🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 464: Lạc Thần không cầu hồi đáp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt người phụ nữ kia lập tức quét thẳng đến gương mặt của Lạc Thần.

Sau đó, bà ta bỗng hét to, giọng the thé chói tai, chỉ tay vào Lạc Thần mắng:

“Cậu bênh nó như vậy, chắc chắn là gã đàn ông dan díu với nó! Tôi hiểu rồi, đứa con trong bụng nó chính là của cậu! Cảnh sát, người các anh nên tìm là thằng nhãi này!”

Lương Vi Vi hoảng hốt: “Bác à, bác đừng vu oan cho người khác! Lạc Thần chỉ vì thấy cháu đáng thương nên mới giúp đỡ, đứa bé là của Lâm Quang mà! Lâm Quang, sao anh không nói gì? Chính anh là người làm chuyện đó, chẳng lẽ anh không biết sao?”

Người đàn ông tên Lâm Quang nhìn mẹ mình một cái, rồi ngụy biện:

“Lương Vi Vi, đúng là tôi từng ngủ với cô, nhưng không có nghĩa đứa bé trong bụng là của tôi. Cô từng ngủ với bao nhiêu người, chỉ có cô mới biết rõ. Giờ chúng ta đã chia tay rồi, đừng có cố gán trách nhiệm cho tôi.”

Đôi mắt Lương Vi Vi đỏ rực, giọng run rẩy vì tức giận: “Lâm Quang! Tôi yêu anh như vậy mà anh lại đối xử với tôi thế này! Anh muốn cưới người khác thì tôi không cản, nhưng đừng đổ oan cho tôi như vậy! Anh còn là con người không? Ông trời có mắt, rồi anh sẽ gặp quả báo! Giờ thì cút đi! Tôi thà chết chứ không cần anh ký tên! Nếu tôi chết, tôi sẽ hóa thành ác quỷ quay lại tìm hai người tính sổ!”

Người phụ nữ kia nghe vậy vội kéo con trai mình đi: “Con trai, là nó đuổi mình đi đó, đi thôi con!”

Hai mẹ con lập tức rút lui.

Cảnh sát cũng đành bất lực.

Lạc Ninh không còn cách nào khác, đành để Lương Vi Vi tự ký giấy cam kết phẫu thuật, cảnh sát làm chứng, sau đó lập tức đưa cô đi mổ.

Sau ca phẫu thuật, Lạc Ninh nói với Lạc Thần: “Cô ấy cần phải nằm viện theo dõi thêm vài ngày, em định ở lại trông à?”

Lạc Thần nghĩ một chút: “Đã xen vào rồi thì phải làm cho trót.”

Lạc Ninh: “Vậy thì em tự gọi điện giải thích với chú và bà nội đi.”

Lạc Thần hết cách, đành cắn răng gọi điện cho ba. Nói chuyện suốt hai mươi phút mới quay lại tìm Lạc Ninh.

Lạc Ninh vừa mới cầm cốc giữ nhiệt uống nước xong, đặt xuống rồi hỏi: “Còn vấn đề gì nữa không?”

Lạc Thần do dự vài giây, rồi hỏi: “Chắc năm nghìn em đóng hôm nay không đủ phải không?”

Lạc Ninh nhướng mày nhìn cậu ta: “Em nghĩ sao? Em biết đây là bệnh viện tư đúng không?”

Lạc Thần: “Em biết… Vậy chị có thể cho em mượn trước, giúp Vi Vi trả phần còn lại không? Sau này em đi giao đồ ăn chăm chỉ rồi trả lại chị.”

Lạc Ninh dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, hứng thú nhìn cậu ta: “Không lẽ em thích người ta rồi?”

Lạc Thần đỏ mặt ngay lập tức, cả vành tai cũng đỏ lên.

Lạc Ninh khẽ cong môi: “Nhưng em có từng nghĩ, tất cả những gì em làm cho cô ấy, chưa chắc cô ấy sẽ cảm kích. Nói cách khác, nếu sau này cô ấy không đáp lại em, thì sao?”

Cô sợ rằng sau này Lạc Thần sẽ khó chấp nhận được và sa vào lối suy nghĩ cực đoan.

Lạc Thần im lặng một lúc, sau đó kiên quyết nói: “Em chỉ muốn giúp cô ấy thôi. Cô ấy quá đáng thương, không có người thân bên cạnh. Em không mong cô ấy đáp lại gì cả.”

Lạc Ninh: “Được, nhớ kỹ lời em nói. Phí điều trị chị sẽ tạm ứng giúp em. Sau này có tiền thì trả lại.”

Dù không thiếu tiền, nhưng Lạc Thần cũng đã trưởng thành, phải học cách chịu trách nhiệm với việc mình làm.

Coi như Lạc Ninh đang cho cậu ta một bài học.

Tan ca, Lạc Ninh thu dọn đồ rồi về nhà.

Lạc Thần ở lại chăm sóc Lương Vi Vi.

Khi Lương Vi Vi tỉnh lại, thấy Lạc Thần vẫn ngồi bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh còn ở đây?”

Lạc Thần thấy cô tỉnh lại thì nhẹ cả người: “Cô tỉnh rồi à, tốt quá. Lạc Ninh nói ca mổ của cô rất thành công, đừng lo lắng. Nhưng vẫn cần ở lại theo dõi vài ngày cho chắc.”

Lương Vi Vi hít sâu một hơi: “Cảm ơn anh, Lạc Thần. Anh đã cứu mạng tôi, sau này nhất định tôi sẽ báo đáp anh.”

Lạc Thần lắc đầu: “Không cần đâu, cô khỏe lại là tốt rồi.”

Lương Vi Vi ngập ngừng vài giây: “Lần này chắc tốn không ít tiền nhỉ? Anh ghi cho tôi một tờ giấy nợ đi, sau này tôinhất định sẽ tìm cách kiếm tiền trả cho anh. Dù không biết đến bao giờ, nhưng tôi thề là sẽ trả.”

Lạc Thần vẫn lắc đầu: “Không tốn bao nhiêu đâu, cô  đừng nghĩ nhiều, mau chóng hồi phục là được.”

Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!

 

Lương Vi Vi: “Không được, anh với tôi chẳng thân thích gì, sao có thể để anh bỏ tiền ra được?”

Lạc Thần: “Vậy để sau hẵng tính. Giờ cô tập trung dưỡng bệnh đi.”

Cả hai cùng im lặng.

Một lát sau, Lạc Thần dò hỏi: “Cô sẽ không quay lại tìm bạn trai cũ nữa chứ?”

Lương Vi Vi cười chua chát: “Dù tôi có ngu đến đâu cũng không thể quay lại với anh ta. Bây giờ, tôi chỉ thấy hận.”

Lạc Thần: “Chỉ cần cô không quay lại là tốt rồi. Nhưng cũng đừng mãi nghĩ đến quá khứ nữa. Cô nên nghĩ về tương lai của mình, sống thật vui vẻ, thật khỏe mạnh.”

protected text

 

Lạc Thần: “Tôi trước đây không như vậy đâu. Là nhờ ba tôi mắc ung thư mà tôi mới chợt ngộ ra nhiều điều. Cũng may, bệnh ba tôi phát hiện sớm, chữa trị kịp thời, giờ đã ổn rồi.”

Lương Vi Vi: “Vậy thì tốt quá rồi.”

Lạc Thần: “À, cô có đói không? Không biết cô đã có thể ăn gì chưa? Cô muốn ăn gì không?”

Lương Vi Vi lắc đầu: “Tôi không đói. Còn anh chắc đói rồi nhỉ? Mau đi ăn đi, tôi không sao đâu. Có gì tôi gọi y tá.”

Lạc Thần vẫn đi hỏi y tá.

Y tá bảo tối nay vẫn chưa ăn được, phải chờ đến ngày mai sau khi có dấu hiệu tiêu hóa mới được ăn, và cũng chỉ được ăn cháo loãng.

Dưới sự thúc ép của Lương Vi Vi, Lạc Thần đặt một phần cơm hộp cho mình, sau đó tiếp tục ở lại trông cô, không rời nửa bước.

Ở một nơi khác, buổi tối khi Lục Thừa Uyên về đến nhà, Lạc Ninh kể cho anh nghe chuyện của Lạc Thần và Lương Vi Vi.

Lục Thừa Uyên không ngờ một chuyện nhỏ ngày trước lại còn có thêm diễn biến như vậy.

Đặt mình vào góc nhìn của một người đàn ông, Lục Thừa Uyên cảm thấy Lạc Thần chắc chắn đã phải lòng Lương Vi Vi.

Lạc Ninh nói: “Chính vì vậy em mới lo. Cậu ấy thích người ta, nhưng người ta chưa chắc đã có tình cảm với cậu ấy. Em sợ cậu ấy quá si tình, tự mình chuốc khổ.”

Lục Thừa Uyên nhẹ nhàng trấn an: “Lạc Thần chưa từng yêu ai, giờ gặp được người khiến mình rung động, thật ra cũng là một trải nghiệm đáng quý. Đối với đàn ông, có vấp ngã trong tình cảm mới có thể trưởng thành thật sự.”

Lạc Ninh liếc mắt cười: “Vậy còn anh thì sao? Anh đâu có từng thất tình, sao lại trưởng thành được?”

Lục Thừa Uyên kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

“Ai nói anh chưa từng thất bại? Lúc anh vừa hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng trở về, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ em đòi ly hôn.”

Lạc Ninh làm bộ không tin: “Thật không đấy?”

Lục Thừa Uyên không nói không rằng, bế cô lên bằng cả hai tay.

“Bà Lục, anh từng nói dối em bao giờ chưa?”

Lạc Ninh bật cười: “Chứ không à? Anh còn bảo ông bà nội giả làm người nghèo để lừa em nữa đấy! Vì để lừa em, còn đặc biệt mua một căn nhà cũ, bắt ông bà dọn đến ở.”

Nói đến đây, cô tự bật cười: “Cảm giác như chuyện đó xảy ra từ lâu lắm rồi ấy. Thời gian trôi nhanh thật.”

Lục Thừa Uyên vừa nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, vừa khẽ nói: “Đúng vậy, thêm một thời gian nữa là hai nhóc con nhà mình biết chạy rồi.”

Anh cúi đầu hôn cô thêm một cái, ánh mắt nóng rực khóa chặt lấy cô: “Vợ à, tối nay được không?”

Từ khi sinh con đến giờ, Lạc Ninh vẫn chưa từng thân mật lại với anh.

Trước đó, khi anh hỏi, cô chỉ đáp là đợi đến lúc đi làm lại sẽ được.

Cô thì đã quên lời nói ấy, nhưng anh thì vẫn nhớ rất rõ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...