với tôi làm gì? Hồi trước anh nói là để Chu Đồng thử trước, nếu không được thì mới tới Lạc Ninh. Giờ cả hai đều không được, coi như huề nhau, giờ chỉ còn chờ tin từ bệnh viện thôi.”
Chu Chấn Hoa phản bác:
“Con gái tôi là trường hợp đặc biệt, nó mang thai không thể hiến. Còn con gái bà thì sao? Rõ ràng có thể cứu người mà lại làm ngơ! Bà còn bênh nó à!”
“Con gái tôi, con gái bà?” Lâm Uyển Nhu nổi giận:
“Vậy tôi hỏi anh, Yến Trạch là con của ai?!”
Chu Chấn Hoa mặt lạnh: “Phải, Yến Trạch là con tôi. Vì vậy tôi sẽ không đứng nhìn con mình chết dần chết mòn.”
Lâm Uyển Nhu thấy hoang mang: “Chu Chấn Hoa, anh định làm gì? Nếu anh dám đụng đến Lạc Ninh, tôi…”
Chu Chấn Hoa: “Bà làm gì? Đừng quên, Yến Trạch là con bà sinh ra, Lâm Uyển Nhu, hỏi lại lương tâm bà đi: giữa Yến Trạch và con gái của người đàn ông đã chết, ai quan trọng hơn?”
“Sao? Bà vẫn chưa quên được Lạc Bắc Lâm đúng không? Còn nhớ nhung ông ta? Bà nằm mơ cũng gọi tên ông ta đấy!”
Lâm Uyển Nhu xấu hổ và tức giận:
“Chu Chấn Hoa, anh điên rồi à? Anh đang nói nhăng cuội cái gì thế!”
Chu Chấn Hoa cười khẩy:
“Tôi đúng là điên thật. Vì bà mà tôi bỏ vợ con, bỏ hết sự nghiệp gây dựng ở trong nước, đưa bà ra nước ngoài, cho bà cuộc sống tốt nhất.”
“Kết quả thì sao? Con trai tôi gặp nạn, còn bà lại đi bênh vực con gái của gã đàn ông khác!”
“Anh đúng là không thể nói lý nổi!” – Lâm Uyển Nhu giận dữ quát lại.
“Tôi biết anh lo cho con nên mất bình tĩnh, nhưng đừng vì vậy mà nói lời tổn thương người khác. Giờ là lúc nên tìm cách giải quyết, chứ không phải đứng đây cãi nhau, nghi ngờ vô cớ.”
Nói xong, Lâm Uyển Nhu lườm Chu Chấn Hoa một cái đầy tức tối rồi quay người bước đi.
Chu Chấn Hoa mặt mày tối sầm, lặng lẽ theo sau vợ quay lại phòng bệnh.
Lúc này, y tá đang truyền dịch cho Chu Yến Trạch.
Cậu ta sắc mặt rất kém, nằm yên nhắm mắt, không nhúc nhích.
Chu Chấn Hoa nhìn đứa con trai gầy gò ốm yếu, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.
Nghĩ đến việc chỉ cần Lạc Ninh hiến một quả thận, thì Chu Yến Trạch có thể sống tiếp, lửa giận trong lòng Chu Chấn Hoa lại bùng lên lần nữa.
Sự phẫn nộ dâng trào, như muốn thiêu đốt lý trí.
Ý nghĩ đó một khi đã xuất hiện thì như cỏ dại mọc lan, không thể kìm hãm nổi.
Và cùng với đó… là một ý niệm độc ác, đáng sợ đang dần hình thành.
Lạc Ninh không ngờ, hôm sau, cô lại nghe được tin từ đồng nghiệp bên khoa Thận rằng — Chu Yến Trạch đã xuất viện.
Lạc Ninh cảm thấy khó hiểu. Với tình trạng hiện tại của Chu Yến Trạch, cậu ta cần được điều trị mỗi ngày để kiểm soát bệnh.
Việc tự ý rời viện lúc này là vô cùng bất hợp lý.
Nhưng cô đoán, có thể là vì cô từ chối hiến thận, khiến Lâm Uyển Nhu và Chu Chấn Hoa nổi giận.
Vì thế họ đưa Chu Yến Trạch chuyển viện.
Cũng có khả năng đã đưa cậu ta về nước.
Phía Lục Thừa Uyên khi nghe tin Chu Yến Trạch được chuyển viện cũng tỏ ra bất ngờ.
Tin này là do Phó Viện trưởng báo lại với Tần Lãng, rồi Tần Lãng chuyển lời cho Lục Thừa Uyên.
Tần Lãng hỏi ý kiến: “Lão đại, vậy bên Cương Bổng có cần tiếp tục tìm nguồn thận cho Chu Yến Trạch nữa không?”
Lục Thừa Uyên suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Cứ tiếp tục tìm, tìm được thì để đó làm phương án dự phòng.”
Anh luôn có linh cảm — chuyện này chưa dừng lại ở đây.
Tần Lãng gật đầu: “Rõ.”
Chu Đồng ở lại Bắc Lĩnh hai ngày thì rời đi. Lên máy bay rồi cô mới nhắn tin cho Lạc Ninh, nói sẽ dẫn Mike đi du lịch khắp trong nước.
Lạc Ninh dặn dò cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe, dù sao cũng đang mang thai.
Từ đó về sau, Chu Đồng không nhắn thêm gì nữa.
Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn đăng vài tấm ảnh du lịch lên vòng bạn bè, nếu Lạc Ninh nhìn thấy thì sẽ ấn nút thích.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, gia đình Lâm Uyển Nhu vẫn không hề xuất hiện lại.
Thế nhưng trong lòng Lạc Ninh lại luôn cảm thấy bất an, như có gì đó bất thường đang âm thầm xảy ra.
Nửa tháng sau ngày Chu Yến Trạch xuất viện, vào một buổi chiều muộn sau giờ làm, Lạc Ninh được tài xế nhà họ Lục đến đón về.
Chiếc xe rời khỏi trung tâm thành phố, đường xá dần thưa thớt.
Khi họ chạy tới một giao lộ vắng vẻ, bỗng từ một lối rẽ bên cạnh, một chiếc xe tải nhỏ bất ngờ lao ra — đâm thẳng vào xe của họ…
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?