🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 458: Đừng dùng chiến tranh lạnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh đưa bó hoa cho quản gia:

“Vâng, làm phiền mọi người rồi.”

Quản gia nhận lấy hoa:

“Phu nhân khách sáo quá, đây là việc chúng tôi nên làm. Phu nhân cứ đi ăn trưa trước đi, để lâu đồ ăn sẽ nguội.”

Lạc Ninh gật đầu, xoay người đi về phía phòng ăn.

Bên kia, sau khi bàn giao ca trực và rời khỏi khoa cấp cứu, Diêu Thanh Chi khoác vai Diệp Tử hỏi:

“Muốn ăn gì không?”

Diệp Tử thở dài:

“Không muốn ăn gì cả, chẳng có khẩu vị.”

Diêu Thanh Chi vốn là người nhạy cảm, sớm đã nhận ra hôm nay tâm trạng của Diệp Tử không ổn.

Cô kéo nhẹ cánh tay Diệp Tử:

“Hay mình đi ăn miến chua cay nhé? Ở con hẻm nhỏ phía sau, môi trường thì không ra sao nhưng hương vị thật sự rất ngon, vừa chua vừa cay, cực kỳ k*ch th*ch vị giác, mình thèm chết đi được.”

Diệp Tử nghe xong có chút dao động:

“Được đó, vậy đi ăn miến chua cay đi.”

Hai người đến quán nhỏ mà Diêu Thanh Chi nói. Đúng lúc cao điểm ăn trưa, Diêu Thanh Chi vất vả lắm mới giành được hai chỗ ngồi.

Cô vội kéo Diệp Tử ngồi xuống, rồi gọi:

“Chị chủ, cho hai bát miến chua cay, thêm một phần bò trộn nguội và một phần dưa leo đập nhé.”

Bà chủ đáp lời, quay người dặn nhân viên chuẩn bị món.

Diệp Tử nhìn cảnh quán xá nhộn nhịp, cười nói:

“Đông khách thế này, đồ ăn ở đây chắc chắn ngon lắm.”

Diêu Thanh Chi đưa cho cô một đôi đũa:

“Ừ, đừng thấy quán nhỏ mà coi thường. Bà chủ nói mỗi tháng họ lãi ròng ba trăm nghìn tệ đấy. Hai vợ chồng mở quán ở đây năm, sáu năm rồi.”

“Dựa vào quán này họ mua được hai căn nhà, hai chiếc xe, hai đứa con trai đều đỗ vào đại học tốt, đang đi học cả.”

Diệp Tử gật đầu:

“Vậy đúng là không tệ thật.”

protected text

 

“Ông chủ tính cách hướng nội, ít nói, chỉ biết cắm đầu làm việc. Tính cách bà chủ thì ngược lại, hoạt bát, hay cười, khách đều thích bà chủ.”

Diệp Tử nhìn cặp vợ chồng ấy một cái, nói:

“Vậy chắc họ chẳng cãi nhau bao giờ đâu nhỉ?”

Diêu Thanh Chi lắc đầu:

“Không hẳn. Trước đây bà chủ hay than với mình là vợ chồng lại cãi nhau rồi, nhưng toàn là mấy chuyện vặt trong cuộc sống thôi. Cãi xong là xong, hôm sau ai làm việc nấy, đừng để trong lòng là được.”

“Đáng sợ nhất là cãi xong vẫn ghi hận trong lòng, sau đó lôi chuyện cũ ra nói lại, kiểu đó làm tổn thương tình cảm nhất.”

Diệp Tử mím môi cười nhẹ:

“Ừ, đúng vậy.”

Bà chủ mang đồ ăn ra, Diêu Thanh Chi giục Diệp Tử:

“Mau nếm thử bò trộn nguội này đi, ngon lắm. Tần Lãng cũng thích ăn, tối tan làm mình sẽ ghé mua hai cân mang về cho mẹ chồng mình nếm thử.”

Diệp Tử nghĩ một lát:

“Vậy mình cũng mua hai cân mang về cho ba mẹ chồng ăn thử.”

Không biết Trì Húc có về nhà ăn tối không, Diệp Tử quyết định mua ba, bốn cân, chắc chắn là đủ.

Diêu Thanh Chi gật đầu:

“Vậy chiều tan làm mình quay lại mua.”

Diệp Tử gắp một miếng bò cho vào miệng, nhai một lúc rồi nói:

“Ừm, thật sự rất ngon, mùi bò đậm đà.”

Diêu Thanh Chi cười:

“Mình đã bảo không lừa cậu mà, quan trọng là còn rẻ nữa.”

Chiều hôm đó tan làm, Diệp Tử và Diêu Thanh Chi cùng quay lại, mỗi người mua hai trăm tệ bò kho mang về nhà mình.

Hạ Bình Xuân thấy Diệp Tử về nhà còn mang theo bò kho, cười tươi nhận lấy.

Bà nói với Diệp Tử:

“Trì Húc gọi điện rồi, nó cũng về nhà ăn tối, chắc sắp tới rồi. Mình đợi nó chút nhé?”

Diệp Tử gật đầu:

“Vâng, mẹ. Bò có một nửa đã trộn sẵn, một nửa chưa trộn. Tối nay mình ăn phần đã trộn, phần chưa trộn mẹ cho vào tủ lạnh bảo quản, mai ăn với ba nhé.”

Hạ Bình Xuân gật đầu:

“Được, mẹ biết rồi. Con ngồi nghỉ một lát đi.”

Diệp Tử vừa ngồi chưa đầy năm phút thì Trì Húc đã về tới, trên tay xách một quả dưa hấu to.

Thấy Diệp Tử, anh sững người một chút:

“Vợ, em cũng về rồi à.”

Diệp Tử liếc Trì Húc một cái, đáp nhạt:

“Ừ.”

 

Cô vốn định sẽ tha thứ cho Trì Húc, nhưng vừa nhìn thấy anh, trong lòng lại thấy không nuốt trôi được cục tức ấy.

Những lời anh nói hôm đó thật sự quá làm tổn thương cô.

Trì Húc xách dưa vào chào ba mẹ, rồi dặn mẹ:

“Mẹ, dưa này ba mẹ một nửa, bọn con một nửa.”

Hạ Bình Xuân đáp:

“Được, để vào bếp trước đi, ăn cơm đã. Diệp Tử, ăn cơm thôi.”

Diệp Tử cất điện thoại vào túi, đứng dậy đi rửa tay, rồi là người cuối cùng ngồi vào bàn ăn.

Trì Húc gắp một miếng bò trộn nguội cho vào miệng:

“Mẹ, bò trộn nguội này ngon thật, mua hay tự làm vậy?”

Hạ Bình Xuân trả lời:

“Vợ con mua về đấy. Ngon thì hai đứa ăn nhiều vào, Diệp Tử mua nhiều lắm, trong tủ lạnh vẫn còn.”

Trì Húc nghĩ một chút, cầm đũa gắp một miếng bò cho vào bát Diệp Tử.

Anh cười nịnh:

“Vợ, em cũng ăn đi.”

Diệp Tử vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt:

“Cảm ơn, em tự gắp được.”

Vợ chồng Hạ Bình Xuân đều nhìn ra, đôi vợ chồng trẻ này đang giận dỗi nhau, đặc biệt là Diệp Tử, hoàn toàn khác với mọi ngày.

Bữa cơm tối diễn ra rất nặng nề. Diệp Tử là người ăn xong trước, chào một tiếng rồi lên lầu trước.

Con dâu vừa đi khỏi, Hạ Bình Xuân liền hỏi dồn con trai:

“Vợ con rốt cuộc là sao vậy? Con lại chọc nó giận à?”

Trì Húc nhét một miếng bò vào miệng, mặt mày cau có:

“Không có chuyện đó, mẹ nghĩ nhiều rồi.”

Hạ Bình Xuân nói:

“Thằng nhóc này, mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, con tưởng hai đứa giấu được mẹ à? Có phải vì chuyện Diệp Tử uống thuốc tránh thai không? Nó nói thế nào? Không muốn sinh con à?”

Trì Húc mất kiên nhẫn:

“Con đã nói là không có chuyện gì rồi, mẹ phiền quá đi.”

Hạ Bình Xuân còn định nói thêm, nhưng bị chồng kéo lại.

Trì Lỗi nói:

“Bà ăn cơm của bà đi, nói nhiều thế làm gì. Chuyện của bọn trẻ để chúng tự xử lý, bà đừng xen vào, có phải con nít ba tuổi đâu.”

Hạ Bình Xuân lúc này mới ngượng ngùng im miệng.

Ăn xong bữa tối, bà đứng dậy đi cắt quả dưa hấu mà Trì Húc mang về.

Bà bày dưa ra khay, đưa cho Trì Húc:

“Đây là phần của hai đứa, mang lên ăn đi, không ăn hết thì nhớ cho vào tủ lạnh.”

Trì Húc nhận lấy khay dưa, không nói gì, quay người đi thẳng lên lầu.

Diệp Tử lên phòng liền lấy quần áo đi tắm.

Tắm xong đi ra, cô thấy Trì Húc đang ngồi trong phòng khách xem tivi, vừa ăn dưa hấu.

Thấy cô ra, anh chỉ tay vào khay dưa trên bàn trà:

“Ăn một miếng đi, ngọt lắm.”

“Em no quá, ăn không nổi.”

Diệp Tử thậm chí còn không nhìn anh lấy một cái, trực tiếp đi ngang qua sau lưng anh, ra ban công phơi đồ lót.

Sau đó cô cho những quần áo khác vào máy giặt.

Xong xuôi, cô ngồi ở ban công, cầm điện thoại xem phim, vừa sấy tóc.

Trì Húc do dự rất lâu, cuối cùng mới đứng dậy đi tới xin lỗi:

“Tối qua anh không nên nghi ngờ em, anh xin lỗi em, thật sự xin lỗi.”

Ánh mắt Diệp Tử vẫn dán vào màn hình điện thoại, mí mắt cũng không buồn nhấc lên, không đáp lời.

Bởi vì giọng điệu xin lỗi của Trì Húc khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Trì Húc nhìn cô một lúc, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Anh tiếp tục nói:

“Em có thể đừng như vậy được không? Có gì không hài lòng thì nói thẳng ra, chiến tranh lạnh làm tổn thương người khác lắm, em biết không?”

Diệp Tử tức giận, ngước mắt nhìn Trì Húc.

“Chiến tranh lạnh làm tổn thương người khác à? Anh cũng thấy khó chịu sao? Vậy anh có từng nghĩ tới, việc anh vô cớ tạt nước bẩn lên người em, trong lòng em còn khó chịu hơn không?”

“Trì Húc, trong mắt anh, em – Diệp Tử – là loại phụ nữ trăng hoa lăng nhăng sao? Đã kết hôn rồi mà còn mập mờ với người đàn ông khác, đội cho anh một cái mũ xanh?”

Trì Húc nói:

“Anh đâu có nói như vậy.”

Diệp Tử cười lạnh một tiếng:

“Hừ, anh đúng là không nói thẳng, nhưng lời anh nói đã đủ rõ ràng rồi. Anh cho rằng em tan làm không về nhà, lén lút sau lưng anh đi hẹn hò với người đàn ông khác.”

“Trì Húc, chỉ vì trước đây Lăng Hạo Nhiên từng đi xem mắt với em, anh liền tùy tiện chụp mũ lên đầu em sao? Vậy em cũng có thể nói, còn có phụ nữ đặc biệt bay tới theo đuổi anh kia kìa, hai người có phải cũng âm thầm liên lạc với nhau không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...