*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa Trinh và Hàn Thiếu Sách đều đỏ mặt.
“Phi Phi, đừng đùa nữa, chuyện này không thể nói chơi được đâu.”
Hàn Thiếu Sách cau mày trách Hàn Phi, rồi quay sang xin lỗi Hoa Trinh:
“Luật sư Hoa, xin lỗi nhé, Phi Phi hay nói đùa đấy, đừng để bụng.”
Hoa Trinh đáp khẽ: “Không sao đâu.”
Hàn Thiếu Sách nói tiếp: “Thôi, chúng ta mau về nhà thôi. Mẹ, mẹ có dặn người chuẩn bị cơm chưa?”
Từ Đông Nguyệt: “Có rồi, mẹ đã bảo dì chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Mấy đứa về ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát nhé. Gia Hằng, tối nay con cứ nghỉ lại nhà mẹ, mai sáng đi đăng ký kết hôn với Phi Phi luôn.”
Tề Gia Hằng: “Nhưng mà… mẹ, con không mang theo đồ thay.”
Từ Đông Nguyệt: “Phòng Thiếu Sách còn nhiều đồ mới đấy, hai đứa vóc dáng gần như nhau, mẹ lấy cho vài bộ là được.”
Hàn Phi khẽ kéo tay Tề Gia Hằng: “Gọi cho ba mẹ anh đi, xem họ có tiện qua đây ăn cơm không.”
Hàn Lăng Phong: “Đúng đó, Gia Hằng, mau gọi điện đi, bảo họ đến thẳng nhà luôn.”
Tề Gia Hằng: “Vâng, ba. Con gọi ngay đây ạ.”
Hoa Trinh bước đi phía sau cả nhà họ Hàn, trong lòng âm thầm buồn bã.
Cô từng nghĩ rằng Hàn Thiếu Sách cũng có tình cảm với cô. Nếu không thì sao lại rủ cô cùng ra nước ngoài tìm Hàn Phi?
Anh còn giới thiệu khá nhiều khách hàng cho văn phòng luật của cô.
Giờ phút này, cô cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch, tự đa tình, quyết định từ nay sẽ giữ khoảng cách với Hàn Thiếu Sách.
Ra đến cổng sân bay, khi nhà họ Hàn chuẩn bị lên xe, Hoa Trinh gọi Hàn Thiếu Sách lại:
“Hàn tổng, tôi xin phép về công ty trước.”
Từ Đông Nguyệt quay lại: “Về công ty gì mà vội thế? Về nhà ăn cơm đã chứ.”
Hoa Trinh: “Cảm ơn dì, nhưng cháu không ăn đâu ạ. Cháu đi hai ngày rồi, công ty gọi giục suốt.”
Hàn Lăng Phong: “Dù bận cỡ nào thì cũng phải ăn bữa cơm đã, ăn xong rồi hẵng đi.”
Hoa Trinh liếc sang Hàn Thiếu Sách một cái, thấy anh đang nhìn cô… nhưng lại chẳng nói gì cả.
Nếu như là anh mở lời mời, cô nhất định sẽ đi.
Nhưng chờ mãi cũng không thấy anh lên tiếng, Hoa Trinh không chút do dự vẫy một chiếc taxi rồi bước lên xe rời đi.
Hàn Phi tức tối trừng mắt nhìn anh trai: “Anh làm sao vậy? Sao không mời luật sư Hoa về nhà ăn cơm?”
Hàn Thiếu Sách khựng lại một chút: “Cô ấy không muốn đi, mình cần gì phải ép.”
Hàn Phi tức đến nghẹn họng: “Được lắm, sẽ có ngày anh hối hận!”
Cô kéo Tề Gia Hằng lên xe, giục tài xế lái đi.
Hàn Thiếu Sách đi cùng xe với ba mẹ, ngồi ghế phụ.
Lên xe rồi, Từ Đông Nguyệt mới hỏi con trai: “Thiếu Sách, con không thích luật sư Hoa à?”
Hàn Thiếu Sách nghẹn lời.
Hàn Thiếu Sách kéo nhẹ cổ áo: “Ba, mẹ… luật sư Hoa vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, sao cô ấy lại thích con được chứ.”
Từ Đông Nguyệt: “Con cũng đâu có tệ, nhà mình điều kiện tốt như thế mà…”
“Mẹ, đó là mẹ nghĩ vậy thôi,” Hàn Thiếu Sách ngắt lời, “Luật sư Hoa không phải kiểu người ham giàu đâu. Không phải ai cũng suy nghĩ giống mẹ.”
“Nếu như cô ấy thật sự vì tiền mà ép mình phải ở bên con, con cũng không chấp nhận đâu.”
Từ Đông Nguyệt: “Nhưng mẹ cảm thấy luật sư Hoa cũng có cảm tình với con.”
Hàn Thiếu Sách: “Đó là mẹ nghĩ vậy thôi. Con không cảm nhận được cô ấy có tình cảm với con. Trong mắt cô ấy, con chỉ là khách hàng, là bạn bè.”
Sự chua xót trong lòng Hàn Thiếu Sách không ai hay biết.
Trong mắt anh, cách Hoa Trinh đối xử với mình cũng chẳng khác gì với những khách hàng khác.
Hơn nữa, theo như anh biết, người theo đuổi Hoa Trinh cũng không ít.
Chỉ là không biết cô ấy thích kiểu đàn ông thế nào, nhưng chắc chắn không phải kiểu như anh.
Hàn Thiếu Sách là người rất tự ti, nhất là khi đối diện với phụ nữ.
Bởi vì hồi đại học anh từng tỏ tình với một cô gái. Khi đó, cô ấy không biết gia cảnh nhà anh, liền thẳng thừng từ chối.
Thậm chí sau lưng còn đi kể xấu với bạn bè, nói anh vừa ngu vừa ngốc.
Sau đó, đến khi tốt nghiệp, Hàn Lăng Phong và Từ Đông Nguyệt đến trường dự lễ tốt nghiệp, thân phận thật sự của Hàn Thiếu Sách mới được lộ ra.
Cô gái kia hối hận không thôi, đã nhiều lần liên lạc riêng để lấy lòng anh, nhưng anh đều từ chối.
Từ đó về sau, Hàn Thiếu Sách không còn yêu đương nữa, dốc toàn tâm toàn ý vào công việc.
Bạn đang đọc truyện tại . Chúc vui vẻ!!!
Tất nhiên, chuyện này gia đình anh không ai biết cả.
…
Trên chiếc xe khác, Hàn Phi dùng điện thoại của Tề Gia Hằng để gọi video cho Lạc Ninh và Diệp Tử.
Điện thoại của cô đã bị vỡ trong vụ tai nạn máy bay, may mà giấy tờ vẫn còn nguyên.
Cô dự định sẽ mua điện thoại mới sau.
Vali hành lý cũng bị cháy hết, tổn thất không ít quần áo và túi xách đắt tiền.
Nhưng những thứ đó chẳng đáng là gì – cô vẫn còn sống để trở về, điều đó đã là may mắn nhất rồi.
Cô quyết định sau này sẽ tích cực tham gia các hoạt động từ thiện, làm nhiều việc tốt để tích đức cho bản thân.
Vì đã ngủ được một giấc trên máy bay, nên giờ tinh thần Hàn Phi rất tốt, hào hứng kể lại hành trình ly kỳ cho Lạc Ninh và Diệp Tử qua video call.
Tề Gia Hằng ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn và lắng nghe cô kể, vừa thương vừa lo.
Anh thầm hứa trong lòng, sau này nhất định sẽ yêu thương Hàn Phi gấp bội phần.
Hàn Phi gọi video cả đường đi, đến tận cửa nhà mới lưu luyến ngắt máy.
Trước khi tắt còn hẹn Lạc Ninh và Diệp Tử sẽ tìm dịp gặp mặt để trò chuyện sau.
Ba mẹ Tề Gia Hằng cũng đã đến nhà họ Hàn, hai bên gia đình cùng nhau ăn cơm, bàn bạc chuyện cưới xin của Tề Gia Hằng và Hàn Phi.
Cũng như những sắp xếp trong tương lai.
Chỉ có Hàn Thiếu Sách là tâm trí cứ để đâu đâu, mãi nghĩ về Hoa Trinh.
Nhưng anh lại không dám liên lạc.
Anh rất sợ một lần nữa bị từ chối.
Sợ một lần nữa bị người ta mắng là ngu ngốc, là ngốc nghếch…
Tề Gia Hằng mặc bộ vest cao cấp do mẹ vợ chuẩn bị, Hàn Phi thì diện một bộ váy sang trọng, cả hai cùng nhau đi đăng ký kết hôn.
Cha mẹ hai bên cũng đi cùng.
Quá trình đăng ký diễn ra rất thuận lợi: chụp ảnh, nhập thông tin, nhận giấy chứng nhận.
Toàn bộ thủ tục chỉ mất chưa đến nửa tiếng.
Khi bước ra khỏi đại sảnh, thân phận của hai người đã chính thức trở thành vợ chồng.
Vì lúc đó còn sớm, Hàn Phi đề nghị đi mua ít kẹo cưới và bánh cưới, rồi cùng nhau đến khoa Cấp cứu của Bệnh viện Đức Khang để phát cho đồng nghiệp.
Không ngờ Lạc Ninh và Diệp Tử đã thông báo trước cho mọi người, nên khi nhận được kẹo cưới, ai nấy đều tranh nhau tặng phong bì đỏ và gửi lời chúc mừng.
Hàn Phi ngượng ngùng, vội vàng nói:
“Chị không phải đến đây để nhận phong bì đâu nhé! Phong bì thì để dành khi bọn chị tổ chức tiệc cưới rồi hẵng đưa, giờ nhận rồi thì lúc đó không được đưa nữa đâu đó!”
Lạc Ninh nắm tay Hàn Phi, nhẹ nhàng giải thích:
“Phong bì lần này chỉ là lì xì lấy may thôi, bọn em chúc hai người trăm năm hạnh phúc, từ nay trở đi xua hết xui rủi, gặp toàn điều may mắn.”
Mắt Hàn Phi không khỏi đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Vậy… chị xin cảm ơn mọi người vì những lời chúc tốt đẹp. Vậy chị nhận nhé!”
Nhưng Hàn Phi không phải là người thích chiếm lợi. Chiều hôm đó, toàn bộ đồng nghiệp khoa Cấp cứu đều nhận được quà đáp lễ của cô.
Mỗi người một chai nước hoa đắt tiền.
Ngày tổ chức tiệc cưới được ấn định là một tháng sau.
Để chuẩn bị cho lễ cưới, Hàn Phi bận đến mức đầu óc quay cuồng.
Cô cùng mẹ sửa sang lại căn nhà tân hôn.
Tổ ấm mới chỉ cách bệnh viện mười phút đi bộ, rất thuận tiện cho Tề Gia Hằng đi làm về.
Tề Gia Hằng không thích lái xe, anh vốn quen với việc đi bộ để rèn luyện sức khỏe.
Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn lớn gần bệnh viện.
Thoáng cái, ngày cưới đã đến.
Hôm đó, ngoài các đồng nghiệp phải trực ca, hầu như tất cả mọi người đều đến dự, bao gồm cả một nửa giới thượng lưu của thành phố Bắc Lĩnh.
Tuy vậy, vẫn có một số người đến với tâm thế “xem kịch”, muốn nhân cơ hội để mỉa mai Hàn Phi – điển hình là Tạ Tân Di và mẹ cô ta.
Hai mẹ con họ thậm chí đã chuẩn bị sẵn những câu mỉa mai để nói.
Dù sao thì trong mắt họ, Hàn Phi từng bị đại thiếu gia nhà họ Lục từ hôn, giờ lại “hạ giá” gả cho một bác sĩ bình thường.
Quá chênh lệch môn đăng hộ đối!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?