*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời của Tề Gia Hằng chẳng khác gì một cái tát thẳng vào mặt Lục Viễn Chinh.
Khoảnh khắc ấy, Lục Viễn Chinh biết mình đã thua Tề Gia Hằng.
Anh cứ nghĩ rằng mình yêu Hàn Phi, nhưng đến giờ mới nhận ra — thứ tình cảm ích kỷ và hạn hẹp kia, căn bản không phải là tình yêu, mà là sự chiếm hữu.
Anh chỉ muốn chiếm giữ cô.
Việc chạy đến nơi này, suy cho cùng cũng chỉ là để chứng minh tình cảm của bản thân, để Hàn Phi nhìn thấy anh đã làm được những gì.
Còn Tề Gia Hằng — anh ấy lại muốn cùng Hàn Phi sống chết có nhau.
Trước đây, Lục Viễn Chinh không tin trên đời này thực sự tồn tại kiểu tình yêu như thế.
Nhưng giờ, anh đã tin rồi.
Tề Gia Hằng lên đường cùng đội y tế.
Đào Thước tìm được một chiếc lều trại, dẫn Lục Viễn Chinh và Hàn Thiếu Sách vào nghỉ ngơi.
Bên ngoài lại bắt đầu mưa.
Lục Viễn Chinh nhìn theo bóng đội y tế dần khuất trong rừng rậm, rồi mới xoay người đi vào lều cùng Đào Thước.
Hàn Thiếu Sách cũng theo vào.
Đây là một chiếc lều khá lớn, có một chiếc giường, một bộ ghế sofa và vài chiếc ghế đơn.
Bên trong treo mấy ngọn đèn.
Là Đào Thước bỏ tiền ra để chuẩn bị.
Anh lấy ra ba hộp mì, bắt đầu nấu nước, pha mì cho ba người mỗi người một tô.
Hàn Thiếu Sách vừa cầm tô mì lên đã rơi nước mắt, không sao kìm lại được.
Lục Viễn Chinh cũng chẳng có khẩu vị gì.
Hàn Phi sống chết chưa rõ, sao anh có thể nuốt nổi?
Đào Thước vừa ăn vừa nói: “Không ăn thì làm sao còn sức mà chờ Hàn tiểu thư quay lại? Tôi cảm thấy khả năng cô ấy còn sống trở về vẫn rất cao.”
“Tôi vừa nãy có hối lộ mấy người trong đội cứu hộ, nói chuyện với họ một lát, họ kể rằng trước đây từng có một vụ rơi máy bay tương tự ở khu vực này, và có ba người sống sót.”
“Chỉ cần xác định được vị trí rơi máy bay, thì việc tìm được người sống sót là hoàn toàn có khả năng.”
Nghe đến đây, Hàn Thiếu Sách liền cầm nĩa lên ăn mì.
Lục Viễn Chinh cũng bắt đầu ăn.
Ăn xong, Đào Thước thu dọn rác, nói với hai người:
“Lục tổng, Hàn tiên sinh, hai người nghỉ ngơi ở đây đi. Tôi sẽ qua bên trại chỉ huy đội cứu hộ canh chừng, có tin gì tôi lập tức báo lại.”
Lục Viễn Chinh gật đầu.
Hàn Thiếu Sách cảm kích nói: “Cảm ơn cậu.”
Đào Thước rời khỏi lều.
Điện thoại của Hàn Thiếu Sách đột nhiên đổ chuông.
Anh lấy ra xem, bắt máy: “Ba, bọn con vừa đến chân núi, đội cứu hộ không cho người nhà leo lên tìm kiếm.”
Hàn Lăng Phong: “Vậy giờ tính sao? Con phải nghĩ cách chứ, không thể cứ chờ vậy được, Phi Phi không đợi nổi đâu.”
Hàn Thiếu Sách: “Ba đừng lo, Gia Hằng vừa tìm đến đội y tế, đúng lúc họ thiếu người, nên cậu ấy đã lấy danh nghĩa bác sĩ để đi cùng. Bọn con sẽ ở đây chờ tin tức.”
Hàn Lăng Phong: “Vẫn là Gia Hằng nhanh trí. Nếu có tin gì thì gọi ngay cho ba biết nhé. Mẹ con giờ không ăn không uống gì cả, ba khuyên thế nào cũng không nghe. Con phải giúp ba chăm sóc Phi Phi.”
Hàn Thiếu Sách: “Dạ, ba cứ yên tâm. Con sẽ đưa Phi Phi về nhà. Nói với mẹ là cố gắng ăn uống giữ sức, chờ bọn con trở về. Bọn con còn phải tổ chức đám cưới cho Phi Phi và Gia Hằng nữa mà.”
Hàn Lăng Phong: “Ừ, ba biết rồi. Vậy ba cúp máy đây.”
Hàn Thiếu Sách cúp máy, liếc sang thấy Lục Viễn Chinh đang chăm chú nhìn mình.
Anh liền nói: “Ba mẹ tôi đã đồng ý chuyện của Phi Phi và Gia Hằng. Ban đầu Phi Phi dự định đi du học một năm, sau khi về sẽ kết hôn với Gia Hằng, làm một đám cưới thật long trọng.”
“Phi Phi muốn tự thiết kế váy cưới cho mình, còn định mở một studio chuyên về váy cưới. Gia Hằng không quan tâm việc Phi Phi có sinh con được hay không, cậu ấy nói nếu Phi Phi muốn có con thì cả hai sẽ đi nhận nuôi.”
“Ba mẹ Gia Hằng cũng rất thương Phi Phi, họ cũng chẳng bận tâm chuyện con cái, chỉ mong hai người hạnh phúc bên nhau. Nên… Phi Phi sẽ không quay đầu lại nữa đâu.”
“Tôi không biết vì sao cậu lại đến đây, có thể là không cam lòng, hoặc chưa dứt được. Nhưng dù là lý do gì đi nữa, giữa cậu và Phi Phi cũng không còn khả năng quay lại như xưa.”
Hàn Thiếu Sách ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Là do chính cậu không biết trân trọng. Trên đời này không có thuốc hối hận. Bây giờ Phi Phi và Gia Hằng rất hạnh phúc, cậu đừng quấy rầy họ nữa.”
“Nếu không, với tư cách là anh trai của Phi Phi, tôi là người đầu tiên không để yên cho cậu.”
Nói xong, một lúc sau, Lục Viễn Chinh mới lên tiếng.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không quấy rầy họ. Tôi chỉ mong được thấy Phi Phi còn sống, chỉ cần cô ấy bình an, khỏe mạnh là được.”
Hàn Thiếu Sách nghe xong, thoáng sững người, sau đó lạnh lùng đáp: “Dù lời cậu nói là thật lòng hay chỉ để dọa tôi thì cũng không quan trọng nữa rồi. Quan trọng là, có hay không có Gia Hằng, Phi Phi cũng sẽ không còn liên quan gì đến cậu nữa.”
…
Tại Bắc Lĩnh, Diệp Tử và Lạc Ninh đang ngồi trong khoa cấp cứu.
Hai người ngồi bên chiếc tivi trong phòng làm việc, màn hình đang phát tin tức về vụ rơi máy bay.
Phóng viên đang phỏng vấn thân nhân của hành khách.
Dần dần, những đồng nghiệp khác trong khoa cũng tụ tập lại xem tin.
Ai cũng biết chuyện Tề Gia Hằng đang hẹn hò với Hàn Phi, và Hàn Phi đi chuyến bay đó để sang nước ngoài du học.
Sáng nay khi đến bệnh viện, Lạc Ninh đã thông báo với mọi người rằng Tề Gia Hằng đã lên đường đến hiện trường vụ tai nạn.
Công việc còn lại trong khoa tạm thời do cô – phó trưởng khoa – phụ trách.
May là hôm nay không quá bận, họ mới có thời gian ngồi xem tin tức.
Nhưng đến giờ, vẫn chưa có bất kỳ thông tin nào về chiếc máy bay mất tích.
Diệp Tử không nhịn được mắng nhỏ: “Thật không thể tin nổi, từng ấy thời gian rồi mà vẫn chưa tìm được gì. Mấy người cứu hộ nước ngoài đó làm ăn kiểu gì vậy, hiệu suất quá kém.”
Một y tá ngồi bên cũng phụ họa: “Đúng đó, nếu là ở nước mình thì chắc lâu rồi đã tìm thấy rồi.”
Lạc Ninh vẫn không nói gì.
Diệp Tử lo lắng nắm chặt tay cô, dịu giọng: “Mình có linh cảm rằng Hàn Phi nhất định sẽ sống sót trở về.”
Lạc Ninh khẽ gật đầu.
Cô đã thức trắng cả đêm, không ngừng cầu nguyện trong lòng cho Hàn Phi.
Cầu mong cô ấy bình an quay về.
Dù tình bạn giữa họ chưa dài, nhưng Hàn Phi luôn xem cô như người chị em thân thiết, không giấu điều gì.
Cô ấy rất tin tưởng Lạc Ninh.
Khi Hàn Phi quyết định ra nước ngoài du học, Lạc Ninh cũng hết mực ủng hộ.
Chính vì vậy, cô cảm thấy nếu Hàn Phi thật sự ra đi như thế, cả đời này cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
…
Tề Gia Hằng cùng đội y tế leo núi suốt hai tiếng đồng hồ thì nhận được thông tin từ một tổ cứu hộ.
Đội trưởng báo rằng, họ đã tìm thấy chiếc máy bay gặp nạn — và có người sống sót.
Đội cứu hộ đã thông báo tọa độ, hy vọng đội y tế nhanh chóng tới nơi để kịp thời cứu chữa cho những người còn sống.
Tề Gia Hằng phấn chấn hẳn lên, mệt mỏi tan biến sạch sẽ, anh theo đoàn lập tức tiến đến khu vực tai nạn.
Cuối cùng, sau một tiếng leo dốc nữa, họ cũng đến được hiện trường.
Nhưng khi trông thấy chiếc máy bay gặp nạn, tim anh như bị ai bóp nghẹt, từng chút từng chút một rơi xuống đáy vực.
Phần đầu máy bay đã bị nghiền nát hoàn toàn.
Hàn Phi ngồi ở khoang hạng nhất — với tình trạng như thế này, đừng nói là sống sót, đến cả thi thể có khi cũng chẳng thể tìm thấy.
Anh nghe thấy đội trưởng đội cứu hộ nói với các nhân viên y tế rằng những người sống sót đều ngồi ở đuôi máy bay.
Tất cả đều bị thương với mức độ khác nhau, cần được điều trị khẩn cấp.
Hai chân Tề Gia Hằng như nhũn ra, anh ngồi phịch xuống đất, mắt nhìn chằm chằm vào phần đầu máy bay, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Một người trong đội cứu hộ thấy vậy, tiến đến hỏi anh làm sao vậy.
Người cùng đội y tế đi lên núi với Tề Gia Hằng liền giải thích thay anh: vợ anh ấy có mặt trên chuyến bay này, anh ấy đến để tìm vợ mình.
Thấy vậy, đội viên cứu hộ chỉ biết an ủi: “Xin hãy nén đau buồn.”
Không biết bao lâu đã trôi qua, Tề Gia Hằng bỗng mơ hồ nghe thấy có tiếng người gọi tên mình.
“Gia Hằng… Gia Hằng…”
“Là anh phải không? Gia Hằng…”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?