🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 468: Lạc Thần tỉnh lại

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Uyên im lặng, không nói gì thêm.

Anh đương nhiên không phải vì không tự tin, mà là không nỡ để ông nội nghỉ hưu.

Lạc Ninh nhìn ra được tâm tư của Lục Thừa Uyên, nhưng cô không xen vào.

Hai vợ chồng ăn sáng cùng ông bà xong thì ra ngoài.

Lạc Ninh nhờ Lục Thừa Uyên tiện đường đưa cô đi làm, rồi dặn tài xế đến đón cô về nhà vào buổi trưa.

Vì nhớ hai bé nên bây giờ buổi trưa cô đều về nhà ăn cơm và nghỉ ngơi, chiều mới quay lại bệnh viện làm việc.

Lên xe rồi, Lạc Ninh mới mở miệng hỏi: “Anh không nỡ để ông nghỉ hưu phải không?”

Lục Thừa Uyên: “Ừm, đột nhiên thấy có chút buồn. Ông bà đều đã già rồi.”

Lạc Ninh hiểu được cảm giác đó. Bản thân cô cũng được bà nội nuôi lớn, nhất là sau khi hai đứa nhỏ chào đời, cô càng cảm nhận rõ ràng hơn – bà nội Lý Hương Cúc thật sự đã già đi nhiều.

Cô im lặng một lúc rồi nói: “Sau này có nghỉ phép thì em sẽ tranh thủ về thăm ông bà nhiều hơn.”

May mà bây giờ đã có Đại Bảo và Nhị Bảo – hai đứa nhỏ chính là nguồn vui và niềm an ủi lớn nhất của ông bà.

protected text

 

Cổ họng khô rát khó chịu, anh theo phản xạ mở miệng: “Nước…”

Nhưng tiếng nói phát ra yếu ớt.

May mà Lương Vi Vi nghe thấy, cô vội vàng cầm cốc nước, dùng tăm bông thấm nước nhẹ nhàng lau môi cho anh.

Vừa làm vừa dỗ dành: “Anh bị thương khá nặng, tối qua mới phẫu thuật xong, bác sĩ dặn không được uống nước ngay đâu. Anh cố chịu một chút, em sẽ cho anh uống từ từ.”

Lạc Thần cố gắng mở mắt nhìn Lương Vi Vi, lúc này cơn đau từ vết thương ở bụng ập tới.

Anh không nhịn được mà nhíu chặt mày.

Lương Vi Vi lo lắng hỏi: “Có phải đau vết thương không? Em gọi bác sĩ ngay.”

Nói xong, cô đặt cốc nước xuống, bấm chuông gọi bác sĩ.

Rất nhanh, bác sĩ trực đến nơi.

Thấy Lạc Thần đã tỉnh, bác sĩ vừa kiểm tra vừa nói:

“Cậu đã được gắn bơm giảm đau, vài ngày đầu sẽ có chút khó chịu, nhưng thanh niên trẻ khỏe, hồi phục nhanh thôi.”

Lương Vi Vi vội cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ, làm phiền anh rồi.”

Bác sĩ mỉm cười: “Không có gì. Có việc gì cứ gọi tôi. Nhớ nhé, nước phải cho uống từng chút một.”

Lương Vi Vi gật đầu: “Vâng, bác sĩ.”

Bác sĩ rời đi, Lương Vi Vi lại cầm cốc nước lên, dùng tăm bông lau môi cho Lạc Thần, giọng đầy áy náy:

“Em đã nói anh đừng lo cho em nữa mà, sao vẫn còn tới tìm em. Em còn chưa trả hết nợ cho anh, vậy mà giờ anh lại vì em mà bị đâm. Anh muốn em cả đời sống trong day dứt sao?”

“Sao em có thể trả nổi tất cả những gì anh đã làm cho em đây?”

Lạc Thần cố gắng nở một nụ cười, khẽ nói ba chữ: “Không cần trả.”

Lương Vi Vi sững người, khóe mắt lập tức đỏ lên.

“Em chưa từng thấy ai ngốc như anh… Em thì có gì tốt đâu? Còn có quá khứ như vậy… Anh ra đường tùy tiện tìm một người cũng tốt hơn em.”

Lạc Thần nhìn cô, nói: “Anh thích em.”

Anh còn muốn nói nhiều hơn, chẳng hạn như: “Những cô gái khác đều không giống em” – nhưng thể lực lúc này không cho phép.

Vì thế anh nói thẳng trọng tâm.

Lương Vi Vi ngẩn người nhìn anh hồi lâu, nghẹn ngào hỏi: “Anh thật sự không chê quá khứ của em?”

Lạc Thần lắc đầu: “Không chê.”

Lương Vi Vi hít hít mũi, đổi chủ đề: “À, Lâm Quang đã bị bắt rồi.”

Lạc Thần thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, hắn sẽ không thể làm hại em nữa.”

Lương Vi Vi cảm động trong lòng: “Anh như thế này rồi mà còn lo em bị hắn hại nữa à?”

 

Lạc Thần: “Anh chỉ mong em được bình an.”

Hai ánh mắt giao nhau, cứ thế nhìn nhau không rời, cho đến khi cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Lạc Bắc Dương bước vào, thấy con trai và Lương Vi Vi đang nhìn nhau, mặt ông đỏ bừng, liền ho nhẹ một tiếng.

Lương Vi Vi lúc này mới sực tỉnh, vội chào: “Chú, chú đến rồi. Lạc Thần vừa mới tỉnh lại.”

“Vậy thì tốt.” Lạc Bắc Dương đưa bình giữ nhiệt cho cô.

“Ăn đi, là ông bà nội dậy sớm gói sủi cảo nhân bò đấy, dưới cùng còn có canh gà.”

Lý Hương Cúc đoán rằng Lương Vi Vi sáng nay chắc chẳng buồn ăn uống gì, nên dặn con trai mang bữa sáng đến bệnh viện.

Hơn nữa, bà cũng nhớ Lương Vi Vi mới phẫu thuật thai ngoài t* c*ng chưa lâu, cần bồi bổ cơ thể.

“Cảm ơn chú, chú thay cháu cảm ơn ông bà nhé.” Lương Vi Vi cảm động vô cùng.

Tối qua cô còn nghĩ người nhà Lạc Thần sẽ trách mắng mình, không ngờ không ai trách cô, lại còn nhớ đến chuyện cô chưa ăn sáng.

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cô vội quay mặt đi lau đi.

Mẹ của Lâm Quang chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt tử tế, chỉ biết soi mói và khó chịu với cô.

Lạc Bắc Dương vờ như không thấy cô đang lau nước mắt, sợ làm cô ngại nên lớn tiếng trách con trai:

“Con cũng to đầu rồi, đánh nhau kiểu gì để bị đâm một nhát thế hả? Con như vậy, sau này lập gia đình rồi thì bảo vệ vợ con kiểu gì?”

Khóe môi Lạc Thần khẽ giật.

Trong lòng nghĩ: ba lại lên cơn gì nữa đây… con đã xác định sống độc thân cả đời rồi, lấy đâu ra vợ con?

Lạc Bắc Dương thở dài, lại nói tiếp: “Mà nói đi cũng phải nói lại, con vừa ngốc, lại chẳng biết lấy lòng con gái, có khi cả đời này chẳng lấy được vợ, sống một mình thôi.”

“Bảo ba được bế bồng cháu chắc là không thể rồi… chắc ba chết cũng không nhắm mắt nổi.”

Lương Vi Vi lặng lẽ nghe, cắn chặt môi dưới.

Lạc Bắc Dương quay sang giục: “Vi Vi, đừng ngồi thừ ra nữa, ăn đi. Canh gà ở dưới là bà nội dậy sớm nấu riêng cho cháu đó, nhất định phải ăn hết đấy.”

Nghe nói canh gà là nấu riêng cho mình, Lương Vi Vi càng thêm áy náy.

“Chú, cháu…”

Lạc Bắc Dương liền nói: “Cháu đừng thấy nặng nề. Cháu chăm sóc Lạc Thần giúp bọn chú, thì bọn chú cho cháu chút canh gà cũng là chuyện nên làm. Mau tranh thủ lúc còn nóng mà ăn sủi cảo đi, rồi uống canh gà luôn.”

Lương Vi Vi khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, mở bình giữ nhiệt ra.

Lớp trên cùng là sủi cảo, tầng thứ hai là trứng ốp-la và dưa muối, tầng dưới cùng là canh gà, còn có cả một chiếc đùi gà lớn.

“Chú đã ăn sáng chưa ạ?” Cô ngại ngùng hỏi.

Lạc Bắc Dương: “Chú ăn rồi, ăn no rồi mới ra khỏi nhà đấy. Sau này chú sẽ mang đồ ăn đến cho hai đứa, cháu không cần đi căn-tin nữa đâu.”

Lúc này Lương Vi Vi mới bắt đầu dùng muỗng, húp vài thìa canh trước.

Vừa uống vừa cười nói: “Canh gà ngon thật đấy, là canh gà ngon nhất mà cháu từng được uống.”

Lạc Bắc Dương: “Chứ sao nữa, tay nghề của mẹ chú không thua gì đầu bếp nhà hàng đâu.”

Lạc Ninh vừa bước vào phòng bệnh đã thấy một khung cảnh ấm áp, vui vẻ. Lạc Bắc Dương và Lương Vi Vi trò chuyện rôm rả, còn Lạc Thần nằm trên giường cũng nở nụ cười trên môi.

Thấy cô đến, Lương Vi Vi liền vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Bác sĩ Lạc, chào buổi sáng.”

Lạc Ninh khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng, Vi Vi. Chào buổi sáng, chú hai. Chú đến sớm vậy ạ? Sao không nghỉ ngơi thêm một chút?”

Lạc Bắc Dương đáp: “Chú già rồi, ngủ không sâu, đến giờ là tự tỉnh.”

Lạc Ninh quay sang nhìn Lạc Thần, mỉm cười: “Trông có vẻ ổn đấy, Lạc Thần. Còn nhớ chuyện tối qua không?”

Lạc Thần cười khì khì: “Chỉ nhớ được đến lúc bị đâm thôi.”

Lạc Ninh: “Vậy là nhớ được thì tốt. Lần sau mà còn liều mạng kiểu đó nữa, để bị đâm thêm nhát nữa thì có thần tiên cũng cứu không nổi. Lúc đó tôi sẽ đi giúp cậu chọn nghĩa trang luôn, sau này ba cậu sẽ không có ai phụng dưỡng, đừng mong tôi giúp.”

Lạc Bắc Dương cũng hùa theo: “Đúng đó, đừng có chuyện gì cũng trông cậy vào Lạc Ninh, con bé còn phải nuôi con nữa cơ mà.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...