🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 432: Tám mươi triệu tệ đều quyên tặng cho sở cảnh sát

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những cảnh sát ở đó lần lượt tiến lên ôm lấy Lục Viễn Chinh.

Ai nấy đều tranh nhau nói lời cảm ơn.

Tưởng Điềm Điềm dựng tai lắng nghe một lúc mới hiểu ra — Lục Viễn Chinh đã quyên góp cho sở cảnh sát.

Cô thầm nghĩ, chắc chắn là một khoản tiền cực lớn, nếu không thì làm sao các cảnh sát lại ra tận nơi nghênh đón, còn tổ chức hẳn một buổi họp báo thế này?

Sau khi theo Lục Viễn Chinh vào trong sở cảnh sát, đến nơi tổ chức họp báo, Tưởng Điềm Điềm mới biết được chân tướng.

Lục Viễn Chinh đã quyên toàn bộ số tiền tám mươi triệu tệ mà cô từng lừa được cho sở cảnh sát.

Cơn tức giận khiến cô suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đúng là phá của!

Tám mươi triệu đấy, đủ để cô sống sung sướng cả đời!

Tưởng Điềm Điềm cảm thấy từng khớp xương trên người như đang đau nhức, như thể số tiền đó vốn là của cô vậy.

Đào Thước chậm rãi tiến đến bên cạnh cô, cố ý như rắc muối vào vết thương:

“Nhắc cô một câu, đừng có mưu tính lung tung nữa. Tên bạn trai của cô đã vĩnh viễn câm miệng rồi. Nếu không muốn đi vào vết xe đổ, thì ngoan ngoãn ở bên cạnh Lục tổng, anh ấy sẽ không bạc đãi cô đâu.”

Tưởng Điềm Điềm siết chặt nắm tay, gằn giọng: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

Đào Thước nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Cũng may là gương mặt cô rất giống với phu nhân.”

Tưởng Điềm Điềm ngẩn người, trợn mắt nhìn anh ta.

Đào Thước giải thích: “Tôi nói là vợ trước của Lục tổng, cô Hàn. Ngũ quan của cô rất giống cô Hàn.”

Tưởng Điềm Điềm nghe vậy, giọng trầm xuống pha chút chua chát: “Lục tổng rất yêu cô Hàn sao? Vậy tại sao lại còn lén lút ngoại tình?”

Đào Thước đáp: “Có những thứ… chỉ khi mất đi rồi, người ta mới biết mình có yêu hay không.”

Tưởng Điềm Điềm bỗng hiểu ra — hóa ra cô vẫn tưởng Lục Viễn Chinh có chút tình cảm với mình, thì ra chỉ là coi cô như người thay thế mà thôi.

Cũng phải thôi, ai mà yêu nổi một người từng lừa mình mất cả đống tiền chứ?

Lòng ngực cô nghèn nghẹn, đưa mắt nhìn về phía Lục Viễn Chinh đang nói chuyện rôm rả với cục trưởng.

Giữa đám cảnh sát béo tốt ấy, anh vẫn nổi bật hơn hẳn.

Điển trai, khí chất ngút trời.

Nếu không phải vì gương mặt này giống vợ trước của anh, thì với thân phận như cô, cả đời cũng không có tư cách bước vào thế giới của anh.

“Thế nào, cô để ý à?” Đào Thước đột nhiên hỏi.

Tưởng Điềm Điềm nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Đào Thước nói: “Tôi hỏi là cô có để ý việc mình chỉ là thế thân của cô Hàn không? Nếu muốn đổi ý thì vẫn kịp. Cánh cửa sở cảnh sát luôn rộng mở với cô. Hồ sơ phạm tội của cô, cục trưởng vẫn giữ đầy đủ đấy.”

Tưởng Điềm Điềm cắn răng, siết chặt tay: “Trợ lý Đào, tôi còn vui không kịp nữa là. Đó là vinh hạnh của tôi.”

Đào Thước gật đầu: “Biết vậy thì tốt. Người ta có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nên nghĩ kỹ cái được và mất đi.”

Tưởng Điềm Điềm gật đầu: “Tôi sẽ luôn ghi nhớ lời anh.”

Đào Thước không nói thêm gì, quay người đi về phía Lục Viễn Chinh, mời anh và cục trưởng lên sân khấu để buổi họp báo bắt đầu.

Tưởng Điềm Điềm ngồi dưới khán đài, lặng lẽ quan sát.

Buổi họp báo này không đơn giản chỉ là nghi thức quyên góp. Trong phần giới thiệu, cục trưởng gọi Lục Viễn Chinh là nhà đầu tư.

Sau này anh sẽ đầu tư một số dự án tại thành phố Ba Nạp, hy vọng mọi người có thể ủng hộ.

Đây chính là cách PR tuyệt vời nhất.

Cũng giúp Lục Viễn Chinh chính thức bước chân vào giới thượng lưu thành phố Ba Nạp.

Quả nhiên, ngày hôm sau, tất cả các mặt báo tại Ba Nạp đều đưa tin về Lục Viễn Chinh.

Họ ca ngợi anh không chỉ trẻ tuổi tài cao, tiềm lực kinh tế hùng hậu, mà ngoại hình còn vượt xa cả minh tinh.

Ngày hôm đó, điện thoại trong phòng tổng thống của Lục Viễn Chinh không ngừng đổ chuông. Đào Thước tiếp điện thoại đến khản cả giọng, tay cũng sắp rút gân.

Bộ phận lễ tân liên tục gửi đến các thiệp mời dự tiệc, còn có vô số người muốn được gặp mặt anh.

Nhưng Lục Viễn Chinh chẳng gặp ai cả, cố tình “treo người ta” cho cao giá.

Lúc này, khi Tưởng Điềm Điềm nhìn anh, trong lòng ngoài sự sợ hãi, còn thêm cả sự khâm phục.

Thua dưới tay một người cao tay như vậy, cô tâm phục khẩu phục.

 

Trong nước.

Ngày Hàn Phi xuất ngoại đã được ấn định.

Vé máy bay cũng đặt xong xuôi.

Lạc Ninh và Diệp Tử cùng đặt nhà hàng, mời Hàn Phi ăn bữa tối tiễn biệt.

Chuyến đi đột ngột khiến Hàn Phi thấy lưu luyến không nỡ xa hai người bạn thân.

Vừa ăn được một nửa, mắt đã đỏ hoe.

Diệp Tử vội vàng an ủi: “Bây giờ mạng xã hội phát triển như vậy, chị vẫn có thể nhắn tin trong nhóm chat mỗi ngày mà. Với lại, chị chỉ đi một năm thôi, thời gian trôi nhanh lắm.”

Lạc Ninh đưa cho Hàn Phi hai tờ khăn giấy, cũng nhẹ nhàng nói:

“Đúng đó, nếu nhớ bọn em thì các dịp nghỉ cứ bay về, chị đâu thiếu tiền vé máy bay. Đã quyết tâm đi học thì phải học cho thật tốt nhé.”

Hàn Phi vừa xì mũi vừa gật đầu: “Chị biết rồi, chị sẽ trân trọng cơ hội này, cố gắng học hành.”

Cô ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Lạc Ninh bằng đôi mắt ướt lệ:

“Lúc sinh em bé nhớ báo cho chị biết, chị sẽ bay về thăm hai mẹ con.”

Lạc Ninh gật đầu, “Được, nhất định sẽ nói cho chị biết.”

Diệp Tử nói thêm: “Đến lúc đó em sẽ chụp ảnh gửi vào nhóm chat cho chị xem.”

Hàn Phi lau nước mắt, nắm lấy tay Diệp Tử hỏi: “Em và ông xã làm hòa chưa?”

Diệp Tử: “Chưa, em không muốn nói chuyện với anh ấy, nhìn thấy là thấy phiền.”

Hàn Phi: “Vậy em định ly hôn à?”

Diệp Tử ngẩn người, “Cũng không hẳn…”

Hàn Phi: “Nếu không định ly hôn thì đừng cố chấp giận dỗi nữa. Càng lâu càng tổn hại đến tình cảm giữa hai người.”

Diệp Tử gắp một hạt lạc cho vào miệng, vừa nhai vừa nói:

“Chỉ là thấy khó chịu trong lòng, nghĩ đến việc cả nhà họ lừa mình, rõ ràng là xem mình như người ngoài. Nhất là Trì Húc, em là vợ anh ấy cơ mà, em thấy em chẳng thể nào tin tưởng anh ấy được nữa.”

Lạc Ninh: “Niềm tin đúng là thứ rất khó gây dựng lại. Một khi sụp đổ rồi thì rất khó khôi phục. Cho dù có xây dựng lại thì vết nứt cũng không bao giờ biến mất. Hơn nữa, với tính cách của Trì Húc, chuyện này chắc chắn không phải là lần cuối cùng.”

“Lạc Ninh nói đúng lắm.” Hàn Phi tiếp lời.

“Giống như chuyện giữa chị và Lục Viễn Chinh vậy. Dù anh ấy đã rời khỏi Lê Oanh, nói rằng muốn thật lòng sống với chị, nhưng tổn thương anh ấy từng gây ra, chị mãi không thể quên được. Dù anh ấy đối xử tốt thế nào, cũng chẳng thể bù đắp nổi.”

“Nhưng mà, Diệp Tử, tình huống của em không giống chị. Quan trọng là xem em có để tâm hay không. Nếu em thấy chuyện đó chẳng đáng gì, không đáng để nhắc lại, thì hãy bỏ qua đi, đừng giữ mãi trong lòng, sẽ không tốt cho cả hai.”

“Còn nếu trong lòng em thực sự không thể vượt qua được, thì có lẽ nên sớm tìm cách giải quyết.”

Lạc Ninh nghĩ một lát, rồi đề nghị: “Hay là cậu thử đến tìm Tần Lãng nói chuyện xem? Nghe thử lời khuyên của anh ấy.”

Diệp Tử trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu: “Ừ, mình biết rồi. Thôi, đừng nói chuyện của mình nữa. Hôm nay là buổi tiễn Phi Phi mà. Nào, lấy trà thay rượu, chúc Phi Phi học hành thuận lợi, bọn em chờ chị trở về.”

Lạc Ninh cũng nâng ly: “Phi Phi, chúc chị ở nơi đất khách quê người mọi chuyện đều suôn sẻ.”

Hàn Phi cầm ly trà, cụng ly với hai người.

“Cảm ơn hai người. Cũng chúc hai người ở trong nước mọi chuyện tốt lành, luôn vui vẻ. Còn nữa, chúc Lạc Ninh mẹ tròn con vuông, em bé khỏe mạnh chào đời.”

Ba người ăn tối xong, Tề Gia Hằng đến đón Hàn Phi.

Lạc Ninh thì có tài xế riêng tới đón, còn Diệp Tử tự lái xe về.

Hàn Phi lên xe của Tề Gia Hằng, hỏi: “Anh ăn tối chưa?”

Tề Gia Hằng vừa khởi động xe vừa đáp: “Anh ăn ở căng-tin bệnh viện rồi.”

Hàn Phi chau mày: “Thảm vậy sao?”

Tề Gia Hằng liếc nhìn cô một cái, bật cười: “Anh không quá khắt khe với chuyện ăn uống, no là được.”

Hàn Phi im lặng một chút, rồi đề nghị: “Về nhà em nhé? Tối nay ở lại với em?”

Tề Gia Hằng hơi sững người, rồi khẽ đáp: “Được.”

protected text

 

Hình như vẫn chưa có cơ hội thích hợp.

Hàn Phi không muốn cứ thế rời đi, mà Tề Gia Hằng cũng không muốn buông tay cô dễ dàng như vậy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...