*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Sở Ly vốn tưởng Tần Lãng chỉ là kiểu công tử ăn chơi lêu lổng, không ngờ lại là người xuất sắc đến vậy.
“Ngồi đi, vừa ăn vừa trò chuyện nhé.” Anh ta cố cười giả lả.
Diêu Thanh Chi kéo Tần Lãng ngồi xuống.
Những nữ sinh từng ngồi lê đôi mách lúc nãy, ánh mắt giờ đầy ghen tị, mặt dài thượt như ngựa.
Diêu Thanh Chi làm như không thấy, thẳng thừng bỏ qua.
Thời còn đi học, mấy người này từng bắt nạt cô vì cô quá xinh đẹp.
Lúc này, một nam sinh ngồi cạnh Diêu Thanh Chi vừa rót trà cho cô và Tần Lãng vừa bắt chuyện:
“Thanh Chi, cậu còn nhớ tôi chứ? Tôi là bạn cùng phòng của Sở Ly, tôi tên Vương Thịnh.”
Diêu Thanh Chi mỉm cười nhã nhặn: “Nhớ chứ, bạn Vương Thịnh. Tôi còn nhớ có lần trời mưa, cậu cho tôi mượn ô về ký túc xá. Kết quả hôm sau có người bụng dạ hẹp hòi bịa ra tin đồn nhảm.”
“Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn cậu, sự giúp đỡ của cậu khi đó rất quan trọng với tôi.”
Năm đó vì lời đồn đó, Hạ Sở Ly đã đánh nhau với Vương Thịnh, khiến Vương Thịnh chảy không ít máu mũi.
Diêu Thanh Chi vẫn luôn thấy áy náy về chuyện đó.
“Anh Tần, Thanh Chi là bạn học xuất sắc nhất lớp chúng tôi hồi đó. Tôi từng nói cô ấy sau này nhất định sẽ rất thành công. Giờ được vào tổng viện Đức Khang thật sự rất giỏi.”
Tần Lãng ôm vai vợ, cười đáp:
“Tôi cũng thấy vợ tôi rất giỏi. Cô ấy là người tôi ngưỡng mộ nhất. Cảm ơn anh, Vương tiên sinh, vì đã từng giúp đỡ Thanh Chi.”
Tần Lãng thầm quyết sẽ tìm dịp đáp lễ Vương Thịnh.
Một cô bạn gái ngồi đối diện nghe vậy thì cười khẩy, chua chát hỏi:
“Anh Tần này, người giàu như anh chẳng phải thường hay cưới thiên kim tiểu thư để môn đăng hộ đối sao? Vậy là anh theo đuổi Thanh Chi à? Hay cậu ấy theo đuổi anh?”
Tần Lãng nhướng mày nhìn cô nàng trang điểm đậm, giữ thái độ nhã nhặn nhưng đáp trả đầy ẩn ý:
“Bạn học này, bạn có quen người giàu nào không?”
Cô ta bị chặn họng: “…”
Vương Thịnh bật cười: “Cậu ta làm gì quen ai giàu có chứ.”
Cô gái tức tối trừng mắt lườm Vương Thịnh.
Đúng lúc đó, Hạ Sở Ly lên tiếng:
“Anh Tần, tôi cũng rất tò mò, là anh theo đuổi Thanh Chi à?”
Diêu Thanh Chi ngẩng cằm, nhìn Hạ Sở Ly. Cô biết hắn đang cố gây chuyện.
Tần Lãng không vội, nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi đáp:
“Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là tôi theo đuổi Thanh Chi. Tôi theo đuổi cô ấy rất lâu, cô ấy mới chịu gật đầu. Lấy được Thanh Chi là điều tôi tự hào nhất trong đời.”
Cô gái vừa bị chặn họng lúc nãy lại không cam tâm, hỏi tiếp:
“Vậy anh có biết ba Thanh Chi từng nghiện cờ bạc không? Thanh Chi, ba cậu giờ còn đánh bạc không?”
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Diêu Thanh Chi nhìn thẳng vào mặt cô ta, thấy rõ vẻ hả hê trên khuôn mặt đối phương.
Tần Lãng khẽ cười:
“Bạn học, ba vợ tôi chẳng qua chỉ thích đánh vài ván nhỏ với bạn bè, nhiều thì thua vài ba triệu thôi, chứ với tôi thì chẳng đáng là bao. Người lớn có sở thích thì cứ để họ vui vẻ.”
“Nhưng giờ ba mẹ vợ tôi đều đã về quê an dưỡng rồi. Ba vợ tôi bây giờ mê trồng rau, ngày ngày ra vườn, vui lắm.”
Tần Lãng nói thật. Diêu Thanh Chi vẫn nhờ người thân trông chừng cha mình.
Từ khi về quê, ông ta không dám bài bạc nữa. Một phần vì áy náy đã “gả” con gái cho người ta, phần khác là vì bị vợ mắng suốt.
Lần này bà Diêu cũng quyết liệt, từng nói nếu ông dám đánh bạc nữa thì sẽ chặt tay ông luôn.
Cô gái kia bị Tần Lãng “đè” liên tục, càng thêm tức tối, cố ý khiêu khích:
“Anh Tần có biết chuyện Thanh Chi và Sở Ly hồi đại học không? Hai người họ từng rất thân, suýt nữa là thành đôi, bọn tôi còn chuẩn bị tinh thần uống rượu mừng cưới nữa đó.”
Hạ Sở Ly mặt lập tức tối sầm, trừng mắt nhìn cô gái kia.
Diêu Thanh Chi mặt không đổi sắc, vẫn ngồi thẳng lưng như thể câu chuyện không liên quan đến mình.
Tần Lãng cười:
“Chuyện này Thanh Chi từng kể với tôi rồi. Bình thường mà, vợ tôi xinh thế, nếu không có ai theo đuổi thì mới là lạ.”
“Hôm nay tôi đến đây cũng là để cảm ơn bạn Sở Ly, nhờ năm xưa anh ấy buông tay, tôi mới có cơ hội theo đuổi và cưới được Thanh Chi.”
Tần Lãng nói rất thản nhiên, khiến ai nấy đều tin sái cổ.
Hạ Sở Ly gượng cười, khóe miệng giật giật.
Vương Thịnh rất quý sự thẳng thắn của Tần Lãng, liền nâng ly:
“Anh Tần, chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Thanh Chi thật sự là cô gái tốt.”
Tần Lãng cụng ly với Vương Thịnh: “Cảm ơn, bạn học Vương.”
Dưới sự dẫn đầu của Vương Thịnh, các nam sinh khác cũng lần lượt cụng ly với Tần Lãng.
Tần Lãng nói chuyện khéo léo, hiểu tâm lý người khác, nhanh chóng kết thân với tất cả cánh mày râu—trừ Hạ Sở Ly.
Các nữ sinh, thấy anh thật sự yêu thương Diêu Thanh Chi, thái độ cũng thay đổi, bắt đầu nịnh nọt cô.
Ăn xong, Tần Lãng vung tay rủ cả nhóm đi hát karaoke uống rượu.
Cả nhóm cùng kéo nhau sang hội sở.
Lúc ăn, Hạ Sở Ly chỉ gọi món ăn, không gọi rượu vì rượu ở nhà hàng quá đắt, ai cũng ngầm hiểu nên không ai lên tiếng phản đối.
Đến hội sở, Tần Lãng không chỉ đặt phòng lớn nhất mà còn gọi rất nhiều rượu và đồ ăn.
Toàn bộ rượu mang lên đều là loại đắt tiền.
Một lần nữa, anh lại ghi điểm với mọi người.
Các nam sinh lập tức khoác vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ, tranh nhau xin kết bạn với anh.
Cũng có vài nữ sinh hỏi xin kết bạn, nhưng Tần Lãng dứt khoát từ chối: “Tôi là người đã có vợ, không tiện.”
Diêu Thanh Chi ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn Tần Lãng, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Hạ Sở Ly thì lòng chua chát như bị ai bóp nghẹt. Anh ta cũng muốn kết bạn với Tần Lãng, hy vọng có thể tìm đường bán thiết bị y tế cho Tập đoàn Đức Khang.
Nhưng cuối cùng lại không thể hạ mình mở lời.
Cả nhóm chơi đến tận 11 giờ đêm mới tan.
Vì Tần Lãng đã uống rượu nên Diêu Thanh Chi làm tài xế chở anh về.
Trên xe, Tần Lãng cứ nghiêng đầu nhìn cô cười mãi.
Diêu Thanh Chi thấy khó hiểu, “Anh nhìn em kiểu gì thế? Trên mặt em dính gì à?”
Tần Lãng lắc đầu, giọng đầy tình cảm:
“Vợ à, hôm nay em đẹp lắm. Có lúc anh cảm thấy như mình đang mơ vậy, không ngờ lại có thể cưới được người vợ xinh đẹp như em. Ông trời thật là ưu ái anh.”
Diêu Thanh Chi nghe xong thấy lòng ngọt lịm, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ trêu:
“Anh nói ngọt quá. Dù em có đẹp cỡ nào thì cũng đâu bằng Lạc Ninh.”
Tần Lãng: “Mỗi người một vẻ, em chưa từng nghe câu ‘mỗi người một khẩu vị’ à? Trong mắt Thừa Uyên thì Lạc Ninh là đẹp nhất, nhưng trong mắt anh, chỉ có em là đẹp nhất. Anh thích chính là kiểu như em.”
Diêu Thanh Chi mím môi cười: “Đều là vợ chồng rồi, còn nói mấy lời sến súa đó.”
Tần Lãng: “Chính vì là vợ chồng nên mới phải nói, và phải nói thường xuyên nữa.”
Diêu Thanh Chi: “Anh say rồi phải không? Nói nhiều thế. Nhắm mắt nghỉ chút đi, về đến nhà em sẽ gọi anh.”
Tần Lãng nũng nịu: “Không đâu, giờ anh chỉ muốn nói chuyện với em.”
Diêu Thanh Chi: “Được rồi, anh nói đi, em nghe.”
Tần Lãng nghĩ ngợi một lúc, rồi bất ngờ đổi chủ đề:
“Buồn quá… chắc Yên Yên ngủ rồi, anh không kịp chúc con ngủ ngon.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?