🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 439: Hàn Phi và Tề Gia Hằng thành hôn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày diễn ra tiệc cưới, Diệp Tử và Lạc Ninh đến khách sạn từ rất sớm để cùng Hàn Phi trang điểm.

Vì thời gian gấp rút nên Hàn Phi không kịp tự thiết kế váy cưới cho mình, cô chọn một mẫu do đàn chị Lý Uyển Đình thiết kế.

Trang điểm xong, Hàn Phi thay váy cưới, khiến mọi người không khỏi trầm trồ vì quá xinh đẹp.

Diệp Tử kéo tay Lạc Ninh thì thầm: “Hay là bọn mình cũng nên tổ chức đám cưới đi? Mình cũng muốn được mặc váy cưới… huhu, ghen tị ghê.”

Lạc Ninh cười nói: “Cậu còn có thể, nhanh nhanh chọn ngày đi. Còn mình thì chịu rồi…”

Cô xoa nhẹ bụng đã nặng nề: “Eo mình giờ như thùng nước rồi, váy cưới chắc chắn không chui nổi nữa.”

Hàn Phi lè lưỡi trêu: “Chờ đến khi em sinh xong rồi làm đám cưới, đến lúc đó chị sẽ thiết kế váy cưới cho em, cam đoan là cô dâu đẹp nhất quả đất, khiến anh Lục nhà em mê mẩn luôn!”

Diệp Tử hùa theo: “Đúng đó, lúc đó chắc lại chuẩn bị có em bé thứ hai luôn.”

Lạc Ninh mỉm cười: “Sinh đứa này thôi là đủ ám ảnh cả đời rồi, sao dám đẻ tiếp. Đợi lúc mình sinh thì nhờ Thanh Chi làm luôn triệt sản cho mình, không đẻ nữa đâu.”

Lý Uyển Đình đứng bên cạnh bật cười: “Phụ nữ mà, vết thương lành rồi thì lại quên đau.”

Hàn Phi tiếp lời: “Chuẩn luôn! Lạc Ninh, em sinh vài đứa rồi tặng chị một đứa cũng được!”

Lạc Ninh: “Chị muốn có con đến vậy thì đi làm thụ tinh ống nghiệm đi, kỹ thuật bây giờ tiến bộ lắm, khả năng thành công cao lắm đó.”

Hàn Phi cười: “Chị không vội, để chị với Gia Hằng sống một năm thế giới hai người đã rồi tính tiếp.”

Diệp Tử gật đầu đồng tình: “Chuẩn rồi, sống một hai năm thế giới hai người cho sướng đã.”

Bốn người vừa nói vừa cười thì đến gần 11 giờ rưỡi, Từ Đông Nguyệt cùng chồng lên gọi.

Bảo rằng khách khứa đã đến đông đủ, chú rể cũng đang đợi trên sân khấu, cô dâu nên chuẩn bị ra mắt.

Mọi người lập tức thu dọn rồi xuống tầng.

Tới cửa hội trường, Lục Thừa Uyên chờ sẵn ở đó liền tiến lên đỡ Lạc Ninh.

Anh nhìn thấy ánh lệ trong mắt cô.

Lục Thừa Uyên hiểu, khi nhìn thấy Hàn Lăng Phong dắt tay Hàn Phi bước vào lễ đường, Lạc Ninh không khỏi nhớ đến cha ruột – Lạc Bắc Lâm.

Anh xót xa nắm tay cô, cúi đầu hôn lên trán như một lời an ủi dịu dàng.

Diệp Tử lườm Trì Húc một cái rồi không thèm để ý đến anh, đứng sang một bên chờ Hàn Phi và ba mình đi vào trước.

Trì Húc mặt dày hỏi: “Hay là chúng ta cũng tổ chức lại một lễ cưới? Lúc phát thiệp cưới, anh phát không biết bao nhiêu cái, mà chẳng có dịp thu lại!”

Diệp Tử đáp thản nhiên: “Được thôi, anh cưới lại lần nữa là có thể làm lễ.”

Trì Húc: “…”

Hàn Lăng Phong dắt tay con gái bước lên giữa lễ đường, Tề Gia Hằng đứng đó, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Hôm nay anh mặc một bộ vest đen cao cấp, khí chất ngời ngời, ngoại hình hoàn toàn không thua kém gì Lục Viễn Chinh.

Ngược lại, ánh mắt anh dành cho Hàn Phi còn đầy ắp yêu thương và dịu dàng.

Tạ Tân Di – vốn đến với tâm thế xem kịch – giờ ghen đến phát điên.

Cô ta thật sự không hiểu nổi, một chú rể vừa điển trai vừa xuất sắc như Tề Gia Hằng, tại sao lại chấp nhận cưới một người phụ nữ từng ly hôn như Hàn Phi.

Huống chi còn không thể sinh con.

Khi Hàn Lăng Phong đặt tay con gái vào tay Tề Gia Hằng, vợ chồng Lạc Ninh và vợ chồng Diệp Tử mới bước vào ngồi xuống bàn tiệc của họ.

Bọn họ ngồi cùng bàn với ông Lục.

Hôm nay, Lục Tân Quân đặc biệt đến để ủng hộ Tề Gia Hằng.

Lúc nãy, ông còn đích thân dẫn Tề Gia Hằng đi giới thiệu với nhiều nhân vật quyền thế, giới thiệu rằng Tề Gia Hằng là người được Bệnh viện Đức Khang chiêu mộ từ nước ngoài về với mức lương cực cao.

Là trụ cột và nhân tài được ưu tiên bồi dưỡng của bệnh viện.

Nghe xong, ai nấy đều không tiếc lời khen ngợi Tề Gia Hằng, cũng hiểu tại sao Hàn Phi lại chọn anh.

Hơn nữa, cha mẹ của Tề Gia Hằng đều là giáo sư đại học, còn là cố vấn của ngành công an, lại là tác giả sách bán chạy – đều là những người có danh tiếng.

Cuộc hôn nhân này hoàn toàn là “môn đăng hộ đối”, chẳng có chuyện “hạ giá” nào cả.

Nhiều phụ nữ ở đó bắt đầu ghen tị với Hàn Phi.

Cưới lần đầu là thiếu gia nhà họ Lục, cưới lần hai lại là một người đàn ông ưu tú đến vậy.

 

Hơn nữa, ai cũng nhìn ra – cô dâu chú rể thật lòng yêu thương nhau, nụ cười của cả hai đều vô cùng hạnh phúc.

Khi trao nhẫn cưới, cả hai đều xúc động đến rơi nước mắt.

Nếu không phải vì có quá nhiều người dự lễ, Hàn Phi đã òa khóc thành tiếng rồi.

Cha mẹ hai bên cũng rưng rưng xúc động.

Dưới sân khấu, Lạc Ninh và Diệp Tử cũng không kìm được nước mắt, đều mừng vì Hàn Phi cuối cùng đã tìm được hạnh phúc đích thực.

Đến tiết mục mời rượu, Tần Lãng đưa Diêu Thanh Chi đến chào hỏi nhóm Lạc Ninh.

Diêu Thanh Chi gầy đi nhiều nhưng trông lại rạng rỡ hơn thời điểm trước khi sinh – làn da trắng hồng, ánh mắt có thần, nhìn càng thêm xinh đẹp.

Diệp Tử trêu chọc: “Thanh Chi này, người biết thì hiểu là cậu mới sinh xong, không biết thì tưởng cậu đi làm thẩm mỹ đó!”

Diêu Thanh Chi ngượng ngùng liếc Tần Lãng một cái, rồi đáp: “Một cuộc hôn nhân tốt chính là phương pháp thẩm mỹ hiệu quả nhất dành cho phụ nữ.”

Nghe xong, Diệp Tử quay sang lườm Trì Húc:

“Nghe chưa? Nhìn Thanh Chi rồi nhìn lại em này. Cùng là phụ nữ có chồng, người ta càng ngày càng xinh, còn em thì thành bà thím luôn rồi.”

Trì Húc bị trách mắng cũng không giận, nói: “Bà xã, anh sai rồi. Về sau anh sẽ học hỏi kinh nghiệm từ bác sĩ Tần.”

Diệp Tử: “Anh đúng là nên học hỏi người ta đấy!”

Tần Lãng đắc ý: “Đội trưởng Trì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ tôi nha!”

Diêu Thanh Chi liếc anh một cái: “Người ta khách sáo thôi mà, anh tưởng thật rồi à? Bay cao quá rồi đó?”

Tần Lãng lập tức xua tay: “Không, không có đâu, bà xã à. Anh còn nhiều chỗ chưa làm tốt, anh sẽ cố gắng hơn nữa!”

Diệp Tử giơ ngón cái về phía Tần Lãng: “Có tinh thần cầu tiến như vậy mới là chồng chuẩn đó!”

Mọi người vừa cười vừa trêu chọc nhau, không khí rộn ràng cho đến khi Tề Gia Hằng và Hàn Phi đến mời rượu.

Ngoại trừ Lạc Ninh, những người còn lại đều uống một chút, gửi lời chúc mừng đến đôi vợ chồng mới cưới.

Sau khi vợ chồng Hàn Phi rời sang bàn khác, Diêu Thanh Chi nói với Lạc Ninh và Diệp Tử:

“Tuần sau mình sẽ quay lại làm việc rồi đó.”

Diệp Tử thắc mắc: “Sao vội vậy? Cậu vẫn còn một tháng nghỉ thai sản mà?”

Diêu Thanh Chi giải thích: “Yên Yên giờ rất thích bám bà nội với dì giúp việc, mình ở nhà cũng chẳng làm gì, thôi thì quay lại đi làm sớm vậy.”

Tần Lãng bổ sung: “Cô ấy không chịu ngồi yên đâu, trời sinh đã là mệnh lao lực.”

Thật ra, Diêu Thanh Chi không thích cảm giác bị tách khỏi xã hội, cô sợ nếu còn nghỉ thêm thì mình sẽ “mục” luôn.

Dù sao thì trong nhà đã có mẹ chồng và cô giúp việc cùng chăm con, căn bản không cần đến cô.

Con gái lại quen uống sữa ngoài từ nhỏ, nên cô cũng đã cai sữa từ sớm.

Diệp Tử chỉ vào Lạc Ninh: “Thanh Chi cậu sắp đi làm lại rồi, còn Lạc Ninh thì chuẩn bị nghỉ thai sản từ tháng sau đấy. Cô ấy mang thai đôi, bụng to hơn người khác, mà công việc khoa Cấp cứu lại bận rộn, không chịu nổi đâu.”

protected text

 

“Đúng là vậy thật, vẫn nên đặt con cái lên hàng đầu. Sinh xong rồi tính tiếp, coi như cho mình một kỳ nghỉ dài cũng được.”

Bệnh viện là của nhà họ Lục, Lạc Ninh muốn quay lại lúc nào, chẳng phải chỉ cần một câu nói là xong.

Bên kia, Hàn Phi dẫn Tề Gia Hằng đến bàn tiệc nơi Tạ Tân Di đang ngồi để mời rượu.

Hai mẹ con Tạ gia sắc mặt đều đầy vẻ ghen tỵ, khó chịu.

Bà Tạ nhìn chằm chằm Tề Gia Hằng, cố tình lên tiếng: “Phi Phi à, thật không ngờ con tái hôn nhanh như vậy. Cũng hơi vội quá đó. Nếu là bác, sau một cuộc hôn nhân thất bại, chắc chắn sẽ không dễ dàng gì mà bước vào lần hai đâu.”

Đi bên cạnh con gái, Từ Đông Nguyệt lập tức sa sầm mặt, liếc sang Tạ Tân Di một cái.

Rồi phản kích ngay: “Bà Tạ, vậy là chứng tỏ con gái tôi có sức hút đấy, dù từng ly hôn vẫn chẳng lo chuyện tái giá, không giống một số người, ba mươi tuổi rồi mà còn chẳng có nổi bạn trai, e là đến khi mãn kinh cũng chưa lấy được chồng!”

Sắc mặt mẹ con nhà họ Tạ lập tức tái xanh.

Bà Tạ không cam lòng, cố nở nụ cười giả lả hỏi Tề Gia Hằng: “Bác sĩ Tề, cậu có biết Phi Phi không thể sinh con không? Cậu không để tâm chứ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...