*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Uyển Nhu sợ Lạc Ninh nổi giận, trừng mắt lườm con trai rồi nói với y tá:
“Y tá, có thể cho chúng tôi nói chuyện riêng một lúc không?”
Y tá lúc này mới hoàn hồn, vội vã rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Sau khi y tá đi, Lâm Uyển Nhu hạ giọng trách con:
“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài thì cẩn thận lời ăn tiếng nói, đừng gây thêm phiền phức cho chị con. Ba con đâu? Mẹ chẳng bảo ông ấy ở lại trông con à?”
Chu Yến Trạch mím môi:
“Ông ấy bảo không chịu được mùi bệnh viện, tối qua lại không ngủ được, nên con bảo ông ấy về khách sạn nghỉ ngơi rồi.”
“Cái gì? Ông ta lại bỏ con mà đi?” Lâm Uyển Nhu tức giận đến nỗi nghẹn lời.
Bà bực bội mắng: “Con bệnh nặng đến thế rồi mà ông ấy vẫn còn tâm trạng đi ngủ!”
Chu Yến Trạch lại nhún vai, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm:
“Có sao đâu, bệnh của con đâu phải mới hôm nay. Chẳng lẽ bắt ba ngày nào cũng phải ngồi canh? Hơn nữa, con đâu có sắp chết ngay. Ở đây có bao nhiêu bác sĩ, y tá chăm sóc rồi.”
“Mẹ à, mẹ thật sự không cần căng thẳng như vậy. Thả lỏng đi, hít sâu một cái nào, được không?”
Lâm Uyển Nhu mím môi không nói nữa.
Chu Yến Trạch ngẩng đầu nhìn Lạc Ninh vẫn đang đứng đó với gương mặt lạnh tanh, cười nói:
“Chị ơi, chị còn xinh hơn mẹ hồi trẻ nữa, khí chất cũng rất tốt, là kiểu mà em thích. Nếu em không phải là em trai chị, chắc chắn em sẽ theo đuổi chị.”
Khóe môi Lạc Ninh khẽ giật, nhưng cô không nói gì.
Chu Yến Trạch chẳng buồn quan tâm đến sắc mặt cô, tiếp tục nói như không:
“Em đã sớm muốn gặp chị rồi, nhưng mẹ không cho. Mẹ sợ chị tức giận. Nếu không phải vì em sắp chết, chắc mẹ cũng chẳng cho em thực hiện tâm nguyện này.”
“Thành ra, em thấy bệnh này cũng không đến nỗi tệ, ít ra cũng giúp em đạt được một ước nguyện.”
Lạc Ninh đã từng chứng kiến quá nhiều người sắp lìa đời, nên lời của Chu Yến Trạch không khiến cô dao động mấy.
Dù hai người là chị em cùng mẹ khác cha, nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được chút tình thân nào.
Nói chi đến Chu Yến Trạch – một người em không thân thiết, ngay cả với mẹ ruột – Lâm Uyển Nhu, cô cũng chẳng có chút cảm xúc gì.
Nhất là mỗi lần nhớ đến những việc năm xưa Lâm Uyển Nhu đã làm, Lạc Ninh lại càng không thể tha thứ.
Lặng im một lúc, cô mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Giờ cậu đã gặp được tôi rồi, có thể quay về được rồi. Ở đây trình độ y tế không bằng nước ngoài. Nếu thật sự bệnh đã vào giai đoạn cuối, thì nên về nước ngoài sớm để điều trị.”
“Tôi không muốn cậu chết ở đây rồi bị người khác đổ tội, bị nói thành người máu lạnh.”
Chu Yến Trạch mỉm cười:
“Sao có thể chứ? Bệnh của em đâu phải do chị gây ra. Chị nghĩ nhiều rồi. Nhưng có điều này chị nói sai, em không đồng ý – y học nước ngoài không hẳn tốt hơn trong nước.”
“Nếu thật sự tốt, thì bệnh em đã chữa khỏi từ lâu rồi, đâu đến mức kéo dài tới giờ. Nên lần này em về là xác định sẽ không đi nữa. Có về cũng chỉ chờ chết, thà chết ở quê nhà còn hơn.”
“Chị ơi, sau này nếu có thời gian, chị có thể đến thăm em không? Mỗi ngày một lần thôi cũng được. Em chỉ mong mấy ngày cuối đời được gặp chị vài lần, vậy là mãn nguyện rồi.”
Lạc Ninh im lặng, không trả lời, cũng không từ chối.
Lâm Uyển Nhu nín thở, đến tiếng thở cũng không dám phát ra.
Một lúc sau, Lạc Ninh nói:
“Nếu nói về huyết thống, cậu với Chu Đồng còn thân hơn. Ba của cô ấy và cậu là cùng một người.”
Chu Yến Trạch gật đầu:
“Em biết rồi. Ba có gọi cho chị ấy, chị ấy nói vài hôm nữa sẽ quay về. Chị ấy đang du lịch vòng quanh thế giới, bận lắm.”
“Em cảm thấy chúng ta mới là gần gũi nhất. Còn ba em ấy hả, chẳng qua là người cho t*nh tr*ng thôi.”
Lạc Ninh khẽ nhíu mày.
Lâm Uyển Nhu khẽ vỗ vai con trai, nhẹ giọng trách:
“Suốt ngày ăn nói bậy bạ, Chu Yến Trạch, con cũng 24 tuổi rồi, sao vẫn còn nói chuyện như trẻ con vậy? Con tự nghe lại xem mình đang nói gì đi.”
Chu Yến Trạch cười tủm tỉm:
“Mẹ, nhưng mà mẹ nói xem con có nói sai đâu?”
Lâm Uyển Nhu: “……”
Chu Yến Trạch:
Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!
“Mẹ ấy à, chẳng có khiếu hài hước gì cả. Mẹ sống như vậy mệt lắm, người ở bên mẹ cũng thấy mệt nữa. Con nói mẹ bao nhiêu lần rồi.”
Lâm Uyển Nhu đành câm nín, chỉ còn biết nhìn về phía Lạc Ninh, cố gắng quan sát sắc mặt cô.
Bà cứ tưởng sau khi thấy người em trai cùng mẹ khác cha đang hấp hối thế này, Lạc Ninh sẽ động lòng.
Nhưng nhìn phản ứng hiện tại, bà mới hiểu rằng không hề.
Bà không ngờ Lạc Ninh lại hận bà sâu đậm đến vậy – đến mức người em sắp chết cũng không muốn thừa nhận.
Lúc này, Lạc Ninh lạnh nhạt nói:
“Tài xế của tôi vẫn đang đợi ngoài kia, người nhà cũng đang đợi tôi về ăn trưa. Nếu không còn gì nữa, tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô cũng không thèm để ý phản ứng của hai mẹ con họ, quay người rời đi.
Lâm Uyển Nhu định đuổi theo, nhưng bị con trai giữ lại.
Chu Yến Trạch lắc đầu:
“Kệ chị ấy đi, nóng vội không nấu được đậu phụ mềm đâu.”
Lâm Uyển Nhu xụ mặt:
“Nhưng bệnh của con không thể chần chừ nữa, nhất định phải ghép thận càng sớm càng tốt.”
Chu Yến Trạch buông tay mẹ ra, nhìn thẳng vào bà nói:
“Mẹ nghĩ bây giờ mẹ chạy ra ngoài, bảo chị ấy hiến một quả thận cho con, chị ấy sẽ đồng ý à? Mẹ không thấy thái độ lúc nãy của chị ấy sao? Hoàn toàn không muốn nhận em trai đâu.”
Lâm Uyển Nhu: “Vậy con bảo phải làm sao? Đợi đến khi nào mới nhắc chuyện này?”
Chu Yến Trạch thở dài:
“Chờ Chu Đồng về đã. Lạc Ninh nói đúng, con với Chu Đồng là chị em cùng cha khác mẹ, quan hệ máu mủ còn gần hơn.”
“Cứ để xem Chu Đồng có phù hợp để ghép thận không. Nếu hợp, thì bảo ba đi thuyết phục chị ấy hiến thận cho con. Chu Đồng không có lý do gì để từ chối, nhưng Lạc Ninh thì hoàn toàn có thể.”
Lâm Uyển Nhu ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt tràn đầy xót xa nhìn Chu Yến Trạch. Bà há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại ngậm lại.
Chu Yến Trạch nhướng mày nhìn bà:
“Sao thế? Có gì thì nói thẳng ra đi.”
Lâm Uyển Nhu ngập ngừng một lát, rồi hỏi:
“Con gặp Lạc Ninh ngoài đời rồi, cảm giác thế nào?”
Chu Yến Trạch:
“Mẹ đang hỏi cảm giác gì cơ?”
Lâm Uyển Nhu:
“Ý mẹ là… con có thích người chị này không?”
Chu Yến Trạch đáp:
“Nói thích thì không hẳn, nhưng những lời con khen chị ấy lúc nãy đều là thật lòng. Chị ấy đẹp hơn mẹ hồi trẻ, khí chất cũng hơn hẳn. Chị ấy lấy được người nhà giàu cũng là điều dễ hiểu.”
Lâm Uyển Nhu mỉm cười đầy tự hào:
“Cũng nhờ mẹ đây có nền tảng tốt. Mẹ mà không đẹp thì sinh con ra cũng chẳng khá khẩm gì. Như Chu Đồng đấy, nhìn là biết không bằng Lạc Ninh, kém xa luôn.”
Chu Yến Trạch bật cười:
“Mẹ tự khen mình chẳng khác nào người bán dưa tự khen dưa ngọt vậy.”
Lâm Uyển Nhu không giận, còn bật cười, rồi chuyển chủ đề:
“Con muốn ăn gì trưa nay? Mẹ đi mua.”
Chu Yến Trạch:
“Không cần đâu, hồi nãy y tá xinh đẹp đã chỉ con cách tải app đặt đồ ăn rồi. Con đã đặt xong rồi, là món đặc sản địa phương – cũng là do y tá gợi ý. Mẹ bảo muốn ăn đồ quê nhà mà.”
Lâm Uyển Nhu nghe xong thì rất vui, thầm nghĩ con trai đúng là hiểu mẹ.
Bà vừa cười vừa trêu:
“Con thích nghi với môi trường mới nhanh thật đấy, còn nhanh hơn cả mẹ – người từng sống ở đây nữa. Mẹ lần trước về phải mất kha khá thời gian mới quen được đấy.”
“Điều mẹ thấy khó quen nhất là ở đây chẳng ai dùng tiền mặt nữa, toàn thanh toán qua điện thoại. Lần trước mẹ còn đổi một đống tiền mặt ở sân bay, sau đó mới thấy là… đổi xong chẳng dùng được bao nhiêu. Nhưng mà quen rồi thì thấy cũng tiện ghê.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?