🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 466: Lạc Thần gặp chuyện rồi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh vừa vén chăn ngồi dậy vừa đáp:

“Lạc Thần bị đâm một nhát dao trước cửa một hội sở gần bệnh viện, Thanh Chi nói tình hình rất nguy cấp, em phải nhanh chóng đến bệnh viện.”

Lục Thừa Uyên cũng lập tức dậy theo: “Anh đi cùng em, thay đồ trước đã, trên đường sẽ báo cho chú hai.”

“Được.” Lạc Ninh nhét điện thoại vào túi xách, chạy vào phòng thay đồ.

Lục Thừa Uyên cũng tìm một bộ đồ khác thay vào.

Hai người xuống lầu, đơn giản kể lại tình hình cho ông bà nội, nhờ bà trông giúp hai đứa nhỏ.

Sau đó, Lục Thừa Uyên lái xe chở Lạc Ninh vội vàng rời khỏi nhà.

Vừa lên xe, Lục Thừa Uyên lập tức gọi cho Trì Húc, nhờ anh cử người đến bệnh viện trước.

Lạc Ninh cũng liên hệ với chú hai.

Ông Ngưu lái xe đưa Lạc Bắc Dương và Lý Hương Cúc đến bệnh viện.

Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên là những người đến nơi đầu tiên.

Khi thấy Lương Vi Vi, Lạc Ninh không khỏi ngạc nhiên và sửng sốt.

Diêu Thanh Chi cầm tờ giấy cam kết phẫu thuật đến hối thúc cô ký tên cứu người, Lạc Ninh không có thời gian nói chuyện với Lương Vi Vi, vội ký giấy trước.

Chờ Diêu Thanh Chi cầm giấy bước vào phòng phẫu thuật, cô mới quay đầu lại nhìn Lương Vi Vi.

Lúc này, Trì Húc cũng đưa Liêu Kiệt đến nơi.

Trì Húc nói mấy câu với cảnh sát bên cạnh, sau đó cảnh sát bảo Lương Vi Vi thuật lại sự việc.

Đôi mắt Lương Vi Vi đã khóc đỏ hoe, nức nở nói:

“Là tên khốn Lâm Quang đâm đấy. Con bé kia không cần anh ta nữa, anh ta biết tôi làm ở hội sở nên đến quấy rối, đòi tôi quay lại với anh ta. Đúng lúc Lạc Thần đi ngang qua thấy vậy, muốn giúp tôi, hai người họ liền cãi nhau.”

“Khi đó rất hỗn loạn, tôi cũng không rõ Lâm Quang lấy dao từ đâu ra, đột nhiên anh ta đâm Lạc Thần một nhát, thấy Lạc Thần ngã xuống chảy máu thì bỏ chạy.”

“Tất cả là lỗi của tôi, là tôi hại Lạc Thần…” Nói xong, Lương Vi Vi ôm mặt khóc nức nở.

Cảnh sát phụ thêm lời: “Người tên Lâm Quang mà cô ấy nhắc đến, chúng tôi đã cử người truy tìm, tạm thời chưa bắt được.”

Lạc Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, sao Lạc Thần lại tình cờ bắt gặp Lâm Quang và Lương Vi Vi cãi nhau đến ba lần?

Cô nghĩ có thể Lạc Thần cũng biết Lương Vi Vi làm ở hội sở, nên mới âm thầm để ý đến cô ấy.

Mục tiêu đã rõ, Trì Húc và Liêu Kiệt đưa cảnh sát ra ngoài bàn bạc chuyện bắt người.

Lạc Ninh ngồi xuống bên cạnh Lương Vi Vi, hỏi:

“Không phải tôi đã bảo em phải nghỉ ngơi cho tử tế sao? Sao lại vội đi làm thế? Hơn nữa còn chọn hội sở?”

Lương Vi Vi thoáng khựng lại, vội vàng giải thích:

“Bác sĩ Lạc, không phải như chị nghĩ đâu. Nơi em làm là hội sở đàng hoàng, em chỉ làm phục vụ, mang nước mang rượu thôi, không tiếp rượu, cũng không đi tiếp khách.”

Lạc Ninh nói: “Tôi không nói gì cả, tôi biết em sẽ không làm những chuyện đó. Huống hồ cơ thể em còn chưa hồi phục hẳn.”

Lương Vi Vi: “Vâng, cảm ơn chị đã tin em. Nhưng Lâm Quang lại không tin, hắn cho rằng làm ở hội sở là không đứng đắn, nên mới tới quấy rầy em, nói rằng đã bán cho người khác thì sao không bán cho hắn – một người quen.”

Lương Vi Vi cắn chặt răng: “Trong mắt hắn, em chỉ là một người đàn bà thấp kém, chưa bao giờ tôn trọng em cả.”

Lạc Ninh cau mày.

Lương Vi Vi tiếp tục: “Em chỉ muốn nhanh chóng trả lại tiền thuốc men cho Lạc Thần. Chỗ đó tuy cực nhưng khách hay cho tiền boa. Hôm đầu tiên đi làm em đã được một nghìn tệ tiền boa rồi.”

Trong lòng Lạc Ninh có chút áy náy: “Vi Vi, số tiền thuốc men đó, Lạc Thần ứng trước năm ngàn, phần còn lại là tôi chi. Gần đây cậu ấy chăm chỉ chạy đơn giao hàng cũng là để trả lại tiền cho tôi.”

Lương Vi Vi kinh ngạc.

Lạc Ninh: “Tôi bắt Lạc Thần trả lại số tiền đó, là để cậu ấy học cách chịu trách nhiệm và độc lập, chứ không phải vì muốn lấy lại tiền. Em cũng biết, trước giờ cậu ấy rất ít khi làm việc nghiêm túc đúng không?”

Lương Vi Vi gật đầu: “Vâng, anh ấy có kể với em, nói rằng trước kia rất bồng bột, từng làm tổn thương chị.”

Lạc Ninh: “Vì vậy, em thật sự không cần vội vã trả lại số tiền đó cho Lạc Thần đâu, hiểu ý tôi chứ? Điều em cần bây giờ là nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó tìm một công việc đàng hoàng hơn.”

Lương Vi Vi im lặng, một lúc sau mới nhẹ giọng:

“Bác sĩ Lạc, em biết mọi người đều là người tốt, nhất là Lạc Thần… em nợ anh ấy quá nhiều, sợ không thể trả hết.”

 

Lạc Ninh nhìn thẳng vào cô: “Việc Lạc Thần xuất hiện ở chỗ làm của em tối nay, không phải tình cờ đúng không?”

Lương Vi Vi ngẩng đầu nhìn Lạc Ninh, biết không thể giấu được, đành trả lời:

“Không phải. Sau khi biết em làm ở hội sở, anh ấy liền đến gần đó, chỉ nhận đơn giao hàng quanh khu vực ấy. Em đã bảo anh ấy đừng làm vậy, nhưng anh ấy nói sẽ không làm phiền em, chỉ muốn bảo vệ em thôi.”

Lương Vi Vi khẽ nấc nghẹn: “Anh ấy thật sự rất ngốc… em đã nói rồi, em không xứng với anh ấy.”

Lý Hương Cúc được Ngưu Lập Quần và Lạc Bắc Dương dìu vào.

Sắc mặt bà trắng bệch, rõ ràng bị dọa sợ: “Lạc Ninh à, Lạc Thần thế nào rồi cháu?”

Lạc Ninh vội đứng dậy đỡ bà, Lương Vi Vi cũng lập tức đứng lên.

Lạc Ninh: “Bà ơi, đồng nghiệp cháu đang mổ cho Lạc Thần trong đó. Bà đừng lo, cả hai người đều rất giỏi.”

Cô đỡ bà nội ngồi xuống.

protected text

 

Lương Vi Vi vội vàng giải thích: “Chú ơi, không phải đâu, Lạc Thần bị thương là vì cứu cháu.”

Lạc Bắc Dương quay sang nhìn Lương Vi Vi, ngạc nhiên ra mặt.

Lý Hương Cúc cũng lấy làm lạ: “Cô gái à, Lạc Thần là vì cứu cháu sao?”

Lạc Ninh giúp giới thiệu: “Bà, chú hai, đây là Vi Vi – trước đó Lạc Thần đã ở bệnh viện chăm sóc cô ấy một thời gian.”

Nghe xong câu đó, trong lòng Lý Hương Cúc cũng đã hiểu ra phần nào.

Bà im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy người đâm thằng Lạc Thần nhà ta hôm nay, có phải là bạn trai của cháu không?”

Nước mắt của Lương Vi Vi rơi từng giọt không ngừng, khóc đến mức không thể nói thành lời, chỉ biết khẽ gật đầu.

Lạc Ninh đành phải kể lại toàn bộ sự việc một lượt.

Mọi người lúc này đều đã hiểu rõ đầu đuôi.

Lạc Bắc Dương nghiến răng mắng: “Thằng nhóc thối này, chờ nó tỉnh lại xem, tôi không tẩn cho một trận thì không phải ba nó!”

Còn Lý Hương Cúc thì chỉ lặng lẽ quan sát Lương Vi Vi, không nói gì thêm.

Lúc này, Trì Húc – người vừa ra ngoài cùng cảnh sát – quay lại, thông báo với mọi người: “Lâm Quang bị bắt rồi, cảnh sát khu vực gần nhà hắn đã bắt được. Tôi giờ phải đến áp giải về để thẩm vấn.”

Lý Hương Cúc thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, cảm ơn cháu nhiều nhé.”

Trì Húc gật đầu với bà.

Lục Thừa Uyên vỗ vai Trì Húc: “Vất vả rồi. Hôm nào tôi mời anh em một bữa.”

“Được, tôi đi lo việc trước.” Trì Húc gọi Liêu Kiệt cùng đi.

Có lẽ sợ Lạc Ninh lo lắng, giữa ca mổ, Diêu Thanh Chi đã cho y tá ra thông báo tình hình.

Vết thương không trúng chỗ hiểm, Lạc Thần không gặp nguy hiểm tính mạng.

Nghe được tin này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lý Hương Cúc bắt đầu tìm chuyện trò với Lương Vi Vi, từ chuyện hồi nhỏ ở cô nhi viện của cô, gần như hỏi hết toàn bộ cuộc sống suốt hơn hai mươi năm qua của cô gái ấy.

Những người còn lại thì lặng lẽ ngồi nghe.

Hai tiếng sau, ca phẫu thuật của Lạc Thần kết thúc, được chuyển về phòng bệnh thường.

Mọi người lại cùng nhau kéo vào phòng bệnh thăm nom.

Lúc này đã là một giờ sáng, sau khi xác nhận Lạc Thần không sao, Lý Hương Cúc lập tức giục vợ chồng Lạc Ninh mau chóng về nghỉ ngơi.

Bà nói, để họ ở lại trông là được rồi.

Lương Vi Vi nghe xong liền chủ động đề nghị ở lại chăm sóc, khuyên mọi người nên về nghỉ.

Lý do cô đưa ra rất hợp tình hợp lý: “Ông, bà, chú, mọi người lớn tuổi rồi, không nên thức đêm. Cháu còn trẻ, để cháu ở lại trông Lạc Thần, nếu có chuyện gì, cháu sẽ gọi điện báo ngay.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...